Nhìn người phụ nữ nằm yên bất động thanh sắc trên giường.
Cuối cùng người đàn ông ấy cũng không thể cầm cự nổi, một giọt nước mắt cứ thế vô ý rơi xuống đất, bàn tay run rẫy, khẽ động mi tâm híp chặt, ông vươn người hạ xuống nơi ấy một nụ hôn.
- Sao nàng đành lòng bỏ ta lại nơi thế nhân này
- Nàng đã hứa với ta rồi mà một đời một kiếp cùng bồi ta đến già.
- Thế sao một đời một kiếp của nàng như thế ngắn ngủi, nàng hỏi ta nữa đời còn lại phải sống như thế nào...
Nhập xát cơ thể ấy vào lòng xiết chặt không buôn, ngửi lấy khí tức còn sót lại trên người nàng, ông tham luyến không muốn xa rời, nhưng làm được gì, nàng đã không thể quay lại.
Thời gian trôi qua ngắn ngủi ông cố ổn định lại bản thân, thả nhẹ thể xát nàng ta lại giường, thiên ngang lõi lạc, đứng phắc dậy, uy nghiêm như thường lệ.
Giọng nói trầm ổn, kêu gọi người kế bên vẫn đang ôm lấy đứa bé sơ sinh đứng cạnh bên.
- Mau đưa đứa bé cho ta xem.
Vâng dạ một tiếng, đứa trẻ đã nằm trong tay ông.
Xem kìa đây là kết tinh tình yêu của nàng và ông, hình hài đỏ hon vẫn chưa biết đẹp xấu, nằm yên ổn trong tay ông không một tiếng la khóc, nhưng vẫn ngọa nguậy cho biết nó khỏe mạnh.
Nhưng giờ ông không thể cười nổi.
Nàng đi rồi ông làm sao vui vẻ được đây.
Bây giờ nhìn nàng nữ nhi, cứ thế ngoan ngoãn trong tay, ông thương yêu biết bao sinh mệnh nhỏ bé này.
Nhưng là vẫn buôn tay không thể giữ bên người..
Giọng ông vẫn như thế nhưng có lẻ đã cô độc hơn bao giờ.
- Ta ban cho con tên Dương Phí Oanh, ta mong con có thể mạnh mẻ kiên cường và tự do tự tại một đời
- Ta yêu con nhưng ta xin lỗi, mệnh đã đặt, vì an nguy con về sau đừng trách ta, tâm sắt đá.
Lấy ngọc bội bên hong, đây là đồ vật ông mang bên người bao nhiêu năm, năm ấy thành thân nàng đã vì ông làm tín vật này.
Bây giờ ông trao lại cho đứa bé, ông mong muốn đời sau ngọc bội này có thể giúp con ông tìm được ý trung nhân cùng nhau bạc đầu đến già, như tình yêu của ông và nàng mãi mãi không phai nhòa.
Đau khổ đến cùng cực, nhưng là số mệnh, số mệnh không cho phép ông yếu đuối, không cho ông gục ngã.
Luyến tiếc thân hình bé nhỏ.
Ông đưa đến cho người bên cạnh.
- Hãy mang nàng đi hãy làm theo lời ta đã sắp đặt, không có lệnh ta mãi mãi không được quay lại.
Hãy giúp ta hộ nàng đời.
- --------------------------
Dù ngươi đau buồn, dù ngươi luyến tiếc, một đời này ngươi vẫn không thể quay ngược thời gian.
Ba tuổi nàng biết đọc chữ
Năm tuổi nàng đã thuộc lòng kiếm pháp cơ bản
Sáu tuổi nàng đã bắt đầu học binh pháp.
Sinh ra mang số mệnh, cả đời vẫn là không thể thống thoái.
- ----------------------------
- Mẫu thân à ta muốn ăn kẹo đường.
- Phụ thân à kiếm pháp này rất khó ta không hiểu.
- Sư phụ à sao ta phải học binh pháp, thật đáng sợ a sẽ hại người a.
- Ta chỉ muốn đi chơi a, muốn đi chơi a
- ------------------------------
Ta hiểu rồi từ giờ ta là kẻ mù.
- -------------------------------
Cô bé ngày nào giờ đã tuổi trăng tròn, cơ thể phát dục xinh đẹp.
Từng ngọn đèn thấp sáng các con phố.
Nàng tóc dài xõa ngang vai y phục bạch sắc trong trẻo.
Phong cảnh vui vẻ ý nhị phi thường.
- tết đoàn viên tấp nập người qua kẻ lại.
Dáng người đoan trang yểu điệu, bàn tay như ngòi bút, không ngừng động tác.
đan buộc.
Tiếc thay người đời thường bảo hồng nhan bạc mệnh, không có thứ gì là hoàng hảo, nàng xinh đẹp động lòng chúng sinh, nàng tài hoa đức hạnh hơn người.
Chỉ là đôi mắt nàng vĩnh viễn không thấu tâm.
- -------------------------------
Người qua kẻ lại trên đường đông đúc, kẻ xách đèn lòng, kẻ thưởng mỹ tửu nơi tửu lâu, kẻ ngâm thơ, đuổi vần thưởng trà, trai gái nhà nhà nô đùa khôn xiết.
Ánh trăng trên đỉnh đầu soi gọi bóng đêm cô tịch, chị Hằng chú Cuội ngồi góc cây đa xem nhân thế nhộn nhịp.
Gió đêm hôm nào lạnh lùng giờ cũng đã hoà tan trong hơi ấm gia đình.
Tiểu Bạch thư sinh đi phía trước, cơ thể có vẻ ốm yếu xanh xao.
Nhưng là từng bước ổn trọng.
Chàng cầm trên tay một gói bánh trung thu buộc vải đỏ thêu hoa, ý cười trên môi rực rỡ, tuy chàng ta gầy yếu, tướng mạo thế mà xinh đẹp như hoa, luôn luôn phím môi nở nụ cười.
Thư đồng bên cạnh không một bước rời xa.
- Công tử của ta à mong ngài phải biết yêu quí bản thân a.
Nếu ngài có mệnh gì ta biết làm sao.
Đêm đã dày, sương đã hạ mong ngài theo tiểu nô về phủ a
Tiểu Bạch thư sinh giọng trọng trầm ấm quay đầu nói với người phía sao
- Bao năm hàn thể quanh người, hôm nay chỉ một dịp, cứ để ta đi một lát nữa thôi.
Thư đồng bên cạnh thầm thở dài, cậu biết chứ, đã ngấm ngót năm năm công tử nhà cậu hàn thể quanh người chưa bao giờ bước ra khỏi phòng, đừng nói chi là ra khỏi nhà như bây giờ.
Nhưng là bây giờ trời dần chuyển lạnh công tử cứ thế lượn quanh phố xá thật làm cho người không yên tâm.
- Tiểu nô hiểu ý công tử nhưng là công tử cũng phải bảo trọng thân thể, theo tiểu nô về đi thôi.
Cậu ta vừa nói song thì chợt phát hiện công tử nhà mình thế nhưng đã không thấy nữa, cậu sợ đến xanh mặt, lẽ nào công tử nhà mình gầy yếu quá bị người chèn ép đến vụn xương rồi không, thế nào mới đó đã không thấy a.
- Công tử
- Công tử
- Ngài có nghe không chả lời cho ta biết a
- Công tử ngài là trôi về nơi đâu rồi a.
- Công tử, công tử.
Trong lòng cậu ngày càng lo sợ, công tử thể yếu, đêm lại lạnh, mà công tử giờ không thấy đâu, là gặp chuyện gì rồi a.
Không mãi kiếm tìm trong vô vọng, cậu một mạch chạy thẳng về phủ quên cả thở hô to lên.
- Công tử mất tích rồi, công tử mất tích rồi
Nghe cậu nói trong phủ được một phen gà bay chó chạy, người người bỏ việc chia nhau ra tìm.
Phải biết bây giờ lão gia chỉ có mình công tử là độc nhất.
Nếu là mệnh hệ có chuyện gì thì xem này là có bao nhiêu sợ hãi.
Quản gia từ nhà trong chạy ra chắn an mọi người.
- Các ngươi khoan hả hoãn.
Nghe lệnh ta biết chứ.
Sau khi bình tỉnh mọi người trong phủ, ông liền chia thành từng nhóm nhỏ đi tìm.
Không khỏi một phen trách bản thân, chỉ tại tội công tử năm năm không được ra phủ, nhìn dáng vẻ đáng thương ấy ông cầm lòng không đặng nên tự ý quyết định.
Nếu như lão gia về không thấy ông cũng không biết thế nào.
Không khỏi dặm chân lo âu.
Chỉ mong công tử bình an.
Người tốt ắt quý nhân phù trợ.