Trịnh Dư An đi mua kẹo về thật: kẹo hoa quả nhập khẩu, kẹo sữa, kẹo trần bì, kẹo mận khô… Phải hơn chục loại, mỗi loại mua một ít.
Cô nhỏ phục vụ bày đám kẹo xanh xanh đỏ đỏ vào đĩa, đặt trên bàn nhỏ cạnh tay mấy người họ. Tần Hán Quan liếc mắt qua, vừa hút thuốc vừa cười: “Viên Viên, cậu cũng chu đáo quá, làm việc gì cũng chặt chẽ, chẳng kiếm đâu ra lỗi được.”
Trịnh Dư An phì cười: “Anh kiếm lỗi của tôi làm gì, tính trừ lương hả?”
Tiêu Đường bóc một viên kẹo sữa bỏ miệng, làm bộ kinh ngạc mà kêu “Ôi”: “Ngon quá đi thôi.”
Trịnh Dư An cười cười: “Hiếm khi mới ăn một lần, tất nhiên là ngon rồi.”
Tiêu Đường rõ ràng rất thích những người có mắt nhìn như Trịnh Dư An. Gã lại lột thêm viên kẹo trần bì, rất tự nhiên đưa tới bên miệng Tần Hán Quán.
Tần Hán Quan đang bận quan sát bài, mắt không rời nửa bước, đầu hơi nghiêng, ngậm viên kẹo vào miệng.
Tay Trịnh Dư An hơi khựng lại thì bị gã giục: “Xếp nhanh!”
Tiêu Đường cười khành khạch nhìn Trịnh Dư An, hỏi: “Viên Viên muốn ăn sao?”
Trịnh Dư An khéo léo đáp: “Để tự tôi.”
Tiêu Đường không nói gì nữa, tay gã xếp Lan Hoa chỉ, sắp phần bài trước mặt thành một hàng, rồi lại với qua đĩa kẹo.
Trịnh Dư An tự bóc cho mình một viên. Anh ngậm viên kẹo dưới lưỡi, không kiềm được nhìn qua Yến Thư Vọng. Người kia bốc bài rồi đánh một quân khác ra, xong ngước mắt nhìn lại.
“Yến Tổng ăn kẹo.” Vì đang ngậm kẹo nên tiếng Trịnh Dư An không được rõ ràng.
Yến Thư Vọng hẳn là thấy bộ dạng này của anh buồn cười nên cố ý hỏi anh: “Cậu bóc cho tôi chứ?”
Trịnh Dư An đờ ra hai ba giây thì thấy Tần Hán Quan ép giọng giỡn: “Viên Viên, bóc kẹo cho sếp Yến!”
Nói về độ chai mặt, Tần Hán Quan đứng thứ hai thì chẳng ai dám giành hạng nhất. Gã có thể leo lên chức Giám đốc chi nhánh thì cũng không phải chỉ có danh hão, co được duỗi được, nhún nhường nịnh nọt, không xẻ ván sao đóng được thuyền!
(không xẻ ván sao đóng được thuyền: không có hi sinh sao làm được việc)
Không rõ có phải Yến Thư Vọng đang cười hay không, tay hắn cầm quân bài lật qua lật lại, gõ lên mặt bàn không mạnh cũng chẳng nhẹ. Hắn đúng là làm gì cũng đẹp, dáng ngồi tùy tiện đó nhưng cũng có phong cách.
Trịnh Dư An chọn một viên kẹo mận khô, nhã nhặn hỏi hắn: “Ăn chứ?”
Yến Thư Vọng lúc này mới thật sự mỉm cười. Hắn hỏi: “Cậu hỏi tôi sao?”
Trịnh Dư An cũng thấy mình vẽ thêm chuyện. Anh bóc vỏ kẹp, đưa tới bên môi Yến Thư Vọng. Người kia cúi đầu, giây phút ngậm lấy viên kẹo, cánh môi như có như không mà cọ lên ngón tay Trịnh Dư An.
Trịnh Dư An: “….”
Viên kẹo trong miệng Yến Thư Vọng đảo qua lại, hắn khẽ bảo: “Ngọt lắm.”
Yến Thư Vọng được ăn kẹo lại đốt pháo ván này cho Trịnh Dư An. Tần Hán Quan vô cùng không vui: “Yến Tổng à, cậu đây là ăn người miệng mềm sao?”
Yến Thư Vọng vừa bốc bài vừa bình tĩnh đáp: “Vậy tôi tay dài là được rồi.”
(Cả câu “ăn người miệng mềm, lấy người tay ngắn”: ý là nếu ăn đồ của người ta thì khi nói chuyện tự nhiên sẽ phải ngọt ngào hơn, nếu lấy đồ của người ta thì khi làm gì cũng sẽ không thể cứng rắn được)
Mấy câu cợt nhả của Tần Hán Quan chẳng có tác dụng gì với Yến Thư Vọng. Giám đốc mà bực bội thì sẽ thích lấy cấp dưới ra để xả giận. Tần Hán Quan lại dùng giọng điệu quái đản gọi “Viên Viên”.
Trịnh Dư An bất đắc dĩ bảo: “Đừng tạo áp lực từ hai phía cho tôi, chơi mạt chược đi.”
Tiêu Đường chỉ ngại thiên hạ không đủ loạn: “Thư Vọng, cậu cưng Viên Viên quá rồi, hôm nay tính thua bao nhiêu tiền đây?”
Yến Thư Vọng không đáp, Tần Hán Quan còn đổ thêm dầu vào lửa: “Thua tới lột quần thôi.”
Trịnh Dư An không nhịn được, lại đá gã một cái dưới gầm bàn.
Tần Hán Quan chẳng có phản ứng gì, Yến Thư Vọng lại đột nhiên lên tiếng. Hắn nói: “Viên Viên, lần thứ hai rồi.”
Trịnh Dư An: “…..”
Tần Hán Quan chẳng hiểu lần thứ hai là cái mô tê gì, ù ù cạc cạc hỏi: “Sao cơ?”
Tiêu Đường che miệng cười: “Đừng hỏi.”
Dưới gầm bàn, đầu gối của Trịnh Dư An lại đụng phải chân Yến Thư Vọng. Nếu nói lần đầu là vô tình thì lần thứ hai này lại có chút mờ ám. Cũng không biết rốt cục là nhiệt độ cơ thể ai cao hơn, Trịnh Dư An chỉ cảm thấy phía dưới xương bánh chè của mình như bị châm lửa, cách lớp quần cũng có thể cháy bỏng.
Yến Thư Vọng rất bình thản, tựa như mùa hè chẳng lọt vào mắt hắn. Thêm một ván nữa, dáng ngồi của hắn không đổi, giấy bạc thì cứ đưa hết vào ngăn kéo của Trịnh Dư An.
Cuối cùng đến cả Tiêu Đường cũng phải nửa đùa nửa thật phàn nàn: “Colin, cậu đừng có để bị nóng tới váng đầu đấy.”
—