Người gõ cửa bên ngoài hình như không vội đi vệ sinh, một lúc sau đã không còn thấy tiếng động gì, nhưng hai thằng đàn ông cũng không thể cứ lề mề mãi bên bồn rửa tay. Trịnh Dư An rút giấy lau, đưa cho Yến Thư Vọng trước rồi mới tự lau khô tay mình.
Anh thế nào cũng không dám nhìn đối phương nữa. Sự thăm dò không rõ ràng của Yến Thư Vọng làm anh có phần không biết nên phản ứng sao, Trịnh Dư An cứ cảm thấy câu “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy” của Yến Thư Vọng không mang hàm ý bị xúc phạm mà giống tán tỉnh hơn.
Nhưng rõ ràng người bị tán là anh, Yến Thư Vọng nói thế lại như anh là người được lợi vậy.
Trên bàn rượu Tần Hán Quan đã uống đủ rồi. Tính cách gã lúc uống rượu coi như tốt, không có thói quen kỳ lạ gì, được Tiêu Đường nửa ôm nửa đỡ lên xe. Người lái thay ngồi phía trên, Tiêu Đường cúi người dặn dò mấy câu qua cửa sổ.
Yến Thư Vọng coi một lúc rồi bảo: “Không bằng anh tiễn anh ta về đi.”
Tiêu Đường lườm hắn: “Không đâu, đưa trai thẳng về nhà lãng phí biết bao, cũng chẳng làm ăn được gì.”
Yến Thư Vọng không tiếp lời, chỉ cười cười.
Đêm hè hơi nồm khiến trên mặt ẩm ẩm, như thể được mạ một lớp ánh sáng nhẵn nhụi. Trịnh Dư An nhớ tới đóa Quỳnh tối đó, hương thơm nồng nàn bao phủ khắp nơi.
Xe Tiêu Đường gọi đã tới, lái xe thay của Trịnh Dư An vẫn chưa thấy đâu. Lúc Yến Thư Vọng định hút thuốc thì nhớ ra chưa mua bao mới, hắn quay qua hỏi Trịnh Dư An: “Có thuốc không?”
Trịnh Dư An lục lọi túi áo, mỉm cười: “Chỉ có kẹo thôi.”
Ánh mắt Yến Thư Vọng nhìn qua như thấy bất lực trước anh, nói: “Trẻ con mới ăn kẹo hoài.”
Trịnh Dư An mím môi, không bảo là kẹo mận khô lúc nãy hắn thích. Hai người đều không hút thuốc nên có hơi buồn tẻ đứng dưới mái hiên chờ xe.
Việc làm ăn của nhà hàng tới tám chín giờ vẫn rất tốt, người ra vào không ít, một khi đông thì tất nhiên sẽ đụng qua đụng lại. Trịnh Dư An tránh mấy lần, dần dần thành đứng tách ra hai bên cửa với Yến Thư Vọng.
Cảm giác dính dớp trong không khí vừa bí bức vừa đè nén, tựa như sắp có cơn dông. Trịnh Dư An ngẩng lên mấy lần, thấy có đám mây trên đỉnh mái hiên.
Anh chần chờ một chốc, tính lại phía Yến Thư Vọng nhưng không may lại có người bước lên bậc tam cấp. Mấy người đó lúc đi lúc ngừng, người đằng trước còn quay đầu lại nói chuyện với người đằng sau, tạo khoảng cách ở giữa, vừa khó xử lại không chen qua được.
“Xin lỗi.” Bỗng Yến Thư Vọng lên tiếng. Mấy người đang chuẩn bị đi vào dừng bước. Tất cả quay qua nhìn hắn, nét mặt ngỡ ngàng như người thường thấy minh tinh.
Yến Thư Vọng đã quá quen với biểu cảm này. Hắn bình tĩnh, vươn tay ra nắm lấy Trịnh Dư An ở đối diện, hơi dùng lực kéo anh về phía mình.
“Cậu ấy đi với tôi.” Giọng điệu Yến Thư Vọng như đang giải thích mà cũng không giống giải thích cho lắm. Khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ nhưng cũng rất ung dung, “Cho đi qua nhờ.”
Lúc trời nổi dông thì xe của Trịnh Dư An tới. Trước khi anh lên xe có nhìn qua Yến Thư Vọng đang đứng dưới mái hiên rồi hỏi: “Anh về bằng gì?”
Yến Thư Vọng giọng đều đều: “Tôi chờ xe.”
Trịnh Dư An phát hiện mọi lần dường như đều là Yến Thư Vọng tiễn anh, bản thân rất ít khi thấy người kia về trước.
“Về cùng đi?” Trịnh Dư An bảo, “Đi đường vòng chút cũng không sao.”
Yến Thư Vọng: “Cậu uống hơi nhiều, tôi sợ cậu đi xe lâu sẽ nôn mất.”
Trịnh Dư An đúng là uống không ít nhưng chưa tới mức say. Anh thấy có chút không vui khó tả khi bị Yến Thư Vọng từ chối, hơi nhíu mày.
Yến Thư Vọng mượn từ nhà hàng một cái ô, bung dù đứng ngoài cửa xe cúi đầu nhìn anh.
Mưa đêm se se lạnh. Yến Thư Vọng chợt vươn tay, đầu ngón tay chạm lên hàng lông mày của Trịnh Dư An.
Trịnh Dư An: “?”
Cái chạm ấy như mang theo mùi mưa, âm ẩm nhè nhẹ.
Yến Thư Vọng: “Mưa xuống dễ khiến lòng không vui.”
Trịnh Dư An chẳng hiểu rốt cục câu nay có ý gì, hỏi: “Gì cơ?”
Yến Thư Vọng thì vẫn như đang dỗ trẻ, bảo: “Mai mặt trời lại lên, sẽ vui vẻ hơn.”
Hôm sau quả đúng như lời Yến Thư Vọng, ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt cả trời. Mưa sau khi vào hè chỉ mát mẻ được một lát, hết cơn mưa là lại tăng năm độ.
Trong phòng làm việc của Trịnh Dư An bật điều hòa. Anh mua bao thuốc lá mới, lúc lục túi áo thì phát hiện vẫn còn kẹo mận khô bên trong.
Tới giờ nghỉ trưa Tần Hán Quan lại tới.
Gã gấp gáp hỏi xem tối qua gã có làm gì không.
Trịnh Dư An hơi liếc gã: “Anh tính làm gì? Tiểu tiện nơi công cộng sao?”
Tần Hán Quan giật bắn người: “Như thế đâu được!” Gã rất bất an, “Tôi không đi tiểu đấy chứ?”
“……” Trịnh Dư An không nói nổi lời nào. Anh châm thuốc, để kẹo mận khô lên bàn. Tần Hán Quan thấy thì theo bản năng vươn tay lấy một viên.
Trịnh Dư An “Ấy” một tiếng: “Anh nghiêm túc đi.”
Tần Hán Quan ù ù cạc cạc, bóc vỏ kẹo bỏ miệng, làu bàu nói: “Có viên kẹo, cậu keo cái gì.”
Trịnh Dư An hé miệng. Anh cũng không rõ mình keo kiệt làm gì, chỉ là cứ có cảm giác kẹo này để dành ai đó, nếu không thì thấy không được.
Tần Hán Quan lại nói chuyện đâu đâu, lúc nhắc tới Tiêu Đường mới chợt nhớ ra gì đó, tỏ vẻ thần bí: “Ông chủ Tiêu gay, cậu biết rồi chứ?”
Trịnh Dư An lộ nét mặt phức tạp khó đoán, hỏi ngược lại: “Anh biết?”
Tần Hán Quan vênh váo, như học sinh đạt điểm cao: “Tôi biết từ sớm rồi.” Gã nóng lòng muốn đưa chuyện, “Lúc đầu anh ta còn tán tôi.”
“…….” Chuyện này đúng là Trịnh Dư An không ngờ tới được, chẳng qua anh nghi là Tần Hán Quan tự mình đa tình.
Tần Hán Quan biết anh không tin, tỏ vẻ thành thực: “Thật mà. Lúc bọn tôi mới quen, anh ta còn hỏi tôi muốn thử hôn đàn ông không mà.”
Trịnh Dư An: “…..” Chiến lược của gay cũng thật chẳng ra làm sao, cách Lý Thù chọn vậy mà lại là tiêu chuẩn trong giới sao?
Câu trả lời của Tần Hán Quan còn bất ngờ hơn, gã rất đắc ý bảo: “Tôi nói thử thì thử!”
Điếu thuốc trên miệng Trịnh Dư An suýt rớt. Anh im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Thử xong thì kết quả thế nào?”
“Cũng được.” Tần Hán Quan như thể đang nhớ lại, “Môi Tiêu Đường rất mềm, chẳng khác gì hôn con gái cả. Nhưng cũng chỉ có vậy, so ra thì nữ vẫn tốt hơn.”
Trịnh Dư An thở dài. Anh nhịn không nổi, chỉ cửa: “Anh đi đi thôi Giám đốc Tần. Nhân cách anh thối tha quá, tôi sợ ám mùi lên tôi.”
Tần Hán Quan: “…..”
Thời gian tiếp sau đó không có mấy việc cần xử lý, tính ra Trịnh Dư An được nửa tháng tương đối nhàn nhã, nhưng ở ngân hàng có nhàn thì cũng phải năm, sáu giờ mới được tan ca. Anh lại là một vị sếp cực kỳ ga-lăng, trước giờ đều tự mình dọn dẹp phòng làm việc, không để Trần Lê tốn công chăm sóc.
“Hôm nay chị La Yên gọi điện qua.” Trần Lê hiếm khi không về trước, cùng đi chung một buồng thang máy với Trịnh Dư An xuống tầng.
Trịnh Dư An: “Chị La Yên? Có chuyện gì?”
Trần Lê cười: “Không có gì, chỉ hỏi han chút, bảo tuần này bên WE GO có buổi team building, hỏi chúng ta có muốn tham gia không?”
Hoạt động team building của các công ty lớn bình thường đều sẽ mời lãnh đạo của đơn vị hợp tác hoặc bên đầu tư tới tham quan, nói chuyện, cổ vũ gì đó. Có quan hệ khách hàng như bên ngân hàng thì sẽ tài trợ ít giải thưởng, giống như tặng quà lúc yêu nhau vậy. Trần Lê đương nhiên đồng ý theo quy trình. Đơn mua quà thì Trịnh Dư An ký một chữ là được, còn tới hôm đó có ai đi được hay không thì thật ra cũng không quan trọng, cô là thư ký nên tiện hỏi thử thôi.
Trịnh Dư An không đồng ý hay từ chối ngay. Anh thầm tính toán trong lòng một lúc, nhận ra mình đã bốn, năm ngày không gặp Yến Thư Vọng rồi.
“Sếp?” Trần Lê gọi anh.
Trịnh Dư An thoát ra khỏi suy nghĩ. Anh khống chế nét mặt rất tốt, mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên phải đi rồi. Cô báo chị La Yên một tiếng, tôi nhất định sẽ đích thân tới.”