Lúc An Đại còn đang hẹn hò với Trịnh Dư An có từng nhận xét anh là người vô vị.
Chu đáo, dịu dàng, cảm xúc ổn định nhưng lại chẳng hề thú vị.
“Anh trước giờ chưa từ chối em điều gì cả.” Sau khi chia tay An Đại từng trút bầu tâm sự với anh, “Cũng chẳng hề nhiệt tình hừng hực yêu cầu em cái gì.”
Trịnh Dư An không rõ phải thế nào mới được coi là “nhiệt tình hừng hực”. Anh tự đánh giá mình là người yêu tốt, chung thủy nghiêm túc, yêu đương với mục tiêu tiến tới hôn nhân nhưng hình như không phải mọi người con gái đều thích dạng này.
Như hôm nay Yến Thư Vọng hỏi anh vì sao năm đó lại chia tay, Trịnh Dư An ngẫm nửa ngày cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Do không hợp.” Trịnh Dư An cuối cùng giải thích đơn giản, “Người ta không muốn ổn định, tôi cũng không thể ép buộc.”
Điếu thuốc trên tay Yến Thư Vọng chỉ còn lại một nửa, khói thuốc lững thững trôi. Đèn hành lang của nhà hàng không sáng lắm, mang cảm giác ấm hồng của kim loại, lưu luyến phủ lên gương mặt đẹp vô địch của Yến Thư Vọng.
Trịnh Dư An cũng không muốn nói nhiều về vấn đề riêng tư của bản thân, anh chuyển chủ đề: “Yến Tổng vào uống tiếp không?”
Yến Thư Vọng không để tâm đáp: “Không cần, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trịnh Dư An cười: “Chưa thấy anh uống say bao giờ.”
Yến Thư Vọng không ư hử gì. Hắn rít thuốc rồi bảo: “Rượu này uống cũng không say.”
Trịnh Dư An tính hỏi hắn “loại rượu nào dễ say” nhưng còn chưa nói thành lời thì có người đã từ đầu bên kia hành lang đi tới.
Lâm Niệm Tường nhìn hai người có phần trách móc: “Trốn ra đây hút thuốc cũng không gọi tôi.”
Yến Thư Vọng đáp trả: “Cậu có hút đâu.”
Lâm Niệm Tường: “Không hút cũng đứng nói chuyện với mấy cậu được mà.”
Trịnh Dư An lúng túng đứng giữa hai người họ, cảm giác không xen vào được, chỉ đành bảo: “Vậy hay để tôi vào trước, hai người nói chuyện?”
Yến Thư Vọng rất tự nhiên dập điếu thuốc còn nửa, đi ra phía trước anh: “Tôi vào với cậu.”
Lâm Niệm Tường: “……”
Lý Thù vẫn đang cạn chén với mấy người. Lúc Trịnh Dư An cùng Yến Thư Vọng bước vào, gã rõ ràng đã hơi xỉn. Yến Thư Vọng không muốn quan tâm gã cho lắm nhưng Trịnh Dư An lại không thể làm ngơ, đành giúp gã gọi xe.
Lâm Niệm Tượng tỏ vẻ đau đầu, thở dài: “Tiểu Thù lại làm phiền rồi.”
Trịnh Dư An an ủi: “Uống say thôi mà, chuyện bình thường.”
Lâm Niệm Tường cẩn thận quan sát Trịnh Dư An, xúc động bảo: “Dư An tốt tính quá, thảo nào Colin vừa ý cậu tới vậy.”
Trịnh Dư An: “…….”
Biết được ai đó có ý với mình từ miệng người khác thật ra là một chuyện rất mờ ám. Trịnh Dư An cũng không ngốc tới mức hoàn toàn không nhận ra được sự thăm dò lấp lửng của Yến Thư Vọng, nhưng có lúc, chút chuyện tình cảm và mối quan hệ có lẽ vốn không nên bị người ngoài nói rõ.
Từ “vừa ý” mà Lâm Niệm Tường dùng vừa không thể hiện tình cảm quá mức dạt dào, vừa giống như mèo vờn đuôi, đạp mấy dấu chân không sâu không nông trong lòng Trịnh Dư An.
Yến Thư Vọng phải ở lại tiễn những khách hàng quan trọng. Trịnh Dư An vốn tính tự về trước một mình, kết quả mấy lần liền bị Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm như giáo viên chủ nhiệm nhìn học sinh trốn học, bất đắc dĩ ở lại tới cuối cùng Chương Tấn và La Yên.
“Tiểu Trịnh không uống rượu hả?” Chương Tấn biết rõ còn hỏi.
Trịnh Dư An đâu cần anh ta nói thẳng, đáp theo ý: “Để tôi đưa Yến Tổng về.”
Chương Tấn vờ vĩnh cười: “Ôi chao, vậy làm phiền cậu rồi.”
Yến Thư Vọng tới cuối vẫn tỉnh táo. Hắn trước đó đã tắm rửa, đổi sang một chiếc áo sơ-mi thoải mái, cổ áo để mở hai khuy, lộ ra đường xương quai xanh cực chuẩn.
Trịnh Dư An lái xe tới trước cửa nhà hàng. Yến Thư Vọng mở cửa ghế phụ lái rồi ngồi vào.
“Anh thật sự không say chứ?” Ánh mắt Trịnh Dư An dừng lại ở cổ Yến Thư Vọng, cố ý hỏi.
Yến Thư Vọng lười nhác đáp: “Yên tâm, có say cũng không nôn ra xe cậu.”
Có lẽ vì uống rượu nên nửa đoạn đường sau đó Yến Thư Vọng không nói một lời. Khủy tay hắn chống lên thành cửa xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc tới Vịnh Ánh Trăng, Trịnh Dư An theo trí nhớ đi tới dưới khu nhà Yến Thư Vọng. Anh ngó nghiêng một hồi mà không chắc chắn lắm, hỏi: “Chỗ này nhỉ?”
Yến Thư Vọng mở mắt, “Ừm” một tiếng.
Trịnh Dư An bật cười: “Có cần tôi cởi dây an toàn giúp anh không?”
Yến Thư Vọng không nói gì, cũng không động đậy. Hắn hơi ngả người về sau, coi vẻ thật sự cần anh giúp cởi dây an toàn.
Trịnh Dư An cũng không muốn ra vẻ. Anh hơi nghiêng người qua, “cạch” một tiếng, mở nút dây an toàn giúp Yến Thư Vọng.
“Xuống xe thôi.” Trịnh Dư An vẫn rất thong thả ngẩng mặt lên. Anh ở gần sát Yến Thư Vọng, ánh mắt từ dưới ngó lên như dán trên môi đối phương, coi bộ đa tình mà lại rất phóng khoáng.
“Đi ngủ sớm chút.” Trịnh Dư An thuận tay mở cửa giúp hắn. Anh cười bảo, “Ngủ ngon, Yến Thư Vọng.”