Trên núi không có nguồn điện, Trịnh Dư An cuối cùng cũng hiểu vì sao nồi cơm điện anh mang theo không dùng được. Lên đỉnh núi cắm trại đều là trực tiếp lò than, hoặc giống Yến Thư Vọng, tự chuẩn bị bếp ga.
Kết quả sau khi lựa qua lựa lại, có quá nửa đồ của Trịnh Dư An không cần mang theo. Chẳng khác nào anh hai tay trống không, dắt theo bé Đậu là có thể theo Yến Thư Vọng lên núi rồi.
Tuy trước đó bị Yến Thư Vọng gọi là “vợ nhỏ” nhưng quả táo kia đến cuối vẫn cắt ra cho hắn ăn. Hai người một trước một sau leo lên núi, trên đường còn gặp vài nhóm người cùng đường, trên cơ bản đều là nhóm gia đình, dắt con trai mang con gái, ôm mèo dẫn chó theo.
Núi ở Tô Châu đa số chỉ có thể gọi là đồi, không cao lắm, đường núi cũng không dốc đứng khúc khuỷu, đỉnh núi rộng và bằng phẳng. Yến Thư Vọng tìm một khu đất trống cạnh dòng suối để đặt lều, Bé Đậu ngậm dụng cụ dựng lều đi qua đi lại, Trịnh Dư An cảm thấy mình còn vô dụng hơn cả con cún.
“Em ngồi là được rồi.” Yến Thư Vọng đóng đinh giữ lều. Tóc hắn buộc cao, phía trên cởi hết chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ. Trong rừng cây cối um tùm, những tán lá loang lổ phủ bóng lên phần da thịt lộ ra của hắn.
Trịnh Dư An nhìn tới có chút chóng mặt: “Anh cũng tập luyện nhiều ghê…..”
Yến Thư Vọng liếc qua anh, xoay một vòng chiếc búa trên tay rồi vén áo ba lỗ lên lau mồ hôi trên cổ. Trịnh Dư An bị ép phải ngắm cơ bụng của hắn.
Yến Thư Vọng không nhịn nổi bật cười.
Trịnh Dư An đỡ trán, kêu: Không ổn rồi, trời nóng quá.
Để có thể đủ cho hai người đàn ông nằm ngủ thì lều Yến Thư Vọng chắc chắn phải là loại cỡ to nhất. Lúc sau Trịnh Dư An giúp dựng đỉnh lều, phát hiện không gian bên trong đúng là rộng thật.
“Nhiệt độ buổi tối sẽ xuống thấp.” Yến Thư Vọng lấy hai chiếc túi ngủ mỏng ra, “Còn đây là đèn đuổi côn trùng.”
Trịnh Dư An vẫn còn xoắn xuýt vấn đề vệ sinh cá nhân: “Thật sự không tắm được sao?”
Yến Thư Vọng: “Nếu không em ra suối nhúng người tạm đi.”
Trịnh Dư An ngẫm nghĩ, đến cùng vẫn không đủ dũng khí để trần truồng giữa màn trời chiếu đất.
Ngoài lều ra, Yến Thư Vọng còn mang theo hai chiếc ghế dựa xếp[1] để tầm chạng vạng trước lúc chuẩn bị ăn tối thì hai người có thể nghỉ ngơi.
Bé Đậu từng được huấn luyện. Lúc Yến Thư Vọng nằm trên ghế, nó sẽ yên tĩnh nằm bên cạnh. Trịnh Dư An không kìm được mà cầm hoa cỏ trêu nó thì cún ta cũng không lạnh lùng, rất thân thiết chạy qua chơi với Trịnh Dư An một chút.
Yến Thư Vọng bỗng gọi: “Bé Đậu.”
Cún ta lập tức chạy về.
Người gọi nó thì lại chẳng có chuyện gì, xoa xoa đầu cún xong lại tiếp tục ngủ.
Trịnh Dư An ngay sau đó lại chọc cún chạy qua, nhưng chẳng được bao lâu, Yến Thư Vọng đã lại gọi nó.
Bé Đậu chạy qua chạy lại bốn năm lượt, Trịnh Dư An cũng đành từ bỏ.
Anh bảo: “Anh ghen tị nhớ.”
Yến Thư Vọng nhắm mắt, lười biếng hỏi: “Tôi ghen gì?”
Trịnh Dư An: “Ghen chó thích em.”
Yến Thư Vọng hé một mắt nhìn anh, cũng không biết đang nói đùa hay nói thật, bảo: “Tôi là ghen em thích chó.”
Trịnh Dư An nghẹn lời, bảo: “Em cũng không thể cứ gọi anh đi qua được.”
Yến Thư Vọng chỉ mình, nói: “Em gọi tiếng coi.”
Trịnh Dư An ôm Bé Đậu, thật sự gọi tên hắn.
Yến Thư Vọng không động đậy, thế là Trịnh Dư An lại gọi thêm lần nữa.
“Yến Thư Vọng.” Anh có phần đắc ý, “Anh đỏ mặt làm gì, sao anh không qua đây hở?”
Cái vấn đề ấu trĩ “người qua hay chó qua” cuối cùng kết thúc bằng việc hai chiếc ghế dựa được đặt lại cạnh nhau. Yến Thư Vọng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người hai người còn Bé Đậu nằm ngang bên chân họ.
Trịnh Dư An cũng không nhớ mình thiếp đi lúc nào, chờ tới lúc anh mơ màng tỉnh lại, Yến Thư Vọng hình như đang nói chuyện với ai đó. Anh ôm chăn ngồi dậy, thấy ở cách đó không xa có một cặp vợ chồng trẻ đang bê một rổ nấm Tùng Nhung[2] tươi, đứng nói chuyện với Yến Thư Vọng.
Trịnh Dư An ngủ đến có chút ngẩn ngơ, ánh mắt ngơ ngác. Cô vợ trẻ phát hiện anh tỉnh lại đầu tiên, mỉm cười gật đầu chào anh từ xa.
Trịnh Dư An chậm nửa nhịp mới có phản ứng. Anh theo bản năng chải vuốt lại tóc tai, Yến Thư Vọng đã bê rổ quay về.
“Bạn sao?” Trịnh Dư An hỏi hắn.
Yến Thư Vọng: “Lúc trước đi cắm trại thường gặp, quen rồi thì cũng có giúp đỡ lẫn nhau.”
Trịnh Dư An: “Vậy anh tặng gì họ thế?”
Yến Thư Vọng có vẻ như mỉm cười, bảo: “Tặng họ nửa chỗ hoa quả của em.”
Trịnh Dư An: “…….”
Yến Thư Vọng còn ôm mặt phàn nàn: “Em mang cũng nhiều quá đấy, y hệt bạn nhỏ đi chơi xuân.”
Nấu cơm ngoài trời đương nhiên không thể phong phú món ăn, nấu canh hổ lốn là hợp nhất, ăn vừa no lại cũng ngon miệng. Lúc Trịnh Dư An lục túi còn phát hiện ra mình mang nước cốt lẩu.
Yến Thư Vọng phục sát đất: “Em là Doraemon à.”
Trịnh Dư An thấy mình quá siêu: “Anh còn bảo em đừng có mang gì hết, món này không phải mang đúng rồi sao.”
Nồi lẩu này vừa bắc lên, bốn phương tám hướng ở khu cắm trại đều ngửi thấy, kết quả cuối cùng lại thành một nồi cơm lớn, làm quen một vòng, Trịnh Dư An phát hiện còn có người cùng ngành.
“Anh là bạn của Yến Tổng à?” Cặp vợ chồng trẻ lúc trước mang nấm Tùng Nhung qua, người chồng làm ở Ngân hàng giao thông. Người vợ là một cô gái tính cách hoạt bát, lúc nói truyện với Trịnh Dư An có vô tình nhắc tới.
Trịnh Dư An gật đầu.
Cô nàng hí hửng nói: “Tốt quá, hai người cực xứng đôi đó.”
Trịnh Dư An ngẩn người rồi mới hiểu ý của đối phương là gì. Anh nhìn lướt qua Yến Thư Vọng đang ngồi hút thuốc với mấy ông chồng khác, qua một lúc mới khẽ nói cảm ơn.
Trong nhóm người này, Trịnh Dư An cũng không rõ có phải ai cũng biết về xu hướng tính dục của Yến Thư Vọng không, nhưng cũng không có ai có biểu hiện quá mức phản cảm. Anh cũng bèn tỏ vẻ thản nhiên, rất thoải mái, không ngượng ngịu chút nào.
Chờ mọi người rời đi gần hết, lúc Yến Thư Vọng đang dọn bát đũa thì bỗng hỏi: “Có phải Tiểu Tề nói gì không?”
Trịnh Dư An tưởng chuyện này sớm qua rồi, cũng không rõ lắm hỏi: “Sao thế?”
Yến Thư Vọng nhìn anh: “Em không nhận cũng không sao, Tiểu Tề sẽ không nói lung tung đâu.”
Trịnh Dư An hơi cau mày: “Anh nói cái gì đấy? Gì mà nhận với không nhận?”
Yến Thư Vọng giơ hai tay. Hắn có vẻ cũng có chút bất đắc dĩ, làm tư thế “đầu hàng” rồi thở dài bảo: “Tôi không phải muốn chọc em, đừng giận mà.”
Trịnh Dư An không biết mình có giận hay không, anh chỉ cảm thấy cảm giác uất ức chua xót nghẹn lại trong lòng. Nhưng cái uất ức này không nói rõ được, sự chua xót cũng chẳng thể kể người khác nghe, cứ lạ lùng lại như lo được lo mất.
Yến Thư Vọng dọn dẹp xong thì chui vào trong lều. Trịnh Dư An đã đi nằm, anh chưa ngủ nhưng có vẻ đang dỗi mà quay lưng lại, chuyên tâm ngắm phong cảnh ngoài lều.
Trời đêm trong núi trong lành, chẳng gợn mây, trăng và sao đều sáng rõ. Trịnh Dư An cảm thấy biển sao trên đầu dày đặc tới rối mắt. Anh ngắm một lúc thì nghe thấy Yến Thư Vọng ở đằng sau khẽ gọi mình một tiếng “Viên Viên.”
Giọng điệu Yến Thư Vọng như thể không có cách nào với anh: “Sao lúc trước tôi không biết em nhỏ nhen thế này nhở.”
Trịnh Dư An quay người lại. Anh xụ mặt, bốn mắt nhìn nhau với Yến Thư Vọng, hỏi: “Em nhỏ nhen chỗ nào chứ?”
Yến Thư Vọng hé miệng, còn chưa kịp nói đã bị Trịnh Dư An cắt lời.
“Em lúc trước còn dán tiền cho anh đấy.” Trịnh Dư An nói, “Anh cũng chẳng phải hào phòng cho lắm.”
Yến Thư Vọng: “……”
Trịnh Dư An lại đắc ý: “Em nhớ cả đấy.”
Yến Thư Vọng nhìn những ngôi sao bên ngoài. Hắn có chút xấu hổ do bị vạch trần, nhưng lại không kiếm được mà muốn chứng minh điều gì đó: “Còn gì nữa.”
Trịnh Dư An vảo: “Anh ngồi chỗ đó.” Anh ngừng một chốc rồi khẽ hỏi, “Có phải nhìn em không?”
Yến Thư Vọng lúc này không trốn tránh nữa. Hắn như đang nhìn Trịnh Dư An mà cũng như không phải đang nhìn anh của hiện tại, trong mắt là những ánh sao li ti, chiếu xuống làn nước suối trong veo.
“Tôi vẫn luôn nhìn em.” Cuối cùng hắn nói, “Cho dù em mãi mãi chẳng biết thì tôi cũng sẽ luôn nhìn em thật yên tĩnh, thật dài lâu.”