Mặt ngoài Sở Vân Thâm là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, nhưngtrên thực tế thì hắn lại là thị thủ lĩnh của hắc bang A thị. Gần đây, bọn họ muốn thôn tính địa bàn của một hắc bang khác, trước mắt đã tiến hành gần như ổn thỏa, Sở Vân Thâm cũng hơi yên tâm một chút. Nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng, đối phương là một bang phái tung hoành nhiều năm bên cạnh A thị, đều là những kẻ rất liều lĩnh, đến khi bị dồn vào chân tường, bọn họ rất có thể sẽ nổi điên.
Sở Vân Thâm tựa người vào ghế sô pha, trên tay bưng một ly rượu hồng, gần đây hắn thật sự rất mệt mỏi, đôi mắt lúc này nặng trĩu không mở ra được, rượu đỏ trong chén không cẩn thận mà vẩy lên người, chất lỏng lạnh lẽo thấm qua lớp áo chạm vào da thịt khiến hắn hơi nhíu mi, trong người không thoải mái lắm.
Mà đúng lúc này, di động vang lên.
“Đại ca, Thanh Thanh bị tập kích, hiện tại đang ở trong bệnh viện!”
“Thương thế ra sao?” Sở Vân Thâm không thể để mình mất tự chủ vào lúc này, hắn hít sâu một hơi, hỏi.“Thương thế không nặng, đại ca không cần lo lắng.”
Sở Vân Thâm thoáng yên lòng, nhưng hiện tại hắn không thể đi thăm Thanh Thanh.
Nữ nhân của hắn rất nhiều, đều là vì che chắn cho Thanh Thanh, nếu lúc này, hắn đi thăm Thanh Thanh, thì cô ấy sẽ trở thành mục tiêu chính. Hơn nữa hiện tại hắn bề bộn nhiều việc, không thể luôn luôn bảo vệ bên người Thanh Thanh được, mà giao cho thủ hạ, đối mặt với đám người liều mạng kia, chung quy hắn vẫn không yên lòng, hắn cũng không muốn cho Thanh Thanh biết, một tầng thân phận khác của mình.
Sắc mặt Sở Vân Thâm âm trầm ngồi trên ghế sô pha lật xem tư liệu đàn em vừa đưa đến, hiện tại trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy thỉnh thoảng vang lên.
Nhưng mà đúng lúc này, Sở Vân Thâm cảm thấy miếng hổ phách trên cổ nóng lên.
Bị tan ra ư? Làm sao có thể……
Nhựa hổ phách dính vào da thịt, khiến hắn vô cùng khó chịu, Sở Vân Thâm vọt vào trong toilet sửa sang, lại nhìn thấy miếng hổ phách đeo trên cổ đã tan ra vô cùng kỳ lạ, con bọ bên trong hổ phách cũng không thấy đâu nữa. Nhưng biểu tình của hắn vẫn thực trấn tĩnh, đem hổ phách đã bị tan thu thập đâu vào đấy, chuẩn bị đem đến bệnh viện nghiên cứu một chút.
Cho đến khi Sở Vân Thâm quay trở lại phòng khách, hắn sững sờ ở tại chỗ.Thủ lĩnh hắc bang xưa nay luôn bình tĩnh, lúc này trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh hãi.
Ngay lập tức, hắn rút súng ra, chỉ vào cô gái ngồi trên sô pha nói: “Cô là ai?”
Cô gái mặc đồ cổ trang, khuôn mặt nhìn qua rất giống Thanh Thanh, nhưng Sở Vân Thâm biết, đó không phải là Thanh Thanh của hắn.