“Anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy, có phải bởi vì nữ nhân kia hay không?”
“Anh không cần tiếp tục nói dối nữa, đây là thứ em tìm được trong phòng.” Thanh Thanh cầm ra một cái túi hương ném đến trên người Sở Vân Thâm, “Anh giải thích thứ này như thế nào?”
Tầm mắt Sở Vân Thâm dừng lại trên túi hương.
Hắn nhớ tới đêm đó, nàng ngồi trên sô pha thành thạo may vá, bốn phía yên tĩnh, tóc đen như mực, da như tuyết trắng, chìm đắm trong ánh trăng, tựa như một bức họa.
Sở Vân Thâm cầm túi hương ở trong tay, ngửi được hương cỏ xanh quen thuộc, trên mặt hiện ra một nụ cười thản nhiên.
Nếu thời gian có thể ngừng lại ở giây phút kia, thì tốt biết bao.
Du Du, bảy trăm năm sau, em vẫn là em, ta đã không phải ta.
Ta không phải đại phu năm đó cứu tế thế nhân, tâm ta đã mục nát từ lâu.
Mà em, đã thành tâm ma của ta.