"Tôi không có ý này”
'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười và nói: "Diêm tiểu thư, kỳ thật cô không cần thù ghét gì tôi! Nói thực tôi rất bội phục cô dám yêu dám hận, dám tranh thủ vì hạnh phúc của mình, nếu chúng ta trao đổi thân phận thì tôi nhất định không dũng cảm được như cô."
Diêm Thiền khịt mũi đi đâu."
ừng có nói ngon nói ngọt, tôi không để mình bị dắt mũi
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói.
Diêm Thiền cũng lười nghiên cứu cô nói là thật hay giả, chỉ rất kiên định mà nói: "Mặc kệ cô nói cái gì thì tôi cũng không bỏ cuộc! Tôi sống là người của Lâm Vũ, chết là ma của Lâm VũI”
Nhìn dáng vẻ kiên định của cô ta, Thẩm Khanh Nguyệt lại mỉm cười.
Sau một lúc lâu Thẩm Khanh Nguyệt mới mỉm cười và nói: "Ban đầu tôi tính đợi thương tích của cô đỡ hơn một chút sẽ trò chuyện, nhưng nếu cô đã nói như vậy thì tôi nói trước một chút cũng được."
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại cất bước trở lại bên giường.
Sau khi để cái bát trong tay xuống, Thẩm Khanh Nguyệt mới thu nụ cười trên mặt lại rồi nghiêm túc nhìn Diêm Thiền.
"Tình cảm của tôi đối với Lâm Vũ không sâu bằng cô. Buổi tối hôm nay trong nháy mắt tôi thật sự đã nghĩ tác thành cho cô và Lâm Vũ."
"Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi đột nhiên ý thức được kỳ thật tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Cho nên tôi sẽ không nghĩ đến chuyện chủ động rời đi nữa, tôi không vĩ đại
như vậy!"
Thẩm Khanh Nguyệt nói một mạch suy nghĩ trong lòng mình ra cho Diêm Thiền nghe.
Cô không cảm thấy làm vậy có gì không ổn. Đây là suy nghĩ thật của cô, cô không sợ bị Diêm Thiền biết.
"Gô không rời khỏi, tôi cũng không bỏ cuộc, vậy chúng ta thử xem rốt cục ai cười đến cuối cùng." Diêm Thiền lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
"Đây cũng là điều tôi muốn nói." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười rồi nói: "Chúng ta định ra một lời hứa danh dự đi được không?”
"Lời hứa danh dự gì?" Diêm Thiền hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Khanh Nguyệt hít sâu một hơi rồi chân thành nói: "Mặc kệ chúng ta cạnh tranh như thế nào cũng đừng làm cái nhà này gà bay chó chạy! Nhà nên là nơi ấm áp, không nên trở thành chiến trường của chúng ta."
Diêm Thiền trầm mặc, cẩn thận suy tư lời Thẩm Khanh Nguyệt nói.
'Thẩm Khanh Nguyệt cũng không lên tiếng quấy rầy mà cho cô ta thời gian Suy tư.
Qua một hồi Diêm Thiền mới ngẩng đầu: “Tôi hứa với cô, nhưng tôi có một vấn đề!
"Gô nói đi." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười. Diêm Thiền chớp mắt mấy cái, hiếu kỳ nói: "Cô và tôi định ra lời hứa danh dự là sợ tôi động vào người nhà của cô hay là vì Lâm Vũ không thích trong nhà bị làm ồn rối loạn cả lên?"
"Cái này... Khác nhau ở chỗ nào?" Thẩm Khanh Nguyệt có chút mờ mịt, không biết Diêm Thiền hỏi vấn đề này có dụng ý gì.
"Đương nhiên là có!" Diêm Thiền trịnh trọng gật đầu: “Cô trả lời tôi là được."
'Thẩm Khanh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chắc là cái sau! Cô là người thông minh, chắc cô cũng hiểu một khi đụng vào người của Thẩm gia thì cô liền thua."
Cô tin tưởng Diêm Thiền biết về quá khứ của Lâm Vũ. Cho nên cô ta nhất định cũng hiểu tình cảm của Lâm Vũ đối với Thẩm gia.
Diêm Thiền sẽ không ngốc đến mức động vào người của Thẩm gia để ép cô rời đi.
Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Diêm Thiền lộ vẻ mặt hiểu ra: “Tôi nghĩ tôi biết đại khái vì sao Lâm Vũ lại thích cô rồi."
"Vì sao?" Lần này đến phiên Thẩm Khanh Nguyệt hiếu kì: “Không nói dối cô, tôi cũng không biết Lâm Vũ thích điểm nào trên người tôi nữa."
"Hai điểm!" Diêm Thiền cười nói: "Thứ nhất, cô thật sự rất dịu dàng, cô làm anh ấy cảm nhận được hơi ấm mái nhà; thứ hai, cô biết suy xét và bận tâm đến cảm nhận của anh ấy, mà tôi lại chỉ làm anh ấy đau đầu."
Thẩm Khanh Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi khẽ cười nói: "Hình như là như vậy! Nếu cô biết anh ấy thích cái gì ở tôi thì có phải cô muốn thay đổi không?"
"Không!" Diêm Thiền nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô là cô, tôi là tôi! Nếu tôi biến thành cô thì tôi không phải là tôi nữa! Hơn nữa tôi không thể trở thành cô, nhưng tương tự cô cũng không thể biến thành tôi."
"Hình như là vậy." Thẩm Khanh Nguyệt cười khẽ: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ làm theo lời hứa danh dự đó đi!"
"Được!"