Nhưng Ninh Loạn thì ngược lại có vẻ hưng phấn.
Nếu thực lực của nhà họ Long mạnh mẽ như vậy, anh ta nhất định có thể chiến đấu vui vẻ.
Nhìn bộ dáng kích động của Ninh Loạn, Diêm Thiền không khỏi đen mặt. Bốn giờ chiều, họ tới An Long.
An Long được bao bọc bởi núi sông, là trung tâm của nhà họ Long.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Thất Hổ Bắc Cảnh. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, Ninh Loạn và Diêm Thiền đã hiểu ra.
Nếu Lâm Vũ đã sắp xếp bọn họ bí mật đến An Long, đương nhiên bọn họ sẽ không vội vàng xuất hiện.
Suy cho cùng, An Long là trung tâm của nhà họ Long. Bất cứ ai ở đây đều có thể là tai mắt của nhà họ Long. Muốn tấn công thì phải tấn công bất ngờ để nhà họ Long trở tay không kịp.
Buổi tối, Lâm Vũ vừa nói chuyện xong với Thẩm Khanh Nguyệt thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lâm Vũ đứng dậy mở cửa phòng ra.
Đúng như dự đoán, người đứng ở cửa chính là Diêm Thiền.
"Vẫn chưa ngủ được à?”
Lâm Vũ đưa tay chặn cửa lại, cũng không có ý để Diêm Thiền đi vào.
"Người ta sợ hãi mài!"
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.tamlinh247.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện tamlinh247 hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Diêm Thiền làm ra vẻ yếu đuối, nũng nịu nói: “Đây là trung tâm của nhà họ Long, có lẽ nhà họ Long đã biết chúng ta tới! Anh đã nói nhà họ Long mạnh mẽ như vậy, nếu bọn họ tấn công vào giữa đêm, người ta không có sức để chống cự đâu!”
"Nói chuyện đàng hoàng!" Lâm Vũ đen mặt nhìn cô ta: "Cô rõ ràng là một người phụ nữ đanh đá, sao lại giả vờ yếu đuối!"
Khuôn mặt Diêm Thiền giật giật, tức giận nói: "Anh mới là người phụ nữ đanh đái"
"Được rồi được rồi, cô nói sao thì là vậy đi!" Lâm Vũ nhún nhún vai, không tranh cãi với cô ta, nhưng vẫn không có ý định cho cô ta đi vào.
Diêm Thiền thấy thế, lập tức tức giận nhìn hắn.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô ta không hề có sức sát thương đối với Lâm Vũ.
Diêm Thiền tức giận không thôi, đảo mắt rồi nói với vẻ mặt ranh mãnh: "Anh phải suy nghĩ rõ ràng! Nếu tôi xảy ra chuyện gì, ai sẽ kích hoạt Thiên Địa Lục
Quang Trận cho anh?”
Lâm Vũ không nói nên lời, tức giận nói: "Cô có thể đe dọa tôi bằng chuyện khác được không?”
"Những chuyện khác cũng đâu thể đe dọa anh được?"
Diêm Thiền mỉm cười đắc ý.
Chiêu này lần nào cũng hiệu quả!
Mặc dù cô ta không muốn lần nào cũng sử dụng chiêu này.
Nhưng không có cách nào, ai bảo Lâm Vũ chỉ bị đe dọa bởi chiêu này?
“Đợi tôi lấy được huyết ngọc linh chỉ, tôi sẽ đuổi cô đi ngay lập tức!" Lâm Vũ căm hận nhìn Diêm Thiền, bất đắc dĩ buông tay ra.
Nếu không cho Diêm Thiền vào trong, Diêm Thiền chắc chắn sẽ chạy ra ngoài.
Không chừng sẽ thật sự bị người nhà họ Long chú ý tới.
Diêm Thiền lộ ra một cười như thể “âm mưu” đã thành công, lập tức lao vào phòng.
Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta rồi đóng cửa phòng lại.
Diêm Thiền vừa vào phòng liền nhào lên giường Lâm Vũ, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ: "Giường của anh thoải mái nhất!"
"Kiếp trước tôi thật sự nợ cô!"
Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ, đi đến ghế sô pha nằm xuống.
Hắn biết tối nay Diêm Thiền không có ý định rời khỏi phòng hắn. Số phận đã quyết định hắn chỉ có thể ngủ trên ghế sofa.
“Là kiếp trước tôi đã nợ anh được chứ!” Diêm Thiền hừ một cái, ngồi dậy, nở nụ cười quyến rũ: “Tôi muốn đi tắm, anh có muốn đi cùng tôi không?”
"Cô tự đi đi!" Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô ta một cái.
Đối mặt với sự cám dỗ của Diêm Thiền, trong lòng hắn không hề có chút dao động nào.
"Giả vờ vô tội cái gì!" Diêm Thiền dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn: "Dù sao thì cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy cơ thể của tôi!"
Nói xong, Diêm Thiền giơ đôi tay mảnh khảnh lên và cởi bỏ quần áo của mình.
Lâm Vũ sớm đã đoán được cô ta sẽ làm ra một chiêu như vậy, hắn cũng không buồn nói gì với cô ta, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại với vẻ mặt thờ ơ.
"Tên khốn!"
Diêm Thiền thấy vậy, lập tức tức giận hét lên: "Sự tự tin của tôi đã bị tên khốn như anh phá hủy hoàn toàn!"
Lâm Vũ vẫn bất động và nhắm chặt hai mắt.
Diêm Thiền vừa tức giận vừa bực mình, vung đôi tay trắng nõn đấm mạnh về phía Lâm Vũ, sau đó mới bước vào phòng tắm với vẻ mặt đầy oán hận...