Nghe thấy giọng nói này, Tân Mộ Vân và Tần Khuyết đều sững sờ. Tiếng nói này tuyệt đối không phải là người của Tần gia!
Nhưng Tần gia được vệ sĩ bảo vệ nghiêm mật, người ngoài làm sao vào được chứ?
"Là ai?" Tân Mộ Vân tỉnh táo lại lập tức hét lớn một tiếng.
Tiếng quát này của ông ta là muốn làm kinh sợ người lẻn vào Tân gia và cũng để thông báo cho đám vệ sĩ.
Quả nhiên, nghe Tần Mộ Vân hét lớn thì mười mấy vệ sĩ của Tân gia lập tức nhanh chóng chạy tới.
Nhưng trước đó Lâm Vũ đã xuất hiện trước mặt hai ông cháu Tần Mộ Vân. Lâm Vũ tùy ý ngồi xuống như không nhìn thấy những vệ sĩ đang bao vây lại. Mấy giây sau, Lâm Vũ đã rơi vào vòng vây của đám vệ sĩ.
"Thật to gan, dám lẻn vào Tân gia!" Tân Khuyết hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Bắt lại cho tôi!"
"Khoan đã!" Tân Mộ Vân đưa tay ngăn cản.
Đám vệ sĩ đang muốn hành động lập tức dừng bước, nhưng cũng cấp tốc bày ra dáng vẻ phòng ngự, bao quanh bảo vệ hai ông cháu Tân Mộ Vân.
Tân Mộ Vân quan sát dò xét Lâm Vũ: “Anh bạn trẻ, chúng ta từng gặp mặt sao?"
"Từng gặp rồi." Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Nhưng cũng là chuyện của mười lăm, mười sáu năm trước."
"Thật sao?" Tân Mộ Vân hơi kinh ngạc, lại hỏi: "Vậy chúng ta có ân oán à?” Lâm Vũ mỉm cười: “Không có."
Tân Mộ Vân nheo mắt lại: “Vậy anh lẻn vào Tần gia là muốn làm gì?”
'Tần Mộ Vân rất nghi hoặc, nếu không có ân oán thì đối phương muốn làm gì? Tân gia không phải sợ hắn, nhưng ông ta muốn làm rõ ngọn ngành.
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Tôi tên là Lâm Vũ, là vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt."
"Lâm... Lâm Vũ?" Tim Tần Mộ Vân đột nhiên đập mạnh một cái, hoảng sợ nói: "Anh là đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia, con trai của Lâm Văn Thao?"
Nếu hắn chỉ nói cái tên Lâm Vũ ra thì Tân Mộ Vân nhất định không nhớ nổi hắn là ai.
Nhưng cộng thêm danh xưng vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt thì ông ta lập tức nhớ đến.
Dù sao Tần gia cũng là một trong năm hào môn của Giang Bắc, ông ta cũng biết chuyện Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt đã đính hôn từ nhỏ.
"Tôi đúng là con của Lâm Văn Thao." Lâm Vũ mỉm cười, lại lắc đầu nói: "Nhưng đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia thì không phải! Dù sao Lâm gia Giang Bắc. đã không còn tồn tại."
"Có lý!" Tân Mộ Vân gật đầu mỉm cười: “Cho nên hôm nay anh đến Tần gia làm gì? Chẳng lẽ là vì Lâm gia không còn nữa nên muốn lết đến Tân gia kiếm miếng cơm ăn?”
Tất nhiên Tân Mộ Vân đoán được vì sao Lâm Vũ lại tới, ông ta cố ý giả vờ không biết là để nhục mạ Lâm Vũ.
Chỉ là đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia mà dám lẻn vào Tân gia, thật là không biết sống chết!
Lâm Vũ không quan tâm mà khen: "Các người rất thông minh, không trực tiếp xuống tay với vị hôn thê của tôi, làm tôi muốn diệt Tần gia cũng không tìm ra lý do thích hợp."
"Diệt Tân gia?"
Tân Mộ Vân và Tân Khuyết cùng sửng sốt.
Cả vệ sĩ của Tần gia cũng sững sờ theo.
Cũng huênh hoang khoác lác lắm!
Dám nói ra câu muốn hủy diệt Tần gia, không sợ chém gió to quá đau bụng à!
Sau giây lát kinh ngạc, đám người nhao nhao tỉnh táo lại rồi cười to.
"Ha ha, chết cười tôi rồi!" Tân Khuyết cười ngửa tới ngửa lui: “Thứ không bằng con chó cũng dám nói hủy diệt Tân gia? Đây là trò cười buồn cười nhất đời tôi từng nghe qua..."
"Chát!"
Tần Khuyết còn chưa nói xong thì mặt đã ăn trọn một cái bạt tai.
Một vết máu rõ ràng xuất hiện trên khóe miệng Tần Khuyết.
Nụ cười của Tần Khuyết lập tức tắt ngúm, anh ta phẫn nộ sờ mặt mình rồi nhìn thẳng về hướng Lâm Vũ.
Cái tát này là Lâm Vũ đánh sao?
Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Vũ không hề động đậy!
Nhưng bây giờ trừ Lâm Vũ ra thì còn có ai đánh anh ta được?
Cũng không thể là vệ sĩ nhà mình đúng không?
Không chỉ Tân Khuyết ngây người mà những người khác cũng sững sờ. Nói chính xác hơn là họ không hiểu nổi!