Tôi ghi nhớ thật kỹ chuyện này, ngày hôm sau vừa đến đơn vị tôi đã tìm ngay Tiểu Cố, nhân tiện mời anh ta ăn tối.
Tí Còi nghe được cũng đòi đi.
“Tiểu Cố giúp đỡ chúng ta nhiều như thế lẽ ra chúng ta nên mời anh ấy một bữa cơm từ lâu rồi. Đặt một bàn ăn đi, mọi người cùng đi với nhau luôn.”
Ba người kia cũng đồng ý cả. Quách Ngọc Khiết còn chủ động gọi đến nhà hàng đặt bàn, cái đó thì hăng hái, tích cực hơn rất nhiều so với khi làm việc.
Hẹn với Tiểu Cố xong vừa mới tắt điện thoại, đám Tí Còi lập tức hỏi tôi về sự việc của Tần Di Quyên.
“Ông ấy là giáo viên trong trường em gái tôi học, có một học sinh đã tốt nghiệp hôm qua tìm về trường, không được vui vẻ gì.” Tôi lơ mơ kể lại, “Con bé nghe người ta đồn thổi bóng gió ở trường học, mẹ tôi lo lắng quá, nhất định bắt tôi đi nghe ngóng điều tra.”
“Ồ, ra là vậy à.” Quách ngọc Khiết gục gặc gật đầu, “Em gái anh học ở trường số Mười Tám hả?”
“Đúng thế.”
“Trường số Mười Tám mà cũng có kiểu học sinh như thế sao?” Quách Ngọc Khiết tò mò hỏi.
Trường số Mười Tám là trường trung học xếp thứ 18 của thành phố Dân Khánh. 17 ngôi trường trước trải qua quá trình đóng cửa, sát nhập, thay đổi sau cùng chỉ còn giữ lại trường số Mười Tám, sau đó trở thành một trường điểm cấp ba của thành phố. Trong thành phố có tất cả 40 trường điểm cấp ba, mỗi trường đều có nét riêng. Trường số Mười Tám nổi tiếng về đào tạo phẩm chất và học thức sâu rộng, ăn nói thành thật, thẳng thắn của học sinh, và hầu hết học sinh của trường đều rất trung thực.
Trường tôi học lúc trước không phải trường này, lúc là học sinh còn cùng với đám bạn học chê cười những đứa học sinh ngoan của trường đó. Còn bây giờ thấy em gái học ở trường này trong người lại có cảm nghĩ hoàn toàn khác, chỉ còn cảm thấy trường số Mười Tám thật tuyệt, học sinh được dạy dỗ mới ngoan làm sao.
“Có điều gì lạ chứ? Ở đâu chả có mấy kiểu con sâu làm rầu nồi canh như thế?” Tí Còi không đồng tình phản bác lại.
Chuông điện thoại lại reo lên.
Gã Béo bắt máy nghe điện thoại, sau khi nói vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu nhìn trân trân bốn người còn lại.
“Thế nào rồi?” Tôi đứng ngay dậy hỏi.
“Được được, giờ chúng tôi qua đó ngay.” Gã Béo nói qua điện thoại, ngắt máy xong quay qua nói với chúng tôi: “Chủ nhiệm Mao gọi điện đến, thôn Sáu khu Công Nông xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi vừa hỏi vừa thu gom vài thứ.
Đám Quách Ngọc Khiết cũng vội đứng lên thu gom đồ, đeo ba lô sau lưng.
Gã Béo thở dài một hơi, “Một tòa lầu xảy ra cháy nổ, có lẽ là do rò rỉ ống dẫn gas rồi.”
Tay cả bốn người chúng tôi ngưng cử động, không hẹn mà cùng há hốc mồm kinh ngạc.
“Có nhân viên thương vong không?” Tôi hỏi lại.
“Vẫn chưa biết được. Đội phòng cháy chữa cháy đang trợ giúp chữa cháy. Lửa cháy bên trong tòa nhà vẫn chưa dập tắt được.” Gã Béo hết sức lo lắng.
“Tòa lầu nào cháy?”
“Vẫn chưa kịp nói nữa.”
“Tôi đi nói với cấp trên một tiếng, mọi người lái xe ra trước đi.”
Tôi chạy đến văn phòng lãnh đạo cấp trên, báo cáo sự việc với ông ấy.
Sắc mặt Sếp Già liền cứng lại, “Tôi cùng đi với các anh.”
Sáu người chúng tôi lái đi hai chiếc xe. Tôi gọi điện thoại cho Tí Còi, để bọn họ ngồi một chiếc, tôi lái xe chở Sếp Già.
Chuyện này liên quan đến việc di dời của chúng tôi nói nhiều cũng không phải nhiều mà ít cũng không phải ít, nếu thiệt hại không nghiêm trọng thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng tôi di dời. Nếu như tòa nhà hư hại quá nghiêm trọng, có nhân viên bị thương nặng mà thiệt mạng, đợi đến lúc di dời, thái độ những chủ hộ sống ở đây chắc chắn sẽ thay đổi. Bất luận là từ khía cạnh nhân tính hay từ góc độ công việc nhìn lại, tôi đều hi vọng sự việc tốt nhất đừng dẫn đết kết quả quá nghiêm trọng, đừng có ai thiệt mạng hoặc bị thương.
Nhưng tới khi chạy xe tới thôn Sáu khu Công Nông, trong lòng tôi không khỏi hoảng hốt.
Những màn khói đen mù mịt không ngừng âm ỉ cháy lan ra, khiến ai nhìn thấy cũng nặng trĩu lo lắng. Ở từ xa tôi đã nghe thấy tiếng khóc rấm rức. Vì khói mù che mất tầm nhìn nên tôi cũng không thể nhìn rõ mức độ hư hại của tòa nhà, nhưng có thể tưởng tượng ra, sức tàn phá của trận nổ này không hề nhỏ.
“Nổ bình gas sao?” Sếp Già nhíu chặt hai hàng lông mày lên tiếng hỏi.
Đúng thế, chỉ nổ bình gas thôi thì làm sao có thể cháy nổ thành ra thế này được? Nhìn hiện trường tai nạn có thể thấy không chỉ có một nhà bị nổ bình gas mà đến mấy nhà bình gas bị nổ liên hoàn.
Nhóm Tí Còi đã đến trước một lúc, sau khi tôi và Sếp Già chen được vào đám người thì thấy Quách Ngọc Khiết vẫy tay ra hiệu với chúng tôi, còn Tí Còi và Gã Mập đang đứng nói chuyện với chủ nhiệm Mao.
Lúc này tôi mới chú ý cái tòa lầu xảy ra cháy nổ lại chính là tòa nhà mà Đào Hải ở, phát hiện ra điều này khiến đầu óc chúng tôi lại thêm nặng trịch.
“Thế nào rồi?” Sếp Già hỏi.
Trần Hiểu Khâu ngây mặt, “Đội phòng cháy chữa cháy đang cứu hỏa, xứ lí đám cháy, di chuyển những người ở trên lầu xuống rồi, vụ nổ xảy ra ở lầu bốn.”
“Vẫn chưa cứu những người trên lầu hai xuống nữa sao? Đã bao lâu rồi?” Sếp Già nhăn chặt hai hàng lông mày.
“Sắp đến một tiếng rồi.”
Sếp Già càng thêm sửng sốt, “Chuyện là thế nào?”
“Tôi cũng không biết. Chủ nhiệm Mao và những người khác đều nói không biết rõ. Lúc vừa xảy ra chuyện thì nghi ngờ là do nổ bình gas, nhưng lửa cứ lan, cháy ra mãi không tắt. Bên trong khói bốc mù mịt, đội chữa cháy cứu hỏa không xông lên được trên lầu hai.”
“Vậy tại sao lại không có ai ở trên lầu hai chạy xuống?” Sếp Già nghi hoặc hỏi.
Nghĩ đến căn "tụ bảo bồn" của Đào Hải, tôi chợt có chút dự cảm không lành.
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết không trả lời được vấn đề.
“Thang mây đâu?” Sếp Già quay đầu nhìn về phía hai chiếc xe cứu hỏa.
“Vòi phun nữa, phun đến giờ này rồi. Một bên kia cũng có một chiếc.”
“Bên trong mấy căn nhà có thứ đồ gì mà sao cháy đến giờ này vẫn không tắt?” Vẻ mặt Sếp Già u ám.
Tí Còi và Gã Béo cùng chạy đến cúi chào với Sếp Già một tiếng, nói về tình hình bọn họ vừa rồi đi tìm hiểu được. Thực ra, không khác gì mấy so với những gì Trần Hiểu Khâu vừa nói.
“Chủ nhiệm Mao nói những người sống trong tòa nhà này đều là dân bình thường, không có nhân vật khả nghi nào cả.” Tí Còi nói.
Tôi sốt ruột nhìn màn khói lan ra từ trong tòa nhà kia suy ngẫm về vấn đề Sếp Già vừa nói ban nãy.
Không phải là xưởng hóa chất, khu dân cư thông thường mà tại sao lửa cháy lâu như vậy vẫn không tắt? Không có người đáng ngờ, vậy thì, gia đình bình thường sẽ không chứa đựng quá nhiều nguyên liệu hóa học trong nhà, đám khói này với cả ngọn lửa cháy mãi không tắt kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong làn khói mù, hơi nước và ánh lửa lập lòe tôi nhìn thấy một người đứng bên cạnh cửa sổ, tức thì kêu lên một tiếng.
“Làm sao thế, anh Kỳ?”
“Có người kìa!” Tôi chỉ tay về phía lầu 4.
Tất cả mọi người đều nhìn lên.
Sếp Già híp mắt nhìn lên, “Đâu cơ?”
Bốn người Tí Còi xám cả mặt lại. Tí Còi còn thẳng cánh tay huých tôi một phát.
Tôi giật nảy.
“Có còn ai ở đó không?” Trần Hiểu Khâu lên tiếng hỏi.
Tôi há hốc mồm, nhìn quanh biểu cảm của bọn họ, lại quay qua nhìn cái người đứng bên cửa sổ kia, bất chợt không nói ra được tiếng nào. Số lần tôi chạy đến thôn Sáu khu Công Nông này không hề ít, vừa liếc mắt đã có thể phán đoán được vị trí người kia đứng là ngay cầu thang, nhưng dựa theo độ dốc của cầu thang, người này phải cao tới ba mét mới có thể đứng ở vị trí đó, khiến tôi có thể nhìn thấy một nửa người. Nhìn hình dáng người kia thì có vẻ như là một người đàn ông, mà thứ tôi nhìn thấy cũng vẻn vẹn chỉ là một đường nét mờ mờ.
“Hoa mắt rồi phải không? Khói nhiều thế kia mà.” Gã Béo nói.
Sếp Già quay đầu qua nhìn nhìn tôi.
“Ừm. Đã không nhìn thấy gì nữa. Có lẽ tôi bị hoa mắt rồi.” Da đầu tôi căng cứng cả lên nói.
Người kia vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ, không hề động đậy một chút nào. Nhìn dáng vẻ đó, có nghĩ thế nào thì nghĩ cũng không hề bình thường. Làm sao mà lại do tôi nhìn ra hoa mắt, có thứ gì trong đám khói mù mịt đó nhìn ra một con người được, hay là...
Tim tôi đập nhanh thêm mấy nhịp, quyết định đi phân tích cái hình dạng kia thật kĩ càng.
Vòi nước của đội cứu hỏa phun tới chỗ cửa sổ kia. Đại khái là do sự cố cháy nổ, kính cửa của cả một tòa nhà bị vỡ hết cả, cửa sổ biến thành một lỗ hổng lớn. Vòi nước xịt vào, làm tan đi một ít khói mù, tôi nhìn thấy vóc dáng kia lộ ra ngay một dáng dấp con người, gương mặt kia khiến da đầu tôi tê rần. Bởi vì điều bất ngờ kia chính là Đào Hải! Đào Hải đang đứng ngây ngốc bên cửa sổ, bị nước xịt thấm ướt lên người mà không hề có một tí tẹo phản ứng lại. Không! Không phải ông ta đang đứng bên cửa sổ kia mà là đang lơ lửng trước cửa sổ! Hơn nữa ông ta còn đang từ từ hạ thấp xuống, giống như đang ngồi thang máy, không hề có một chút cản trở từ lầu bốn hạ thấp dần xuống tới lầu ba, ở ngay cầu thang cửa sổ lầu ba thò ra đôi chân của ông ta.