Cổ Mạch đứng cạnh bàn máy tính. Trên màn hình là một phần mềm ghi âm, rất cao cấp, không phải loại phần mềm ghi âm chỉ có một cái hình micro như tôi đã từng sử dụng. Trên đó đang ghi lại một đường sóng âm kỳ lạ, không giống với quy luật tôi từng thấy trong video, mà tạo hành một câu được vẽ từ một nét.
Cổ Mạch nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, hai mắt trừng to, thực hiện động tác mở miệng.
Cổ Mạch lúc này so với 10 năm trước, không già hơn bao nhiêu. Trên mặt có thêm vết nhăn, vài sợi tóc bạc. Về tuổi tác, chắc anh ta đã hơn 40 gần 50 rồi. Nhưng dáng vẻ, thần thái này của anh ta, khiến người ta cảm thấy chỉ là một người trung niên hơn 30 tuổi không chín chắn.
Tôi không mơ thấy được đoạn 10 năm anh ta ở Thanh Diệp, nhưng cảnh tượng trong mơ này, khiến tôi quá quen thuộc anh ta. Anh ta vừa mở miệng, tôi liền biết anh ta đang muốn gọi Lưu Miểu và Nam Cung Diệu, nói cho họ biết điều phát hiện của anh ta.
“BEWITHME”
Sóng âm trên màn hình kết thành một câu như vậy.
Tôi dám khẳng định, câu này không được lưu lại. Sau khi Cổ Mạch biến mất, đoạn sóng âm kỳ quái này sẽ biến mất theo.
Mạch suy nghĩ của tôi rất nhanh, trong phút chốc đã nghĩ được rất nhiều thứ.
Cổ Mạch vẫn đang mở miệng nhưng lại chưa phát ra âm thanh nào, cả người đột nhiên vặn vẹo, bị nhiễu hạt như loại tivi cũ thường gặp phải khi ghi hình lỗi, Cổ Mạch lóe lên một cái. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đó không phải là bị nhiễu hạt, mà là đoạn gãy khúc như sóng âm.
Tư tưởng của tôi dừng lại, không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ tuân theo bản năng, giơ tay ra nắm lấy Cổ Mạch.
Xì xì...
Máy hát vẫn đang phát ra tạp âm, lời nói nhảm của Lưu Miểu và Nam Cung Diệu bị che đi, giọng hát của cô gái trở nên rõ ràng.
“You make me free...”
“Cổ Mạch!” Tôi vội la lên một tiếng.
Giọng hát biến điệu, biến thành tiếng thét cao vút.
“Bỏ anh ta ra!” Tôi nắm chặt lấy Cổ Mạch.
Thân hình của Cổ Mạch vẫn đang lập lòe không ổn định. Anh ta cử động rất khó khăn, giống như tua chậm, lộ ra vẻ mặt rất khó tin, xoay đầu lại nhìn tôi.
Tôi có thể cảm nhận được xúc cảm trong tay tôi trở nên kỳ lạ, lúc có lúc không.
Tua chậm... Đúng! Tua chậm!
Đây là giấc mơ, nó có thể tua nhanh, cũng có thể tua chậm!
Vào lúc ý niệm này vừa xuất hiện, giọng ca nữ biến thành một con quái vật đang trầm giọng gầm gừ. Tôi nắm chặt lấy Cổ Mạch, xúc cảm trong tay trở nên chân thực ổn định.
Tốc độ của Cổ Mạch cũng bị tua chậm, nhúc nhích đầu ngón tay từng chút từng chút một.
Tôi chú ý đến hướng mà anh ta chỉ, rồi vươn tay về hướng ấy.
Bắt được rồi!
Tôi không thấy gì, nhưng tôi biết tôi đã bắt được thứ gì đó.
Không phải hồn ma, mà là linh thể. Chắc là linh thế, chỉ có tôi và Cổ Mạch có thể nghe thấy, vậy chắc là linh thể rồi. Nhưng không phải linh thể thường không có thực thể sao?
Tôi chẳng nghĩ nhiều được nữa, tôi muốn tiêu diệt thứ này.
Nhưng tôi đành bó tay.
Một thứ tôi không nhìn thấy, thì tiêu diệt bằng cách nào đây?
Tôi thử cảm nhận, xúc cảm trong lòng bàn tay tôi không đúng lắm, không giống như là người.
Cổ Mạch lại di chuyển đầu ngón tay một cách khó khăn, như muốn đụng vào máy tính.
Tôi chỉ có hai cánh tay, mà hai thứ hai bên lại không thể buông ra được.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, Cổ Mạch chậm chạp nắm lấy con chuột, mở một công cụ phần mềm, chỉnh sửa lại đoạn sóng âm kia.
Tôi nhìn đã thấy mệt, càng đừng nói đến âm thanh kia vẫn đang kêu gào không ngừng.
“BEWITHME” bị Cổ Mạch vẽ lung tung lên, tiếng kêu đó càng thêm khủng bố, cho dù ở trong tình trạng bị tua chậm, cũng có thể nghe ra đủ thứ cảm xúc tiêu cực ở trong đó như đau khổ, van xin và phẫn nộ.
Hoặc cũng không phải là nghe ra được mà là tôi có thể cảm nhận được.
Tôi đang suy nghĩ lung tung. Thời gian trôi qua quá chậm, sự chú ý của tôi hơi bị rời rạc.
Đúng vào lúc này, tay phải của tôi cảm thấy trống rỗng, thứ mà tôi bắt được đã biến mất. Tôi siết chặt hai tay, cả người như mất cân bằng, xung quanh chìm vào một mảng tối đen.
Tôi giật mình tỉnh dậy, lúc này mới ý thức được mình đã tỉnh mộng.
Tôi đang ngồi trên giường của mình, trong phòng ngủ của mình. Tay của tôi vẫn siết chặt. Tay phải là nắm đấm, tay trái…
Tôi trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào một đôi mắt đang trừng to khác.
Trước khi đối phương kêu to, tôi nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, “Đừng kêu! Người nhà tôi vẫn đang ngủ!”
Cho dù không bì được sức mạnh trời sinh của Quách Ngọc Khiết, cũng không so được với người đã trải qua huấn luyện như Trần Hiểu Khâu, nhưng với thể chất trẻ trung của tôi hiện nay, khống chế một ông chú trung niên hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Cổ Mạch, tôi... Tôi biết anh, còn có Thanh Diệp nữa...” Tôi lắp bắp, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Người xuất hiện trên giường của tôi, bị tôi bắt được là Cổ Mạch, là Cổ Mạch đấy!
Chúa Giê-su, Phật Tổ, Thánh A-la ơi! Tam Thanh tổ sư gia tại thượng!
Đầu óc tôi sắp nổ tung rồi!
Chuyện này rốt cuộc là sao? Cổ Mạch bị tôi đem ra khỏi giấc mơ?
Cổ Mạch rất phối hợp giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, nhìn ánh mắt đó, ngoại trừ tò mò thì chẳng có gì khác.
Tôi biết người này rất thông minh, rất biết nhận định tình hình. Tuy trông không đáng tin nhưng thật ra lại rất đáng tin, thế là từ từ buông tay ra.
Cổ Mạch ngồi dậy, đánh giá một lượt. Phòng ngủ của tôi không lớn, cũng không có nhiều đồ. Bên ngoài mặt trời vừa mọc, trong phòng cũng dần sáng lên. Tầm nhìn của Cổ Mạch dừng lại trên bàn sách của tôi, đôi mắt lại trừng to lần nữa.
Giấc mơ quá dài, còn xuyên không qua 20 năm. Tôi suy nghĩ một lát, mới nhớ ra trên bàn đang để tập hồ sơ của Thanh Diệp. Hai cái USB kia chắc rất bắt mắt Cổ Mạch.
“Cậu là trợ thủ Diệp Tử tìm tới?” Cổ Mạch thấp giọng hỏi.
Trong chốc lát tôi không biết nên giải thích thế nào, nhìn thời gian, “Tôi đi thay đồ, anh đi đến phòng nghiên cứu với tôi trước, đừng đánh thức người trong nhà.”
Cổ Mạch gật đầu đồng ý.
Tôi mang theo hồ sơ và Cổ Mạch lén ra khỏi phòng. Sáng sớm không bắt được xe, chỉ có thể đi chuyến xe buýt đầu.
“Lâu lắm rồi tôi không có ra ngoài.” Làn da trắng bệch trông hơi bệnh của Cổ Mạch bị nắng chiếu vào, trông có thêm vài phần đỏ hồng. Anh ta không quen với xe buýt, ngồi trên ghế mà vặn vẹo người như bị mắc chứng tăng động.
“Lâu lắm rồi anh chưa đi xe buýt nhỉ?” Tôi nói.
Cổ Mạch nghiêm túc suy nghĩ, “Cỡ mấy chục năm rồi.”
Tôi cạn lời.
Người chưa từng đi xe buýt, rất lâu chưa ra ngoài như Cổ Mạch thì cũng chẳng biết đường đi, nên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không” Tôi khẽ hỏi.
Giấc mơ kết thúc, tôi không còn nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Cổ Mạch gióng tai lên nghe, “Chỗ này không có. Nhưng khu dân cư cậu ở thì có.”
Tôi bị nghẹn lại.
“Yên tâm, không phải hung sát đâu.” Cổ Mạch an ủi tôi.
Tôi bĩu môi. Đây thật sự chẳng phải là tin tốt lành gì.
“Chỗ đó hơi ồn.” Cổ Mạch chỉ vào bệnh viện vừa đi ngang qua, một lúc sau lại chỉ vào ngã tư đường, “Tai nạn xe, rất nhiều người, rất thảm, rất thảm.”
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, không giống như là nghe âm thanh đau khổ, “Tại sao anh không ra ngoài?”
“Để khỏi lo chuyện bao đồng. Tôi chẳng có lòng dạ sắt đá như Diệp Tử, Gã Khờ và Linh đâu.” Cổ Mạch thở dài.
Tôi lại không biết nên tiếp lời thế nào.
Khi tôi đi theo Cổ Mạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta là người thế này, ngược lại còn cảm thấy anh ta rất dễ nói chuyện. Ồ, tôi chỉ theo trước lúc anh ta gia nhập vào Thanh Diệp, còn khoảng thời gian 10 năm khi anh ta vào Thanh Diệp thì tôi không hề mơ thấy. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Cổ Mạch bị dạy hư mất rồi.
“Đến rồi.” Tôi gọi Cổ Mạch xuống xe.
Cổ Mạch nhìn xung quanh, “Đến rồi? Đây là đâu? Không đúng lắm? Chúng ta đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, ở thôn Sáu Công Nông. Cậu có biết đường không? Không biết đường thì chúng ta bắt xe vậy.”
Một chuỗi câu hỏi của Cổ Mạch khiến trong chốc lát tôi không biết phải trả lời ra sao, chỉ đành im lặng đi về phía trước.
Đợi khi Cổ Mạch nhìn thấy thôn Sáu Công Nông, anh ta mới dừng bước.
Tôi quay đầu nhìn Cổ Mạch thì thấy anh ta rất kinh ngạc, xoay đầu, xoay đầu, lại xoay đầu.
“Bây giờ là... năm 2022.” Tôi nói.
Cổ Mạch không xoay đầu nữa, vẻ mặt hốt hoảng, rồi cất bước chạy.