Tôi chợt thót tim, quay đầu lại nhìn cô bé.
Cô bé trợn to hai mắt nhìn về phía cửa phòng, nhưng lại không động đậy.
Lúc Karan quay đầu lại đóng cửa thì nói với cô bé rằng: “Chờ chút rồi chị quay lại dọn dẹp đồ cho em tiếp.”
“Tự em làm được mà.” Cô bé có vẻ hơi thất vọng, nhìn Karan đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân cũng đã đi xa.
Cô bé không đi theo, nên tôi cũng không có cách nào mà đi theo được!
Gấu bông!
Là mấy con gấu bông kia1của Lữ Xảo Lam!
Nếu là như vậy, mốc thời gian lúc này của cảnh mộng chính là lúc mấy con gấu bông của Lữ Xảo Lam được đưa tới xưởng chính ở nước ngoài để bắt đầu sửa chữa.
Tôi bận tâm về chuyện những con gấu bông, cô bé cũng nghĩ về gấu bông. Thế nhưng, suy nghĩ trong đầu của cô bé không có lấy một điểm nào giống với suy nghĩ của tôi cả.
Cô bé nghĩ về cái từ “còn sống” kia.
Cô bé cúi đầu nhìn con rối gỗ.
“Bony, cậu cũng có8thể được sống trở lại phải không?” Cô bé thì thầm một mình với con rối.
Hình ảnh của phòng ngủ đang dần đổ vỡ. Thay vào đó là một dãy hành lang. Hai bên hành lang đều là những cửa phòng, trên cửa mỗi gian phòng đều có để số, bắt đầu từ 0, sắp xếp theo thứ tự con số tăng dần.
Cô bé cẩn thận bước đi trên hành lang dài, đếm từng con số trên cửa kia. Cô bé vẫn ôm lấy con rối vào trong ngực.
Tuy tình huống này cũng không2có gì ghê sợ, nhưng cô bé lại căng thẳng vô cùng, giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ có quái vật nhảy ra khi cô bé đi và cô bé cũng chuẩn bị chạy trốn ngay tức khắc.
“089!” Cô bé nhìn chằm chằm vào một cánh cửa, chợt vui mừng reo lên.
Cô bé nghe được nơi mà con gấu bông bị nhốt lại, chính là căn phòng số 089.
Mỗi một gian phòng ở đây đều đang giam giữ một thứ gì đó, có đồ vật, có xác chết, có khả năng còn4có động vật. Đối với một vài thứ mà tạm thời chưa thể tiêu diệt được thì hiệp hội thầy trừ ma sẽ chọn lấy cách xử lý như thế này.
Trong ý thức của cô bé có một vài thông tin cơ bản của hiệp hội thầy trừ ma. Trong hiệp hội có một thành viên cực mạnh, có được siêu năng lực phong ấn, có thể phong ấn bất cứ thứ gì, vật chết hay là vật còn sống, từ thứ có hình cho đến thứ vô hình.
Tôi đoán chừng có lẽ dạng năng lực này có thể có vài chỗ giống với năng lực của tôi. Chẳng qua, năng lực của tôi là xoay chuyển thời gian của những thứ đó, mà năng lực của người kia là giam cầm thời gian của những vật thể đó.
Tôi không có cách nào tìm ra được câu trả lời từ trong ý thức của cô bé.
Có thể cô bé cũng không biết rõ được sự thật đằng sau của năng lực kia.
Cô bé cũng chỉ hơi suy nghĩ về việc này, rồi tập trung chú ý vào trên cánh cửa.
Cô bé nắm lấy tay cầm cửa.
Hoàn toàn không có gì kỳ lạ, cửa đã bị khóa lại.
Vẻ mặt của cô bé ỉu xìu.
Không được, không đi vào được.
Cô bé thất vọng rũ tay xuống.
Tôi còn thất vọng hơn cả cô bé. Thế nhưng nghĩ tới tuổi tác của cô bé, với cách làm không đủ kín kẽ thì vẫn còn có thể hiểu được.
Cô bé gục đầu ủ rũ, nói với rối gỗ trong tay: “Bony, xem ra tớ không có cách nào để cậu có thể sống được rồi… Xin lỗi cậu…”
Cô bé đau lòng. Cô bé chỉ muốn cho rối gỗ sống lại mà thôi.
Dù rằng bây giờ cô bé cũng không thiếu đồng bọn, không giống với quá khứ, bị coi làm một thứ công cụ đơn thuần. Nhưng cô bé vẫn cứ muốn rối gỗ sống lại, cho rối gỗ làm bạn thân của mình.
Đây là di vật của cha cô bé, món đồ duy nhất ông để lại cho cô bé.
Ý thức của cô bé hơi rối loạn, cô bé không hiểu biết rõ ràng về loại tình cảm này của chính mình. Thế nhưng, suy nghĩ sau cùng của cô bé lại rất dễ để hiểu được. Cô bé đang suy nghĩ làm sao để lấy được chìa khóa đi vào xem thử con gấu bông còn sống ở bên trong.
Quý ngài gấu bông hẳn là sẽ giúp đỡ cô bé, giúp Bony của cô bé cũng được sống.
Cô bé có một ấn tượng tốt với con gấu bông. Suy nghĩ trong ý thức của cô bé là những con gấu bông lông xù nhìn thấy trong các cửa tiệm. Chỉ cần nhìn thấy thì cho dù là ai cũng sẽ yêu thích.
Karan đã từng mua vài món đồ chơi cho cô bé. Nhưng cô bé lại kiên quyết từ chối, cô bé không muốn phản bội người bạn rối gỗ trong tay.
Mặc dù như thế, nhưng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ con, cô bé vẫn sẽ thích những món đồ chơi mà mình đã từ chối.
Cô bé đã dự định rời đi.
Đây là cơ hội của tôi.
Tôi không cần phải có chìa khóa cũng đi qua cửa được, nhìn thấy con gấu bông. Nói không chừng tôi có thể phá bỏ được phong ấn kia.
Thế nhưng, tôi vẫn còn nghi ngờ sự tồn tại của cái phong ấn này.
Dãy hành lang dài không thấy tận cùng này cùng với vô số cánh cửa phòng này, tạo nên một cảm giác quái dị.
Phong ấn của người có siêu năng lực kia không phải loại ma pháp trận như trong trò chơi, cũng không phải bùa chú hay dây xích như trong phim, mà là bản thân cái không gian kì quái này.
Tôi không nhìn thấy cả quá trình cô bé tiến vào trong dãy hành lang này. Cảnh mộng nhảy tới nơi này, lúc ấy, cửa phòng cô bé đi qua đã đánh tới số 011.
Cô bé đứng mếu máo tại chỗ trong chốc lát rồi định rời đi.
Tôi quyết định thử một lần.
Cơ thể tôi đang sắp đi xuyên qua cánh cửa thì bỗng nhiên nhìn thấy tay cầm trên cánh cửa tự động xoay qua lại.
Tay cầm trên cửa xoay lắc, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cánh cửa không bị mở ra.
Cô bé đang quay người đi bỗng đứng khựng lại, quay phắt đầu nhìn về phía cánh cửa kia.
Kétttt… Kétttt… Cạch cạch! Cách!
Có ai đó ở bên trong đang muốn mở cửa ra.
Cô bé bị hù sợ, ôm chặt lấy con rối trong ngực.
Cạch cạch! Rầm rầm!
Hành động mở cửa dần trở nên thô bạo hơn.
“Á.” Cô bé hét to lên.
Tiếng động kia dừng lại ngay lập tức, người sau cánh cửa như đã từ bỏ việc thử mở cánh cửa ra.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn rối gỗ, lúc ngẩng mặt lên lần nữa, nét mặt cô bé đã trở nên kiên quyết hơn.
Cô bé bước tới trước cánh cửa, nghiêng tai nghe ngóng trong chốc lát rồi hỏi qua cánh cửa: “Ngài gấu, là ngài phải không?”
Cái cách mà cô bé đưa ra câu hỏi như thế, nếu là ở một nơi nào khác, chắc chắn sẽ làm cho mọi người cảm thấy đáng yêu.
Nhưng ở trong dãy hành lang quái dị này, cô bé đưa ra một câu hỏi này, lại càng giống như đang cởi bỏ phong ấn của con ác ma nào đó.
Món đồ trong phòng gõ lên cánh cửa, vị trí hơi chếch về phía dưới, cao lắm là ngay tại chỗ ngang với đầu gối của cô bé.
Cô bé ngồi xổm xuống ngay tức thì: “Ngài gấu?”
Cốc cốc!
Cô bé nghe thấy tiếng đáp lại, vui mừng vô cùng.
“Là ngài gấu đó phải không?”
Cốc cốc!
“Ngài đúng thật là còn sống!”
Cốc cốc!
“Tôi có một món đồ chơi, rối gỗ Bony của tôi! Tôi muốn cho nó được sống lại, nói chuyện tâm sự với tôi, đi ngủ với tôi, chơi trò chơi chung với tôi! Chúng tôi còn có thể tạo ra một không gian ý thức riêng! Nơi đó có tôi, có nó, còn có… cha tôi…” Tâm trạng của cô bé có chút trầm lắng xuống.
Cốc cốc!
Cô bé giật mình định thần lại, đồng thời cũng trở nên rầu rĩ hơn: “Ngài gấu, ngài không nói được à?”
Cốc cốc!
“À… Các ngài không nói chuyện được…” Cô bé lại thất vọng.
Cốc cốc!
“Không nói được cũng không sao hết!” Cô bé xoa đầu con rối gỗ: “Tôi vẫn luôn hy vọng các ngài được sống.”
Cốc cốc!
“Tôi phải làm như thế nào đây, ngài gấu?”
Tiếng gõ cửa không còn nữa.
Phía trên đầu cô bé, tay cầm cửa lại bị xoay vặn. Lần này là xoay mở nhẹ nhàng.
Cô bé đứng lên nắm lấy tay cầm cánh cửa, xoay qua vài cái thì phát hiện cánh cửa vẫn không cách nào mở ra được.
“Cửa bị khóa rồi. Tôi không có chìa khóa. Tôi phải tìm người cầm chìa khóa. Nhưng mà …” Cô bé bối rối hẳn lên. Cô bé biết người trong hiệp hội sẽ không cho cô bé lấy chìa khóa, cũng sẽ không để cho cô bé thả những món đồ bị phong ấn này ra.
“Xin lỗi ngài…” Cô bé hối lỗi: “Tôi không có cách nào thả ngài ra được.”
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cô bé lại ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi qua cánh cửa: “Còn có cách khác nữa à?”
Ngay lúc cô bé hỏi ra câu trên, rối gỗ trong ngực bỗng nhiên lắc lư xoay đầu một cái, như đang ngẩng đầu nhìn về phía cô bé.