Cô bé lại xuất hiện trong dãy hành lang nọ…
Cô bé ngồi trước cánh cửa gian phòng có đánh số “089”, mà bên cạnh cô bé chính là con rối gỗ kia.
Cô bé cực kỳ hào hứng kể về mấy1chuyện mà cô bé đã nghe được từ Karan. Cô bé còn chưa tìm hiểu rõ được người nắm giữ chiếc chìa khóa căn phòng này là ai, nhưng cũng đã có được mục tiêu. Cái tương lai mà Karan8đã vẽ ra làm cô bé mong chờ vô cùng.
Con rối gỗ không có bất kỳ phản ứng gì.
Chờ đến khi cô bé nói xong hết, nghiêng đầu nhìn nó, hỏi nó thấy thế nào thì suy nghĩ của nó2mới truyền tới ý thức của cô bé.
“Nếu những thứ này biến mất thì tôi cũng sẽ bị xóa sổ.” Ý thức của con rối rất rõ ràng, nhờ vào năng lực của cô bé mà hòa nhập vào trong4suy nghĩ của chính cô bé.
Cô bé ngạc nhiên nhìn thẳng vào nó. Cô bé bắt đầu bối rối, vắt óc suy nghĩ, chợt nghĩ tới một cách giải thích hợp lý: “Không có đâu! Cậu sẽ không bị biến mất, ngài gấu cũng sẽ không bị! Hai người không phải mấy món đồ hư đốn kia. Không phải là phù thủy! Cũng không phải là quái vật mà!”
“Ngài gấu bị nhốt ở trong này. Những người kia coi chúng tôi là quái vật.” Suy nghĩ của con rối thực tế hơn nhiều so với những ý nghĩ ngây thơ của cô bé.
Tôi không kìm được mà phải ngẫm nghĩ lại sau khi cảm nhận được suy nghĩ như thế từ cô bé.
Nếu như thế giới này không có quái dị thì từ một góc nhìn nào đó mà nói, đây chính là một xã hội hòa bình.
Có vài người cũng sẽ nhờ đó mà sống lại, cũng vì thế mà thay đổi cuộc sống.
Cũng ví dụ như những người thuộc Thanh Diệp, Cổ Mạch vẫn sẽ tiếp tục làm người sản xuất âm nhạc, Nam Cung Diệu thì sẽ làm việc ở công ty tài chính Tứ Hải thuộc dãy kinh doanh của nhà anh ta, làm một tay con cháu nhà giàu. Diệp Thanh cùng Lưu Miểu cũng sống bên gia đình mình, sống hạnh phúc đến cuối đời.
Thế nhưng những chuyện gây cảm động, tạo cảm giác ấm áp cho người ta cũng sẽ biến mất.
Ngô Linh sẽ biến mất. Bản chất linh hồn của cô ấy là một đứa trẻ sinh khó thuộc mấy trăm năm về trước. Cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng xuất hiện ở thời đại này. Cho dù còn có đầu thai, nhưng khoảng thời gian mấy trăm năm, đã đầu thai biết bao nhiêu lần, Ngô Linh cũng sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác.
Trên thực tế, mỗi người trong chúng ta có lẽ cũng sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
Cũng ví dụ như Lữ Xảo Lam. Con gấu của cô ấy không sống lại thì cô ấy sẽ chết dưới tay một tên tội phạm xông vào nhà cướp của. Vào lúc đó không ai có đủ khả năng bảo vệ được cô ấy.
Cô ấy sẽ phải chết, còn có một số người nữa có lẽ cũng sẽ phải chết theo.
Không có bất kỳ ai có thể vì vậy mà sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc được.
Tôi chưa từng suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này.
Diệp Thanh từng nói, tiêu diệt hồn ma từ gốc, để làm cho thế giới này không có hồn ma ngay từ mới bắt đầu.
Anh ta chỉ bâng quơ nói như vậy, mà tôi vì thế đã tự suy diễn ra khung cảnh tươi đẹp hạnh phúc trăm phần trăm.
Lúc này, khi nghe được câu hỏi từ một con rối gỗ, tôi mới thảng thốt nhận ra chính bản thân mình trước nay chưa từng suy nghĩ kỹ vấn đề này lần nào.
Tôi cùng với cô bé cùng chìm vào một loại cảm xúc câm lặng.
“Không thể… không thể làm cho chỉ có người xấu biến mất hết hả?” Cô bé luống cuống hỏi lại.
Rối gỗ không trả lời cô bé.
Tôi không giống như cô bé, tôi sẽ không hỏi những câu hỏi ngây thơ ấu trĩ như thế, nhưng tôi biết rằng mình đang bị lung lay.
Mỗi một hành động trong cảnh mộng của tôi, đều có khả năng thay đổi cuộc đời của rất nhiều người. Tôi có thể cứu người, nhưng một khi tôi bất cẩn, cũng có thể sẽ khiến cho rất nhiều người phải chết đi.
Nếu như những gì tôi thay đổi chỉ là quá khứ mấy phút trước, tôi có lẽ cũng không phát hiện mình đã gây ra cái chết của biết bao nhiêu con người. Thế nhưng nếu như thời gian tôi thay đổi cứ dời về trước…
Kế hoạch của Diệp Thanh nếu thực sự thực hiện được, chờ khi cảnh mộng kết thúc, tất cả những gì tôi nhìn thấy có thể trở thành một cảnh tượng địa ngục khác nữa hay không?
Loại suy đoán này chẳng có căn cứ gì, cũng không hề có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại không sao ngăn cản mình chấm dứt những suy đoán vừa rồi.
Tôi nghĩ tới cái tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi xem, nghĩ tới cái thế giới trong tương lai ấy, đầu óc tôi như đặc quện lại không nghĩ được gì.
Cô bé bắt đầu khóc sụt sịt. Cô bé chỉ là một đứa trẻ, đau buồn thì khóc, không vui cũng khóc, gặp phải chuyện không như mong muốn cũng có thể khóc nấc lên.
“Tớ không muốn như vậy đâu. Tớ muốn các cậu ở đây mãi. Bony! Đừng bỏ tớ lại một mình!” Cô bé đã khóc khàn hết cả giọng, giống hệt như những đứa trẻ ở cái tuổi này, khóc và đưa ra yêu cầu của nó.
Con rối gỗ kia vẫn không nói gì.
“Tại sao em lại ở chỗ này?”
Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bước tới.
Tôi không hề chú ý tới sự xuất hiện của người nọ. Anh ta cũng không phải đột nhiên nhảy ra. Tôi đã xác nhận được điểm này từ dấu vết con rối gỗ bỗng xìu xuống.
Là cảnh mộng bất chợt thay đổi, khoảng thời gian có nhảy qua một đoạn nhỏ.
Người đàn ông nọ không nhìn thấy tôi. Anh ta trông có vẻ là một người ăn nói khá nghiêm túc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô bé.
Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông nọ.
“Ai cho phép em đi vào đây? Karan dạy bảo em như thế này đây hả?” Người đàn ông tiếp tục gặng hỏi.
Cô bé bối rối đứng vội dậy, cũng không dám lau nước mắt, trưng ra khuôn mặt đáng thương vô tội nhìn về phía người đàn ông. Cô bé ôm chặt lấy con rối gỗ trong tay, tim đập thình thịch, nín thở mà đầu óc như bị đứng máy.
Tầm mắt của anh ta lướt thoáng qua con rối gỗ nằm trong ngực cô bé rồi nhíu mày lại, giương mắt nhìn về cánh cửa phía sau lưng cô bé.
“Em tới tìm con gấu bông bị Ưng bắt à?” Người đàn ông hỏi.
Người cô bé cứng đơ lại, không trả lời.
Anh ta hừ một tiếng: “Đây không phải là một món đồ chơi. Chỗ này cũng không phải là công viên trò chơi. Mau ôm đồ chơi của em đi ra khỏi nơi này nhanh lên.”
Cô bé sợ hãi, vội vàng chạy ào ra ngoài.
Cô bé chạy ra khỏi dãy hành lang, tim cũng đập nhanh hơn. Cô bé chạy mãi cho tới phòng mình, hụt hơi mà ngồi bệt xuống sàn.
Cô bé nhìn con rối gỗ nằm ngay cạnh.
“Xin lỗi, tớ mang theo cậu đi ra ngoài rồi… À, cậu đã ở đó mấy ngày lận, có gặp phải nguy hiểm gì không? Ngài Noy là một người siêu dữ dằn…”
Con rối không có phản ứng lại.
“Bony?” Cô bé ôm lấy con rối, gọi nó mấy lần vẫn không thấy nó trả lời. Cô bé dần cảm thấy sợ hãi: “Cậu sao vậy, Bony? Bony!”
Cốc cốc!
Có ai đó đang gõ cửa phòng.
Giọng Karan vang lên ngay sau bên kia cánh cửa.
Thần kinh cô bé lại căng lên như dây đàn, cô bé cẩn thận mở hé cánh cửa ra.
“Noy nói là em đã chạy đi xem con gấu bông nọ à?” Karan hỏi.
Cô bé nắm chặt con rối trong tay.
“Em thích gấu bông không?” Karan lại hỏi.
Cô bé vẫn đơ ra, không trả lời, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Karan, cảm xúc trong mắt cô bé như nói lên tất cả.
Karan thở dài nói: “Lần trước chị dắt em đi mua mấy món đồ chơi, tại sao không nói gì hết? Chúng ta là người cùng một nhà, không nên như thế. Em muốn cái gì cứ việc nói cho chị biết.”
Cô bé bật thốt lên nói: “Em muốn đi gặp ngài gấu.”
“Em thích gấu bông à? Lần trước hình như có thấy một con gấu bông khá lớn…”
“Không…” Cô bé ngập ngừng.
Karan nhìn thằng về phía cô bé: “Em muốn đi gặp con gấu bông mà Phi Ưng đã bắt về à?”
Cô bé gật đầu ngẩng mặt lên nhìn Karan.
“Cái thứ đó rất nguy hiểm… Em…” Karan muốn nói tiếp nhưng lại dừng, nghĩ chốc lát: “Được rồi, để chị tìm Phi Ưng hỏi ý xem thế nào.”
Cô bé nhảy tót lên: “Có thật không? Thật tốt quá!”
Tôi cũng thở phào một hơi, nhịn không được nghĩ muốn cảnh mộng tua nhanh.
Nhanh lên! Hãy nhanh lên cho tôi có thể nhìn thấy những con gấu bông kia đi.
Suy nghĩ vừa hiện ra, tôi bỗng cảm giác đến khung cảnh chung quanh bắt đầu thay đổi.
Phòng ngủ của cô bé không còn nữa, thay vào đó là cánh cửa kia lại xuất hiện.
Karan đang cầm chiếc chìa khóa trên tay. Cô ta cắm chiếc chìa khóa vào ổ xoay một vòng, chợt nghe một tiếng cách, cánh cửa đã được mở. Cô ta xoay lấy tay nắm cửa để đẩy ra.
Cánh cửa mở ra.
Cô bé túm chặt lấy vạt áo của mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trong gian phòng sau cánh cửa.
Tôi để ý thấy cô bé không mang theo con rối gỗ bên người.
Tầm nhìn của tôi kết nối chung với cô bé. Tôi đang tận mắt nhìn về phía gian phòng, nhìn thấy những cảnh tượng bên trong đó trước cả cô bé. Đồng thời cảm xúc của cô bé cũng đang truyền tới trong ý thức của tôi.
Rầm!
Karan đột nhiên đóng sầm cửa lại, lo lắng quay lại nhìn về phía cô bé.
“A… a a a a” Cô bé phát ra tiếng hét chói tai.