“Em gái thì chính là em gái đó.” Lina đáp một câu thừa thãi.
Trần Hiểu Khâu chỉ vào Tí Còi nói: “Em nghe thấy câu chuyện anh này vừa kể không?”
Lina gật đầu.
“Vậy chân tướng của sự tình là gì? Lúc em còn sống đã xảy ra chuyện gì? Sau khi chết đã xảy ra chuyện gì? Kể toàn bộ cho bọn chị nghe được không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina tỏ ra buồn bã, gật đầu, bắt đầu kể lại về bản thân.
Chuyện mà cô bé1kể có phần bắt đầu giống với phần bắt đầu mà Tí Còi kể. Khi sinh nhật, cô bé được cha mẹ tặng con búp bê làm quà sinh nhật. Cô bé rất vui, rất thích, coi con búp bê đó như em gái của mình. Trong đó có một bí mật, đó là “em gái” là một con búp bê biết cử động. Chuyện này ngoài Lina ra không ai biết cả.
“Khi chỉ có hai đứa em trong phòng, em gái sẽ chơi cùng với8em. Em ấy nói với em rằng em ấy là em gái của em, em ấy gọi em là chị. Có người vào, em ấy sẽ biến thành búp bê, không động đậy. Đây là bí mật của chúng em. Không được nói cho người khác biết.” Lina nói.
Nghe ra, lúc đó búp bê của Lina đã là một linh hồn đồ chơi rồi. Rất có khả năng còn là một loại linh đồ hồn chơi tương tự với đám gấu bông, là linh hồn đồ2chơi bảo vệ Lina, do Lina mà được sinh ra.
Không ít lâu sau, Lina đi học, thời gian dành cho em gái ít dần. Có một ngày, trong lúc cô bé đang ngủ mơ thì bị đánh thức, cô bé xuống giường và đi ra khỏi phòng để xem xem có chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện từ chỗ này bắt đầu không khớp với chuyện mà Tí Còi kể.
Lina không nhìn thấy hiện trường gây án mà khi mở cửa ra thì thấy con búp bê4đứng trước cửa. Em ấy nói với Lina là không có chuyện gì, bảo Lina quay vào ngủ đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, cô bé không nhìn thấy mẹ của mình đâu.
“Cha nói, mẹ bị bệnh rồi, còn đang ngủ. Trước khi đi học em có ngó qua, mẹ đang ngủ trên giường, không động đậy. Mấy ngày sau đó, mẹ đều bệnh như vậy. Khi mẹ có thể xuống giường thì mẹ... biến thành người rất kì lạ...” Lina lộ vẻ hoảng sợ: “Bộ dạng mẹ đi rất lạ, giọng nói cũng rất lạ. Mẹ nói là do bị bệnh. Cha mời bác sĩ đến nhà. Bác sĩ nói có thể là do bị bệnh.”
Lại vài ngày trôi qua, cha của Lina cũng bị bệnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài hôm, đến khi ông ta xuống giường đi lại được thì cũng giống với mẹ, hành vi rất kì lạ. Mà mẹ của Lina thì mãi vẫn chưa bình thường trở lại.
Lina bắt đầu thấy bất an và nói với em gái chuyện này, em gái đều an ủi cô bé là không có chuyện gì đâu.
“Cha mẹ rất ít khi ra ngoài. Mẹ làm đồ ăn cũng trở nên rất khó ăn. Lúc đó em gái nói muốn cùng em đi đến trường. Em không biết phải làm sao. Khi em ấy nói với em chuyện này thì bị cha mẹ phát hiện. Em đã tưởng cha mẹ sẽ rất tức giận, em gái sẽ tức giận, nhưng không. Cha mẹ lại cho phép em mang em ấy đi học. Chúng em... chúng em đã đến trường....”
Năm người chúng tôi trao đổi ánh mắt, đều nghe ra được nội dung bị ẩn giấu trong lời tự thuật của Lina. Con búp bê đó hẳn là đã tấn công cha mẹ Lina, biến bọn họ thành người đồ chơi.
Mỗi ngày Lina đều mang theo con búp bê đó đến trường, trong trường bắt đầu có người bị bệnh và mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh rất lâu. Lina càng ngày càng bất an. Cho dù lúc đó cô bé còn rất nhỏ tuổi, hơn nữa lại rất thích con búp bê ấy, nhưng vẫn bắt đầu cảm thấy con búp bê có thể là nguồn gốc của vấn đề.
“Người lớn nói, thị trấn đang bị dịch bệnh. Mẹ là người đầu tiên bị. Gia đình em sống đơn độc ở một nơi và có rất nhiều người lạ tới. Em không biết bọn họ làm cái gì, qua một thời gian sau thì bọn họ bỏ đi, nhưng tất cả mọi người chỗ em đều không thể rời khỏi thị trấn.” Lina hạ giọng nói: “Lúc đó, mỗi ngày đều có bác sĩ đến, mặc đồ trắng có, đồ đen có, đeo khẩu trang đi trên đường. Bọn họ đổ thứ gì đó lên đường. Đồ của bọn em ăn đều là do bọn họ gửi đến. Em nghe người lớn nói, bọn họ muốn thiêu chết chúng em, mọi người đều sợ lắm.”
Lina nức nở: “Em gái nói với em là không sao đâu. Khi những bác sĩ đó đến thăm em... có một lần, chỉ có một bác sĩ đến kiểm tra cho em. Lần đó... lần đó em gái... em nhìn thấy em gái nhảy lên mặt của vị bác sĩ đó... em không biết nó làm gì. Bác sĩ, bác sĩ ngã xuống... Em gái em nằm sấp lên mặt của bác sĩ, rất lâu.... Em không dám cử động, em gọi em ấy, em ấy bảo em im lặng. Lúc đó cha mẹ vào đưa em đi. Em không biết nó đã làm gì. Bác sĩ… có người đến tìm bác sĩ. Cha mẹ nói bác sĩ đang kiểm tra cho em. Họ và những người này nói nhiều lời mà em không hiểu. Rất lâu sau đó... rất lâu... vị bác sĩ đó ra ngoài. Vị bác sĩ đó không nói gì với em cả, mà bỏ đi ngay. Em vào trong phòng xem thử. Em gái đang nằm trên đất, bất động. Em không biết đã có chuyện gì. Cha mẹ chẳng ngó ngàng đến em. Em chỉ biết... chỉ biết đứng ở trong phòng....”
“Sau khi vị bác sĩ đó rời khỏi, cuộc kiểm tra ở thị trấn đã kết thúc ư? Chỉ phong tỏa thị trấn, không cho các em ra vào à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina gật đầu.
Linh hồn đồ chơi hẳn là đã biến vị bác sĩ đó thành người đồ chơi. Lợi dụng ông ta khiến cho các nhà điều tra bên ngoài thay đổi sách lược.
Lina nói, sau một thời gian phong tỏa, trong thị trấn không có ai bị bệnh nữa. Người bên ngoài thấy hình như đã không sao nữa rồi nên phong tỏa cũng được xóa bỏ.
Búp bê kia sau đó đã sống lại.
Lina cảm thấy sợ, nhưng lại bị con búp bê và cha mẹ ép buộc tiếp tục đem con búp bê ra ngoài. Cũng có khi, họ mời người khác tới nhà.
“Khi em phát hiện mọi người trong thị trấn đều kì quái...” Đôi mắt của Lina trở nên ngây dại: “Mọi người đều trở nên kì quái... không có ai làm việc, mọi người đều ở nhà. Em không biết.... không biết phải làm sao. Em hỏi em gái. Em gái nói, như vậy không tốt sao? Em... không biết... nó nói chỉ còn thiếu em. Nó nói nó rất thích em, nó đã giết chết em... em... em đã chết như vậy đó...”
“Sau đó em biến thành ma sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Lina gật đầu: “Em biến thành ma, muốn trốn nhưng mọi người đều ngăn cản em. Em rất sợ. Em nhìn thấy bọn họ mang thi thể của em đi mai táng và lập ngôi mộ. Em gái giống như... giống như là người bình thường vậy, ở trong thị trấn đi qua đi lại. Mọi người đều như vậy. Giống như thị trấn trước khi gặp chuyện... bọn họ gọi nó là bé Lina...”
Cô bé rơi nước mắt.
“Bọn họ gọi là bé Lina, em gái đã trở thành em... em đã chết... bọn họ không cho em đi... em hỏi em ấy, em ấy giả vờ như không thấy em. Em không biết họ muốn làm gì... Rất lâu, rất lâu sau đó... chú đó đến thị trấn.”
“Người lữ khách đó à?”
Lina gật đầu.
“Chú ấy vào thị trấn, chưa phát hiện chỗ kì quái. Lúc đó, mọi người không kì quái như trước. Em ấy giấu chuyện này đi... Em phát hiện ra em gái đã giấu chuyện này, nên mới biết có người vào thị trấn. Em muốn nhờ chú ấy giúp đỡ. Bọn họ ngăn cản em. Bọn họ nói em là ác ma. Nói thị trấn có ma, bọn họ còn đưa chú ấy đi xem mộ của em. Sau này chú ấy nói với em, chú đã cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nấm mộ. Thị trấn này rất lâu rồi không có người chết. Niên đại trên mộ đều là từ rất lâu trước đó rồi. Chú ấy đã tìm ra em. Những người đó muốn giết chúng em... chúng em liên tục chạy, chạy mãi... Sau khi thoát ra, chú ấy nói với em, phải đi tìm người giúp và giải cứu tất cả mọi người, giải cứu em. Chú ấy viết thư đưa cho bạn của chú. Đợi khi bạn chú đến, họ liền quay lại thị trấn. Em không vào. Em không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chú ấy trở ra thì nói với em, đã không sao nữa rồi.”