Sự giao lưu của bọn họ khiến tim tôi nảy lên.
Cách chết của Lữ Xảo Lam đã thay đổi rồi ư? Cái chết của cô ấy đã có biến hóa gì sao?
Như vậy thì trên thực tế sẽ còn phát sinh1một vấn đề. Đó là tuy tôi không có kí ức như vậy, nhưng chắc chắn tôi có tồn tại trong quá khứ đó mới đúng. Trong kí ức của nhóm Ngô Linh, tôi có làm điều gì không?
Lòng bàn tay8tôi đổ mồ hôi, tim đập loạn nhịp, đầu óc cũng bấn loạn.
Trong chuyện quái dị có rất nhiều hiện tượng không thể diễn tả rõ được, ít nhất có rất nhiều vấn đề mà trước mắt khoa học không cách2nào lý giải nổi, còn có những tình tiết, những bước ngoặt không phù hợp với logic thông thường. Hiện tại, thứ không hợp logic này đúng lúc rơi xuống đầu tôi.
Điều này giống như tôi tận mắt nhìn thấy tình4cảnh xung quanh bị đảo ngược.
Nghe lời đồn thổi, làm người ngoài cuộc đứng quan sát; cùng với đích thân trải qua, đó là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tôi đợi một lúc, nghe Trần Hiểu Khâu dựa theo những lời mình vừa nói bắt đầu phân tích hành động của Lina.
Hai câu chuyện mà Lina đã kể cũng bị Trần Hiểu Khâu đưa ra, tiến hành phân tích những chi tiết bên trong.
Ngô Linh cũng tham gia phân tích. Gã Béo cùng Nam Cung Diệu thì chốc chốc lại xen vào. Lưu Miểu sẽ đặt câu hỏi. Tí Còi có lúc sẽ được hỏi vài vấn đề. Quách Ngọc Khiết cùng Cổ Mạch thì rất trầm mặc.
Tôi cũng đang trầm mặc, nhưng lại là vì tâm tư hầu như không đặt vào chuyện này.
Lina có nói dối hay không, hoàn toàn không phải là điểm mà hiện tại tôi đang quan tâm.
Tôi thấy lo lắng, muốn biết Lữ Xảo Lam rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, điều này khiến tôi không thể nào bình tĩnh nghe bọn họ phân tích được. Tiếng nói của bọn họ vào tai tôi thì tựa như đã thành những tạp âm ong ong.
“Xem ra vậy là không sai rồi.” Sau cùng Trần Hiểu Khâu nói.
Ngô Linh gật đầu: “Ừ, Lina đang gạt các cậu.”
Quách Ngọc Khiết khá đau lòng.
Tí Còi thì tức giận chửi đổng một tiếng.
“Câu chuyện đó là thật, nhưng vai diễn mà Lina đã sắm vai trong ấy chắc chắn không bất hạnh đến thế. Có thể cô bé là nguyên nhân khiến thị trấn Morris bị hủy hoại, có thể cô bé chính là bé gái may mắn sống sót trong giai đoạn lịch sử đó và bệnh dịch đã lan rộng theo sự di chuyển của cô bé, cũng có thể là sự thật. Tên ma vương đó chắc là mới đến thế giới hiện thực, còn khá yếu ớt. Có lẽ ở thế giới tương lai nó cũng chẳng có bao nhiêu thế lực, toàn bộ thực lực không mạnh lắm. Nó chỉ có thể dùng thi thể để làm người đồ chơi, tích lũy sức mạnh.” Ngô Linh tổng hợp lại những thảo luận mới nãy của họ.
“Đây chỉ là phán đoán của chúng ta. Sự thật cũng chưa hẳn là như vậy.” Gã Béo nói.
“Do chưa có chứng cứ trực tiếp. Nhưng mà, nếu như trong lịch sử thực sự đã từng xảy ra chuyện như vậy, thì có thể tra ra thị trấn Morris.” Ngô Linh nhìn về phía Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu gật đầu, đến trước máy tính thao tác một lát.
Nhóm chúng tôi đều vây quanh máy tính.
Tôi thấy có vẻ họ không định nói đến chuyện của Lữ Xảo Lam, đành tạm thời bỏ cuộc, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nam Cung Diệu nhanh chóng tra được vài bản scan tài liệu cũ. Tài liệu đương nhiên là tài liệu của nước ngoài. Chữ trên đó có lẽ là chữ in rô-nê-ô, cũng không được lưu trữ cẩn thận, cộng thêm sau này được scan, nên chữ đã khá mờ. Trên đó còn có rất nhiều từ đơn, ngữ pháp khác với hiện nay. Đối với môn ngoại ngữ, chúng tôi cùng lắm là biết vài kết cấu ngữ pháp thông dụng, một ít từ vựng thường dùng, trí nhớ tốt thì có thể ghi nhớ một ít từ vựng chuyên ngành đã được học ở đại học. Nhưng chỉ dựa vào nhiêu đó mà muốn đọc hiểu nội dung những hồ sơ này thì vẫn khá khó khăn.
Nam Cung Diệu mở phần mềm xử lý, chỉnh sửa bản scan cho rõ hơn, rồi cho chạy tự động nhận diện và dịch văn bản. Kết quả dịch không như mong đợi, nhưng ngôn ngữ là dụng cụ để truyền đạt thông tin, từ trong kết quả dịch không quá chính xác, chúng tôi vẫn có thể tìm được một ít thông tin hữu dụng.
Bệnh dịch ở thị trấn Morris cùng với câu chuyện của bé gái may mắn sống sót ở thị trấn Morris trong thời ấy có thể là một sự kiện xã hội mức trung bình. Tài liệu bản địa, cao hơn cấp hơn nữa là tài liệu thành phố, thậm chí trong tài liệu lịch sử quốc gia, đều có bản ghi chép lại. Ngoài ra trong một số bình luận lịch sử, sáng tác và luận văn thời hiện đại, cũng có nhắc đến sự kiện này.
Thân phận của Lina gần như đã xác nhận được.
Mà lịch sử của thị trấn Morris cũng chẳng được rõ ràng lắm. Nhưng chúng tôi cũng có thể từ trong một số bằng chứng đi kèm mà biết được, nơi xây dựng thị trấn Morris vốn dĩ từng có một thị trấn nhỏ, cũng là do bệnh dịch mà chết sạch.
Còn cô gái trong câu chuyện Tí Còi kể, cô gái tình cờ phát hiện ra thị trấn Morris, sau đó chia tay bạn trai, mất tích và bị giết hại kia, Nam Cung Diệu cũng tra cứu ra.
Ảnh hưởng của câu chuyện này khá nhỏ, chỉ là báo chí địa phương đã nhắc đến một đôi câu với nội dung như trên.
“Bắt đầu từ chỗ này, có thể chính là bước ngoặt của câu chuyện.” Ngô Linh chỉ vào tin tức này.
“Bức tượng điêu khắc ở đài phun nước thì sao?” Lưu Miểu đột nhiên hỏi: “Thị trấn nhỏ đó sau này vẫn còn có người sống à?”
“Chắc là không có ai. Lina rõ ràng đã lại quay về sau đó. “ Ngô Linh nói: “Bức tượng có thể đã được dựng lên sau này. Sau đó trong sự kiện này, việc giết chết cô gái, kế đến giết chết người thân bạn bè của cô gái, chắc cũng do Lina làm. Nhưng trước đó, thị trấn hẳn là đã biến thành thị trấn đồ chơi, bị ma vương thống trị.”
Ngô Linh nhìn Trần Hiểu Khâu: “Mặt khác, Lina sở hữu năng lực gì đó, có thể mở cửa ra vào dị không gian. Năng lực cô bé sở hữu chắc chắn là năng lực thuộc phạm trù không gian.”
Ngô Linh lại nhìn về phía Tí Còi: “Suy đoán trước đây là không gian của thị trấn đã bị Ông Trời cô lập ra, bây giờ đã bị lật ngược. Kẻ cô lập nơi đó có thể là Lina.”
Lưu Miểu hoảng hốt: “Cũng chính là, trước khi có nhóc ma vương thuộc thế giới tương lai xuyên không đến thế giới hiện thực thì thị trấn Morris cũ đã bị hủy diệt. Năng lực của ma vương có hạn, luôn ẩn giấu trong thị trấn Morris mới. Sau đó, xảy ra chuyện của Lina, thị trấn Morris mới bị hủy diệt bởi nguyên nhân kiểu như bệnh dịch, chỉ còn một mình Lina sống sót. Ma vương đem cư dân đã chết làm thành người đồ chơi, thống trị trấn Morris mới. Thời gian này, ma vương và Lina có thể đã phát sinh xung đột. Lina cuối cùng cô lập không gian đó, tự mình rời khỏi. Khi cô bé lang thang bên ngoài, đã hủy diệt thị trấn khác. Rất nhiều năm sau, Lina mới trở lại gần đó, đi vào không gian của thị trấn, đoạt lấy quyền hành của ma vương? Cô bé cũng là vào lúc đó tự mình xây nên tượng điêu khắc ở đài phun nước?”
Ngô Linh gật đầu.
“Sau đó nữa chính là cái chết của người này.” Lưu Miểu nhìn vào bức hình cô gái trên màn hình máy tính: “Những người này bị giết, không gian đó lại phát sinh một chút biến đổi. Rồi sau đó nữa thì thế giới ác hóa, Lina đã thò tay đến chỗ chúng ta, giết chết Lữ Xảo Lam.”
“Cơ thể cứng đờ, không còn tỉnh táo. Điều này xem ra giống như bị hóa thành người đồ chơi, trên thực tế là bệnh dịch do Lina gây ra.” Trần Hiểu Khâu nói: “Nhóm Lâm Kỳ cũng nhìn thấy đám người đồ chơi bị ma vương thống trị trông như thế nào rồi chứ?”
Kiểu điên cuồng và linh hoạt đó, quả thực không khớp lắm với chuyện mà Lina và Tí Còi kể.
Bây giờ tôi ít nhiều cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra với Lữ Xảo Lam. Xem ra, Lữ Xảo Lam không phải bị gấu đồ chơi giết chết.
Đây là… tin tốt à?
Tôi hơi ngơ ra.
“Nhưng, rốt cuộc cô bé đã vươn tay đến một nơi xa như thế bằng cách nào? Năng lực không gian đặc biệt của cô bé ư?” Lưu Miểu gãi đầu hỏi.
“Lây truyền bệnh dịch, luôn cần có một nguồn bệnh và con đường lây lan.” Nam Cung Diệu nói.
“Đồ chơi đó.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên nói.
Mấy người chúng tôi đều bừng hiểu ra.
Tôi lại lần nữa cảm thấy thắc mắc.
“Đúng vậy! Đồ chơi! Cho nên sau khi đám gấu đó quay lại, Lữ Xảo Lam mới xảy ra chuyện!” Tí Còi vỗ đùi.
Tim tôi như run lên một cái.
Sau khi đã vỡ ra, mấy người chúng tôi đều trở nên trầm mặc.
Quách Ngọc Khiết khẽ hỏi: “Cần nói cho bọn gấu biết không?”
Tôi trố mắt nhìn Quách Ngọc Khiết.
“Thôi bỏ đi.” Tí Còi và Cổ Mạch trông có vẻ như là hai người vô tâm nhất, lần này lại cùng đồng loạt lên tiếng.
“Nếu cho chúng biết là chúng đã lây virus cho chủ của mình, hại chết chủ nhân của chúng, e rằng chúng nó sẽ không chấp nhận nổi.” Ngô Linh nói, xem như cũng đồng tình với quyết định của hai người kia.
Quách Ngọc Khiết là người đau lòng nhất: “Lúc chúng trở lại bên cạnh Lữ Xảo Lam, chúng đã vui mừng biết bao… ”