Nếu gặp mặt, địa điểm chúng tôi hẹn gặp đương nhiên là khách sạn mà nhóm Thanh Diệp đang ở.
Sau khi mấy người chúng tôi lần lượt đến nơi, Quách Ngọc1Khiết mới đưa Hàn Vân đến sau cùng.
Hàn Vân vẫn như trước, có bề ngoài của một đứa trẻ. Có điều, vẻ mặt cậu ta rất đáng ghét, ánh mắt lạnh8như băng, không phải là một đứa trẻ dễ thương gì cả.
Hàn Vân sau khi vừa đi vào căn hộ khách sạn, cũng chẳng chào hỏi chúng tôi, mà bay lên2phía trên bàn trà, ở trên cao nhìn xuống chúng tôi, hai tay chống nạnh, huênh hoang nói: “Bà chị này nói các người biết cái thứ đã giở trò? Là4con ma tên Lina hả? Nó đang ở đâu?”
Thái độ này khiến Tí Còi và Cổ Mạch rất bực. Hai người đều cáu bẳn hứ một tiếng.
Ngô Linh hờ hững trả lời: “Chắc đang ở trong một dị không gian. Vốn là một nơi có tên thị trấn Morris.”
Lúc Ngô Linh nói chuyện, Nam Cung Diệu đã mở tệp tin trong máy tính, hiển thị ra hai tấm bản đồ.
Hai tấm bản đồ này có niên đại khác nhau. Bản đồ cũ có kí hiệu ghi thị trấn Morris, trên tấm bản đồ hiện đại mới toanh cũng có kí hiệu, nhưng là chữ do Nam Cung Diệu thêm vào sau này, khoanh tròn nơi vốn là thị trấn Morris. Nơi ấy hiện là vùng ven của một thị trấn nhỏ, còn bao gồm cả một phần ruộng nông nghiệp. Tên thị trấn nhỏ cũng không phải thị trấn Morris, mà là Thysente.
“Thysente mở rộng, sát nhập những nơi này vào.” Nam Cung Diệu còn giải thích thêm.
Trên bản đồ cũ cũng có thị trấn Thysente, cách Morris một đoạn, ở giữa còn kẹp thị trấn nhỏ khác và sông núi, rừng rậm tự nhiên. Theo dòng biến chuyển của thời đại, núi đã mất, rừng cũng mất, sông trở thành một con kênh nhỏ trong thị trấn, thị trấn tên là Thysente. Vùng đất vốn thuộc thị trấn Thysente lại bị sát nhập vào một thành phố khác.
Đối với sự biến đổi này, Hàn Vân chẳng hứng thú tìm hiểu, sau khi bay đến trước máy tính xem kĩ bản đồ, thì hỏi: “Ở đây hả? Không phải ở chỗ các người à?”
“Không.” Nam Cung Diệu cho Hàn Vân xem bản đồ thế giới.
Khoảng cách này khá kinh người. Đi máy bay cũng mất mười mấy tiếng.
Hàn Vân đã tỏ vẻ do dự.
“Cậu có thể mở dị không gian này ra, đi thẳng vào trong không?” Ngô Linh hỏi.
Nét do dự trên mặt Hàn Vân đã chuyển thành ngạo nghễ: “Đương nhiên.”
Nó cực kỳ tự tin chuyện này.
Tôi còn nhớ biểu hiện của nó lúc ở khu Dương Sơn. Chỉ xét về thực lực, con ma già chẳng biết đã sống bao nhiêu năm này đích xác là ghê gớm.
“Cậu không đối phó được bệnh dịch do Lina gây ra sao?” Lưu Miểu đã hỏi ra thắc mắc trong lòng tôi.
Hàn Vân hình như đang từ hơi ngượng chuyển sang giận, lườm Lưu Miểu một cái chẳng đáp.
“Năng lực của cậu chắc chỉ ở phương diện không gian. Đúng không?”
Ngô Linh hỏi.
“Hứ!” Hàn Vân quay đầu qua.
Xem ra đã bị Ngô Linh nói trúng rồi.
“Năng lực của Lina chẳng phải cũng ở phương diện này sao?” Lưu Miểu ngờ nghệch hỏi lại.
“Cái đó khác. Chẳng phải anh cũng có năng lực ở phương diện này à? Phân chia kĩ lưỡng thì phức tạp lắm.” Hàn Vân bực mình nói: “Đám ma nhép các người hoàn toàn không hiểu. Thế giới này…” Nó ngừng lại một lát, sau khi khẽ nhìn tôi, thì thu hồi ánh mắt, rồi lại hừ khẽ mấy tiếng.
Hàn Vân hình như đã biết không ít chuyện.
Tôi thầm giật mình.
Nó biết quá khứ đã bị thay đổi, cho nên cũng như tôi, không thể nói ra; hay là biết những chuyện khác mà chúng tôi không biết?
Ngô Linh hỏi: “Cậu biết được gì?”
Sự thẳng thắn của cô ấy khiến tôi phải kinh ngạc.
Hàn Vân cáu lên: “Hỏi nhiều vậy để làm gì? Cô có lo nổi không?”
“Mẹ, cái thằng ma nhép này!” Cổ Mạch nổi giận chửi một câu.
Hàn Vân lườm Cổ Mạch một cái, khinh khỉnh dời ánh mắt qua chỗ khác.
Cổ Mạch và Hàn Vân, hai người này bất kể là linh hồn hay thân thể thì tuổi tác đều chênh lệch rất nhiều, nhưng đã bắt đầu nổi đóa với nhau, Cổ Mạch còn xắn tay áo lên như mấy tên trẻ trâu, bộ dạng muốn đấm Hàn Vân.
“Đừng gây nữa.” Ngô Linh ngăn Cổ Mạch lại, nhìn qua Hàn Vân: “Đã hợp tác thì đôi bên đều có nhu cầu của mình.”
“Các người không muốn giải quyết con ma này à?” Hàn Vân ngẩng đầu, trỏ trỏ thị trấn Morris trên bản đồ.
“Đương nhiên là muốn. Nhưng chúng tôi không cấp bách như cậu.” Ngô Linh đáp.
Đây chính là uy hiếp.
Hàn Vân sầm mặt lại, giận dữ gườm Ngô Linh.
“Trong những đứa trẻ đi theo cậu, còn lại mấy đứa?” Ngô Linh lại hỏi.
Sắc của Hàn Vân càng khó coi hơn, trong tức giận còn ẩn chứa đau thương.
Hàn Vân thở dài, biểu hiện chẳng giống một đứa trẻ.
Khó có khả năng là nó tự mình chạy đến thị trấn Morris, càng không dám chắc sẽ giải quyết được Lina sau khi mở dị không gian đó ra. Những đứa ma nhí đang liên tục chết đi, đây chính là nỗi lo âu của nó.
“Tôi chỉ biết, trên thế giới này, những người như chúng ta… các người gọi là nhà năng lực, nhà siêu năng lực đúng không? Thì những người như vậy, đang dần nhiều lên.” Hàn Vân điềm tĩnh nói.
Nó là con ma già đã tồn tại rất nhiều năm, có thể nhìn thấy sự thay đổi của thế giới này sát sao và chân thực hơn.
Sự thay đổi của thế giới mà nó nhìn thấy được cũng sẽ không đơn giản là “ác hóa”.
Tim tôi cứ đập thình thình, lờ mờ cảm thấy mình sắp được nghe thông tin gì đó rất tệ hại.
“Vốn dĩ, người năng lực mà tôi gặp được… khoảng năm ba người. Trong mười năm mà gặp được năm ba người thì đã coi là nhiều rồi. Nhưng bây giờ, rất nhiều đứa trẻ đều là người có năng lực.” Hàn Vân nói: “Năng lực của tôi không phải bẩm sinh. Tôi vốn chỉ có thể khiến cho trẻ con chết đi, rồi đưa chúng lang thang khắp nơi, cũng chỉ có thể dùng chân đi lại như người bình thường. Một ngày nọ, đột nhiên có được năng lực như vậy. Sau đó nữa, càng lúc càng gặp được nhiều người có năng lực hơn. Chưa hết…”
Hàn Vân ngừng lại, lướt mắt qua tôi với Lưu Miểu: “Người sở hữu năng lực có liên quan đến không gian đã nhiều lên. Năng lực mỗi người mỗi khác, đều dính dáng đến không gian nhưng không giống nhau. Ma có thể mở ra dị không gian cũng trở nên nhiều hơn. Tôi không biết các người có được phát hiện gì, tôi thì thấy, thế giới này đã biến thành cái sàng rồi.”
Tôi nhớ đến hai hố đen khổng lồ trong khu Dương Sơn. Những cửa ra vào dị không gian nối thông với thế giới tương lai ấy hình như cũng là một minh chứng.
Thế giới này đang biến thành cái sàng…
Điều mà những người này vẫn không biết, là quá khứ đã bị thay đổi…
Sự thay đổi đó cũng đã minh chứng cho điểm này rồi.
Thế giới này đang bị ác hóa, phương thức ác hóa chính là biến thành cái sàng…
Đột nhiên tôi nghĩ, nếu vô số ma vương ở tương lai đến được thế giới hiện thực, thì tình hình sẽ như thế nào đây.
Đây tựa như là tai họa tự nhiên.
Khu gió mùa mỗi năm đều gặp bão, có khi còn gặp những cơn bão mà mười năm, trăm năm mới có một lần. Những nơi này luôn có thời gian để tái xây dựng sau thiên tai. Nhưng nếu như những siêu bão trăm năm mới gặp một lần trong hai ba trăm năm ở tương lai đều tập trung xuất hiện vào lúc này, vậy hậu quả sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, tôi thấy không lạnh mà run.
Ngô Linh gật đầu: “Hiểu rồi. Nếu vậy, chúng tôi có thể dẫn đường cho cậu. Phải giải quyết được con ma Lina này. Nhưng nếu có thể thì chúng tôi hy vọng cậu giúp một tay để giải quyết một con ma khác.”
Nhóm của Ngô Linh hình như không nghĩ ngợi nhiều như tôi. Sự biến đổi về không gian này chắc là họ đã nhận thấy từ lâu sau khi nhìn thấy cửa ra vào dị không gian rồi.
“Ma nào?” Hàn Vân hỏi.
Tôi nhìn sang Ngô Linh.
“Christina.” Ngô Linh đáp.