Cái thứ tựa như sình lầy kia trùm kín thân thể nhà sư, nuốt mất thân thể của nhà sư.
Thứ đó sau khi nuốt mất nhà sư thì không dung hợp với ông ta.
Tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của Lý Vũ, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhà1sư. Lý Vũ đã hoàn toàn dung hợp với cái xác, không còn phân được. Lý Vũ vốn dĩ đã mất ý thức, nhưng bây giờ lại bùng lên sát ý rất mạnh. Tôi nhất thời không thể phân biệt được sát ý ấy bắt nguồn từ bản thân Lý Vũ, hay cái xác kia.8Còn nhà sư thì đang bị ăn mòn dần dần trong đống sình lầy.
Đống sình lầy ấy, nói chính xác hơn là một đống thịt thối rữa. Bản thân xác chết thối rữa đã mang chất độc, còn bốc mùi rất nặng. Thứ này giới hạn những chất độc ở bên trong, không bốc mùi2ra. Nhưng thứ bị nó bắt được sẽ bị những chất độc này ngấm vào.
Tôi có thể cảm nhận được nhà sư kia đang bị ăn mòn.
Những nhà sư khác có lẽ không hề biết điểm này, nhưng người bạn bị tập kích thì họ đều nhìn thấy. Tiếng tụng kinh của họ trở nên4rất nhanh và vang dội.
Đống sình lầy không bị ảnh hưởng.
Thậm chí tôi còn cảm nhận được hiện tại Lý Vũ đang có ý thức chế giễu. Anh ta đã trở nên “có tính người” hơn, ý thức có xu hướng giống với trước đây hơn.
Ý thức anh ta đang bành trướng.
Khối sình lầy di chuyển, tựa như đã thấm vào trong đường nhựa, biến thành nước, không bốc hơi, mà xuyên qua đường, thấm vào đất.
Xác chết của nhà sư dần lộ ra.
Áo quần vẫn nguyên vẹn, chỉ bị dính thịt thối rữa và chất nhầy. Thân thể của nhà sư trở nên lớn hơn, tựa như người đã chết nhiều ngày, xác đã bắt đầu thối rữa, có hiện tượng trương sình.
Những nhà sư khác mỗi người một biểu cảm, người thì tức giận, người thì đau thương.
Tôi nhận ra phương pháp của những nhà sư này hình như rất giới hạn, chỉ biết tụng kinh, không có phép thuật lợi hại nào khác, cũng không có pháp khí lợi hại nào. Tác dụng từ tiếng tụng kinh của họ cũng rất giới hạn.
Lý Vũ bây giờ chỉ thấy bực bội với tiếng niệm kinh, chứ không còn thấy đau đớn nữa.
Âm khí của anh ta cũng hơi khác. Anh ta đã đến gần với trạng thái của ma tương lai. Có lẽ cũng vì vậy mà tiếng tụng kinh của những nhà sư kia không có tác dụng bao nhiêu với anh ta. Cũng như đao kiếm thời vũ khí lạnh đấu với xe tăng bọc thép thời vũ khí nóng vậy, chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không thể gây tổn hại cho đối phương.
Ý định giết chóc của Lý Vũ lại bùng lên, nhưng đã ngừng lại hành động.
Anh ta cảm nhận được một sự vẫy gọi nào đó.
Suy nghĩ tôi có sự thay đổi thì đoạn kí ức này đã nhanh chóng vụt qua, thời gian trôi nhanh hơn một chút.
Tầm mắt của tôi đã biến thành khu sinh thái trung tâm, nhìn thấy hồ nước đó.
Thế trận quanh hồ nước càng to lớn hơn, một nhóm nhà sư bao vây hồ nước, dàn binh bố trận trên bờ. Lư hương và tượng Bồ Tát được thờ trong chùa cũng được đưa đến, một nhóm nhà sư đang ngồi xếp bằng, tiếng tụng kinh và khói nhang đèn khiến người ta phải hãi hùng.
Ở nơi xa hơn, cảnh sát đã kéo dải phân cách, cảnh sát với súng đạn đã lên nòng thủ ở vòng ngoài.
Tôi thoáng quét mắt qua một vòng, nhận thấy những nhà sư và cảnh sát này e rằng đều không phải là người địa phương, mà được điều từ nơi khác đến. Nhìn đồng phục của họ, có thể cũng không phải được điều đến từ cùng một nơi.
Trong khu sinh thái đã không còn bóng ma nào. Chỉ có trên mặt hồ, hồn ma dồn thành một đống, dày đặc, đang run lẩy bẩy.
Tôi vừa nhìn đã thấy ngay con ma da đang bị bao vây trong ấy.
Nó khác với những hồn ma khác, giống như một pho tượng, không run rẩy, cũng không có hành động nào.
Khi những hồn ma cạnh nó đang gào thảm thiết bởi tiếng tụng kinh, nhưng nó lại không chút xao động.
Tôi đã nghe thấy tiếng vẫy gọi của nó.
Dưới nước đã trào bong bóng lên.
Ùng ục… ùng ục…
Trong nhóm nhà sư đã có người nhìn thấy tình huống này.
Người đó có vẻ cũng là một người có khả năng thực sự. Trong tiếng gào khóc thảm thiết của các hồn ma mà vẫn có thể nghe được tiếng động trong nước.
Những hồn ma đang run lẩy bẩy kia đột ngột lên cơn vùng vẫy, nhảy vào trong nước, khiến mặt hồ gợn sóng dữ dội.
Họ đang gào thảm, tựa như một nhóm người gặp nạn bị ném vào trong nước.
Chỉ còn mỗi con ma da kia đứng trên mặt nước.
Dưới mặt nước là bóng của ma da. Bóng đang trương phình, dung nạp những hồn ma khác vào trong.
Tôi đã nhìn thấy Lý Vũ.
Lý Vũ đang ở trong cái bóng. Anh ta là trung tâm của cái bóng, đang khống chế cái bóng.
Những hồn ma kia đều biến thành thức ăn của anh ta.
“Tiểu Cửu, thằng cả! Là các cháu phải không?” Trong số hồn ma đang dưới nước, có một bà cụ gào lên.
Đó là bà nội của Lý Vũ.
Lý Vũ không bận tâm, tiếp tục phóng đại thân thể của mình.
Khối thịt thối rữa nhừ nát bị nở ra, phủ kín mặt hồ, nuốt chửng những hồn ma khác, rồi từ từ tiêu hóa.
Bà nội của Lý Vũ chỉ kịp gào lên mỗi câu ấy, rồi mất dấu hiệu sống.
Dưới mặt hồ là khối thịt thối rữa tựa như sình lầy kia, vẫn có thể nhìn thấy một số bộ phận của cơ thể người thò ra từ trong khối thịt thối rữa.
Ma da trên mặt hồ từ từ chìm xuống, sắp dung hòa vào trong khối thịt thối rữa đó.
Trong số nhà sư trên bờ có người chợt hét vang một tiếng, trên thân phóng ra một luồng ánh sáng màu vàng.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng này mà không khỏi giật mình, thực sự không ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng chỉ có trong phim ảnh.
Các nhà sư lần lượt phóng ánh sáng vàng, trong các ánh sáng có cái sáng rực có cái lu mờ, nhưng đều phát ra một mức độ uy hiếp nhất định khi nhìn vào.
Mặt hồ được chiếu sáng, khiến nó càng trở nên quái đản hơn.
Khối thịt thối rữa thu lại, trong lòng của Lý Vũ vẫn có cảm giác khinh bỉ như trước. Anh ta không bị những ánh sáng vàng kia ảnh hưởng.
Tôi giật mình, bất chợt nhận ra có chỗ nào đó khác thường.
Theo tôi biết, người có năng lực có thể gây tổn thương những hồn ma này. Dù là ma đến từ tương lai thì vẫn bị năng lực của người có năng lực tổn thương. Chỉ có điều, ngoài kiểu năng lực tấn công trực tiếp như tôi, phần nhiều là các dạng năng lực cần sự bổ trợ. Có lẽ vẫn còn không ít những người có năng lực tấn công trực tiếp, nhưng những người năng lực này chắc là không có được “cơ hội” như tôi. Ví dụ như Kim Hải Phong, có thể khống chế dòng điện, nếu phát triển thêm bước nữa, có lẽ cũng không thua kém gì siêu anh hùng trong các bộ phim kĩ xảo bom tấn, nhưng cô ta đã bỏ đi khả năng này, chỉ mong muốn sống cuộc đời yên bình. Nếu Diệp Thanh không sắp đặt cho tôi, ép tôi phải đi trên con đường này, có lẽ tôi đã chết từ lâu, nếu không chết thì cũng chỉ muốn bỏ cuộc.
Trái lại, những người luôn đi trên con đường nghiên cứu và đối kháng quái dị, ở nước ngoài thì có các thầy trừ ma đã bị tiêu diệt sạch, trong nước thì có các đạo sĩ và nhà sư. Pháp thuật mà nhóm sau học được hầu như không có tác dụng gì. Những người có năng lực trong đội ngũ chuyên gia trong nước, tôi cũng đã gặp một vài người, nhưng những người đã gặp hầu hết nếu không chết thì cũng tàn phế.
Hơi bất thường…
Tôi chợt có một cảm giác thật khó tả.
Các nhà sư không thể nào ngăn được hành động của Lý Vũ và con ma da.
Tôi đã chắc chắn được điểm này.
Thời gian của kí ức đã trôi nhanh hơn một chút, tôi nhìn thấy Lý Vũ đã dung hợp với ma da.
Trên mặt hồ không còn gì cả, dưới nước chỉ còn lại một cái bóng đen.
Bóng đen ấy đang ngọ nguậy.
Tôi cảm nhận được sự vui mừng của Lý Vũ.
Anh ta cảm thấy mừng đối với sức mạnh to lớn của mình trong hiện tại.
Điều khiến tôi kinh ngạc là lúc này ý thức của Lý Vũ lại rất linh hoạt, còn chiếm thế thượng phong.
Lý Vũ có thể khống chế hoàn toàn thân thể này, làm chủ mọi sức mạnh.
Ma da đâu?
Tôi đang suy nghĩ thì cảm thấy mặt hồ gợn sóng.
Hồ nước nhân tạo nhỏ xíu lại dựng lên một con sóng khổng lồ.
Nước trong hồ đều bị rút sạch, tạo thành hình rẻ quạt, đánh lên bờ.
Tượng Bồ Tát trên bờ bị cú đập này đánh vỡ vụn. Các nhà sư lũ lượt đổ nhào, các cảnh sát ở phía xa xa đều bắt đầu hoạt động, nhấc súng lên, nhưng ai nấy cũng để lộ ra vẻ kinh hãi.
Những nhà sư ngã gục bị nước hồ cuốn xuống đáy hồ.
Nước hồ cuộn trào, đập thêm lần nữa, uy lực còn kinh hồn hơn lần trước.
Tôi cảm nhận được Lý Vũ đang rút lấy sức mạnh trong cột nước.
Lượng nước đã tăng lên.
Năng lực này của anh ta…
Rào rào!
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đã nhìn thấy một cột sóng cao hơn hai mươi mét từ trên đầu đổ ập xuống.