Gã Béo đỗ xe trái phép có bị phạt hay không, tạm thời vẫn chưa biết.
Ba chúng tôi lên xe, Gã Béo vội vàng lái đi. Thời điểm này mà muốn kiếm được chỗ đậu xe trong khu dân cư là hoàn toàn không thể, Gã Béo đành phải lái đi mãi như thế.
Tí Còi thì thuật lại nội dung dự báo mới mà cậu ta đã nhìn thấy.
“… Tôi lại đoán thử một lần, lần này đã nhìn thấy một bài hát đồng dao.” Tí Còi mở đầu1bằng chuyện này, khiến tôi lập tức nhớ lại bài hát mà hai con ma kia đã hát: “Đó là bài đồng dao ‘Tắt đèn trước khi ngủ’. Chắc là chúng có ba con ma, ông chú ma trốn kĩ nhất. Người bị đâm chết trong nhà, chắc là không phải do trộm giết, mà bị ông chú ma giết.”
“Bài đồng dao đó rất nổi tiếng à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Ở mảng này, tôi không biết chút gì cả.
Tí Còi gật đầu khẳng định: “Trước đây cũng chỉ là8đồng dao. Không thịnh hành ở Dân Khánh mình… Nó được nhắc đến rất nhiều ở các tỉnh khác trong đất liền, bài hát tiếng địa phương.”
Tiếng địa phương…
Tôi tỏ ra ngạc nhiên.
Thế giới tương lai mà tôi nhìn thấy trong cảnh mộng, hình như không có ai nói tiếng địa phương cả.
Thời gian cảnh mộng càng xưa thì nghe thấy tiếng địa phương càng nhiều. Tôi hoàn toàn không hiểu tiếng địa phương thời cổ, đến những năm gần đây, ở một số nơi hẻo lánh thì tôi2cũng hiểu được một số từ trong tiếng địa phương. Tiếng địa phương không mất hẳn trong thế giới tương lai sao? Tôi cứ cảm thấy điểm này khá kì lạ. Ví dụ ở một nơi như Dân Khánh, kêu gọi gìn giữ tiếng địa phương đã mấy năm rồi, nhưng hiện tại người nói được tiếng địa phương ít nhiều cũng đã khá lớn tuổi, còn nhỏ hơn một chút thì nói tiếng địa phương đã không chuẩn nữa.
Người di dân, người từ những nơi khác nhau sống4với nhau, ngôn ngữ thống nhất là một công cụ cần thiết.
Nơi bị người dẫn đường khống chế từ sớm như Hối Hương giữ được vài truyền thống thì còn nghe được.
Tí Còi bảo đến mấy tỉnh trong đất liền…
Tí Còi không để ý vẻ mặt của tôi, nói tiếp: “Thứ tôi nhìn thấy trong cái hộp sọ ấy, được chia làm ba đoạn. Một đoạn là ‘Người chạm nước, chết’; một đoạn là ‘Người bật đèn, giết’, đoạn còn lại là ‘Trong ba chỉ sống một’.”
Tí Còi vừa nói, vừa nhấc chiếc túi để sẵn trong xe, từ trong túi lấy ra một cái đầu lâu đen thui.
Đầu lâu này chỉ to bằng bàn tay người trưởng thành, có vẻ là hộp sọ trẻ con. Màu đèn trên bề mặt của nó không được tự nhiên, là do sơn màu lên.
Tí Còi đưa nó lên cao, để tôi nhìn thấy đôi mắt của đầu lâu.
Tôi cảm thấy hơi thở của đầu lâu này rất khác biệt, không phải bị nguyền rủa, nhưng có ác ý.
Tôi lập tức nhắc Tí Còi điểm này.
“Cái này thì tôi biết. Lai lịch thứ này vốn đã có vấn đề rồi. Cho nên nội dung dự báo, nói sao nhỉ… đúng là có thật, nhưng cũng bị lệch ở một xác suất nhất định.” Tí Còi gượng cười: “Trước đây tôi không nghĩ cái thứ này cũng bị… à, trở lại như cũ.”
Khi Tí Còi đang cố gắng tự tẩy não mình rằng thứ này thực sự dùng được, chắc là không tính cả “ác ý” vào trong ấy. Nên khi dùng đến năng lực, Tí Còi đã không thể điều khiển nó theo ý mình.
Tôi vỗ vai Tí Còi, bắt đầu kể lại chuyện trong cảnh mộng.
Chuyện này vẫn phải báo cho Ngô Linh biết một tiếng.
Ba người được bên trên cử đi đều chết hết. Tôi chỉ giải quyết được hai hồn ma. Tuy hồn ma còn lại là Lý Vũ, xét từ biểu hiện thì chỉ là một tên rác rưởi thích giết người bừa bãi, nhưng cũng không thể cẩu thả bỏ qua được.
“Trong này, hình như có phân biệt cấp bậc?” Gã Béo chen vào hỏi.
“Ừ, con ma ngôi nhà ma, bị ông chú ma không chế. Ông chú ma trước đó luôn ẩn nấp. Hình như Lý Vũ cũng bị khống chế, không xuất hiện bằng bản thể, trực tiếp bị người khác khống chế năng lực.” Tôi trầm ngâm nói.
Ông chú ma mới là ma vương, hai tên còn lại chẳng qua chỉ là hồn ma bị gã khống chế. Hiện tại, ông chú ma đã bị tôi tiêu diệt, chỉ còn mỗi Lý Vũ, độ khó để tiêu diệt anh ta chắc không lớn.
“Cấp bậc ấy chênh lệch lớn đó nhỉ? Bài đồng dao về ông chú ma có từ xưa rồi mà.” Tí Còi nói.
Tôi giật mình nhớ lại, hỏi về chuyện của bài đồng dao.
“Nguyên bài thì đại khái là…” Tí Còi cố nhớ, nhưng bỏ cuộc ngay, lấy di động ra tìm kiếm, đưa tôi xem.
“Mặt trời xuống núi, cục cưng phải đi ngủ rồi. Đóng cửa lại, mở đèn lên, ông chú ma đã đến cửa nhà của con. Ông chú ma đến rồi, mau trốn cho kĩ. Mau mau tắt đèn đi. Ông chú ma vào cửa rồi. Ông chú ma đâm mẹ mười một nhát, Ông chú ma đâm cha mười hai nhát. Ông chú ma đến cạnh giường rồi. Ông chú ma đâm cục cưng mười ba nhát. Đèn tắt rồi, người chết rồi. Ông chú ma mở cửa đi mất rồi.”
Tôi đọc lời bài hát mà chỉ biết cạn lời.
Bài đồng dao này cũng tương tự phần lớn các bài đồng dao hắc ám, không hề giống là thứ dành cho trẻ con đọc. Ca từ cũng không gieo vần, chỉ tường thuật thẳng tuột một vụ án mạng chết cả nhà tàn nhẫn và đẫm máu.
“Nghe nói câu chuyện này vốn có phiên bản gốc. Có một sát thủ giết người hàng loạt lẩn trốn khắp nơi ở một địa phương nọ, chuyên gây án trong những nhà dân vẫn còn sáng đèn khi đêm xuống. Có thể còn xưa hơn nữa, khi đèn điện chưa được phát minh, mọi người còn dùng đèn cầy… à…” Bản thân Tí Còi cũng thấy khá khó hiểu.
Trong xe yên lặng một hồi lâu.
Loại đồng dao hắc ám này, một số đích thực là có phiên bản gốc, có bối cảnh sáng tác, được người khảo chứng phát hiện ra. Nhưng một số thì hoàn toàn không có xuất xứ, thậm chí đến thời hiện đại sau này được những kẻ rỗi hơi bịa ra.
Câu chuyện ông chú ma này, nhìn kiểu gì cũng không giống loại có phiên bản gốc.
Sát thủ giết người hàng loạt tấn công những nhà sáng đèn… nghe đã thấy không hợp logic của tội phạm thông thường rồi. Trong nước cũng ít có loại tội phạm giết người hàng loạt.
“Hai người nghĩ xem, có phải thế giới biến đổi nên những con ma này mới xuất hiện không?” Gã Béo hỏi.
“Mẹ nó! Cậu đừng có dọa người được không?” Tí Còi quát lớn: “Cậu biết loại đồng dao này có bao nhiêu không? Còn có chuyện cầu lớn bị sập, núi lửa phun trào gì đó nữa. Nếu mấy chuyện này đều thành sự thật, không phải đã biến thành thiên tai rồi sao?”
“Có thể sẽ thành sự thật đối với người có liên quan.”
“Thế khi có linh hồn cũng đâu có thấy mấy cái thứ này xuất hiện đâu.”
“Cho nên mới nói, sau khi thế giới biến đổi thì những thứ này đã thành thật.”
Tí Còi và Gã Béo bắt đầu cãi nhau.
Đột nhiên tôi cảm thấy nhức đầu.
“Nếu đồng dao có thể thành sự thật thì chuyện kinh dị, chuyện ma thì sao?”
“Cũng có thể đấy.”
“Mấy bộ phim kinh dị nổi tiếng đều có không ít người hâm mộ; sẽ quay phần tiếp theo, rồi cháy vé rạp phim; còn có cả việc lấy cảnh quay; các loại cảnh tượng gì đó thì đều có trong đấy cả… Nếu như vậy thật thì đáng sợ lắm! Có những thứ còn sẽ được truyền đi nữa đó! Ví dụ như băng video, điện thoại, búp bê…” Tí Còi xòe tay ra đếm.
“Không đúng.” Tôi buột miệng nói.
Tí Còi nhìn qua, Gã Béo cũng nhướn mày liếc nhìn gương chiếu hậu.
Đầu tôi nhức kinh khủng, trước mắt đã xuất hiện ảo giác.
Tôi nhìn thấy trong căn nhà tối om, tôi có thể nghe thấy tiếng động sột soạt. Có thứ gì đó… ở bên ngoài…
Chủ nhà đang ngủ trong phòng ngủ, không động đậy.
Những tiếng động ấy sau khi duy trì một hồi lâu thì biến mất.
Tôi nhìn thấy có người bật đèn ngủ, người đàn ông tôi từng gặp xuất hiện với dáng vẻ người còn sống. Người đàn ông rón rén kiểm tra phòng khách và phòng đọc sách, rút di động ra gọi cảnh sát.
Không có tử vong…
Hình ảnh vụt qua.
Người đàn ông mở đèn, lúc rón rén đi ra ngoài thì đèn trong phòng ngủ ở sau lưng phụt tắt.
Phập!
Cùng lúc người đàn ông kinh hãi quay người lại thì bị một con dao đâm vào ngực.
“Anh Kỳ!” Tí Còi đang lắc vai tôi.
Tôi thở hắt ra một hơi dài, cảm giác buồn nôn trào lên tận cuống họng. Tôi nôn khan mấy lần, đầu vẫn còn choáng váng.
Những thứ này tựa như những quá khứ không giống nhau của thị trấn Morris mà tôi từng thấy, nhưng lúc này tôi lại có một cảm giác đau đớn lạ thường và mãnh liệt.
Không phải tôi nhìn thấy những cảnh tượng này, mà có ai đó đã rót những cảnh tượng này vào ý thức của tôi.
Hai loại quá khứ… quá khứ bị thay đổi…
Ông chú ma đó…
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Tôi nhìn sang Tí Còi, cậu ta đang lo lắng. Khuôn mặt của cậu ta bắt đầu mờ nhạt trong tầm mắt của tôi.