Tôi chỉ đọc lại kí ức của Lý Vũ, nói cách khác là góc nhìn có thể thay đổi tùy ý, nhưng chắc chắn là ở đây tôi không có thân thể, cũng không có linh hồn.
Nước vỗ thẳng vào mặt, nhưng tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Tôi chỉ nghe thấy tiếng gào thét đau đớn, hãi hùng trong khối chất lỏng1này.
Các nhà sư và cảnh sát có lẽ đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trong sóng nước đục ngầu, tôi đã tìm ra nhà sư trước đó đã phát ra ánh sáng vàng chói lọi nhất.
Ông ta vẫn giữ được tỉnh táo, miệng chảy máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ, thân thể cũng đang cố gắng giữ thăng bằng.
Có điều, trên biểu cảm của8ông ta ít nhiều cũng đã có sự bàng hoàng. Cảnh tượng trước mặt đã nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Nước đã đổ hết lên bờ, thấm vào bãi cỏ. Hồ đã trống rỗng. Dưới đáy hồ, trên bãi cỏ, trên lối đi đều là xác người nằm ngổn ngang. Sức chấn động to lớn đã khiến một số người bị đập nát vụn, người còn2giữ được thân thể nguyên vẹn thì cũng ói máu, thở thoi thóp.
Nhà sư đó đứng dậy trên đất. Nhìn xung quanh, trong nét mặt bàng hoàng đã có thêm sự đau thương.
“Đại sư!” Trong đội cảnh sát ở đằng xa có người chạy lại.
Nhà sư đờ đẫn quay người lại.
“Đại sư… tại sao… cái thứ đó…” Trên vai người cảnh sát chạy đến có đeo huy4chương, có vẻ cũng không phải cảnh sát địa phương bình thường trong đồn cảnh sát, nhưng lúc này, người cảnh sát đó cũng đang mất bình tĩnh, lắp bắp không thể hỏi được một câu hoàn chỉnh.
Nhà sư lắc đầu: “Không phải là… Nó đã không còn là ma nữa rồi. Ít nhất thì không phải là loại ma mà tôi biết, không phải loại ma mà các sư phụ nhắc đến trong giảng dạy…”
Ánh mắt của tôi chuyển đến bên cạnh chân của hai người họ.
Cỏ xanh ướt sũng đang rung lên.
Cảnh sát thình lình biến sắc mặt, giương súng la to: “Mau tránh ra!”
Nhưng phản ứng của nhà sư cuối cùng vẫn bị chậm.
Ở giữa của hai người có một đống bùn lầy vọt lên, bật tung bùn đất và cỏ lên. Thứ đó chặn giữa hai người, thò ra một thứ như cánh tay, siết chặt cổ của hai người họ.
Cảnh sát ở phía sau đều giương súng nhào đến. Có người đã nổ súng, đạn găm vào đống sinh lầy, nhưng không gây ra bất kì thương tích nào.
Sình lầy dần tuột xuống, để lộ ra diện mạo của Lý Vũ.
Toàn thân Lý Vũ ướt nhẹp, tựa như ác ma từ trong nước bò ra.
Anh ta mỉm cười đầy hung tợn, thân thể thình lình tách ra làm hai, tiện tay siết chặt cổ họng hai người kia, rồi chui vào miệng của hai người.
Hai người họ đều trợn to mắt, đầy kinh hoàng.
Không bao lâu sau, trong người họ đã có chất lỏng phun ra. Nước từ mũi, lỗ chân lông của họ phun ra. Chỉ mấy phút, thân thể họ đã tan chảy. Cơ, da, cơ quan nội tạng nhanh chóng phân hủy, chỉ còn lại bộ xương, rớt vào trong đống thịt thối rữa.
Các cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi hét lên. Trong số họ có không ít người là cảnh sát vũ trang, nhưng cũng chưa từng thấy chuyện vượt ngoài kiến thức phổ thông như vậy.
Tôi nghe thấy họ quát lớn với nhau, gào to vào bộ đàm. Họ nổ súng vào đống sình lầy trên đất. Mọi biện pháp mà họ biết đều không thể giết chết cái thứ quái vật này. Họ không thể nhận được chỉ thị từ cấp trên.
Trạng thái của Lý Vũ rất kỳ lạ. Anh ta giống như quái vật, dùng phương thức tự phân giải thân thể để giấu mình, lẳng lặng áp sát và cũng dùng cách này để giết người.
Tôi đã xác định được hình thể của anh ta là âm khí. Trung tâm là hồn ma. Hai luồng âm khí khác nhau không thể giấu mình trong mắt tôi.
Bản thân Lý Vũ không hay biết gì cả, chỉ biết mình đã có được sức mạnh phi thường.
Ý thức của anh ta trở nên vô cùng điên cuồng.
Trước đây, anh ta chỉ là một người bình thường, đừng nói làm chuyện phạm pháp, ngay cả băng bừa qua đường cũng phải tìm nơi không có camera, không có cảnh sát. Bây giờ, tính tình của anh ta đột nhiên bành trướng.
Tôi không biết đây là do anh ta đã giải phóng tính tình vốn có của mình, hay con ma da đã tạo ra sự ảnh hưởng nào đó với anh ta, tôi chỉ nhìn thấy anh ta đã bắt đầu giết người không mục đích.
Cũng không thể bảo là không có mục đích.
Anh ta đang thử nghiệm năng lực của mình.
Tôi cảm thấy kinh tởm.
Ý thức của Lý Vũ trong lúc này khiến tôi thấy kinh tởm.
Nếu bảo Lý Vũ có dã tâm gì đó, mưu đồ thống trị thế giới, dẫu có hơi hoang tưởng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận. Nhưng Lý Vũ hiện không nghĩ ngợi gì cả, anh ta chỉ là đang giết người.
Tựa như ác ma bị âm khí đập cho mê sảng…
Tiếng nhạc vang lên trong thân thể của Lý Vũ.
Động tác của Lý Vũ khựng lại.
Anh ta nôn ra một thân thể mình vừa nuốt.
Tôi chỉ cảm thấy tim mình đánh thịch một cái.
Trên cái xác thối rữa, có tiếng nhạc vang ra.
Di động?
Cuộc gọi… Không phải, là âm báo tin nhắn.
Ban đầu Lý Vũ thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó không để ý đến nữa. Anh ta định vị mục tiêu thành những viên cảnh sát thoát chết đang định di tản kia.
Tôi nhìn túi áo của cái xác ấy, nhịp tim lại nhanh lên mấy phần.
Lý Vũ hoàn toàn không hiểu, cũng hoàn toàn không cảm nhận ra sự tồn tại của âm khí.
Không, chắc anh ta cảm nhận được, có điều, loại cảm nhận ấy tựa như bản năng. Mà bản năng của Lý Vũ thì rất mờ nhạt. Anh ta chỉ thấy hơi khác thường, nên vứt cái xác ấy ra trước, để xem thử như thế nào.
Nhạc chuông đã dứt.
Thân thể của Lý Vũ lại tan ra.
Trong một khu vực nhỏ có người đứng, có tiếng nói vang ra.
“… Nó đến rồi… nó đến rồi… chỉ còn lại chúng ta thôi… hu hu hu… á áaaaaa…”
Tiếng khóc bị tiếng thét thay thế.
Lý Vũ đã ngừng đuổi giết.
Tách!
Đèn đường được bật giữa ban ngày.
Đèn đường sáng lên, rồi tắt, sáng lên, rồi tắt.
Ánh sáng chớp tắt giữa ban ngày.
Cùng với sự chớp tắt của ánh đèn, có một cái bóng mờ đang ẩn hiện dưới đèn đường.
Sự chú ý của Lý Vũ đã hướng về cái bóng ấy.
Tim anh ta đập nhanh, trong lòng thấy hoảng sợ.
Anh ta nhớ đến con ma ấy.
“Có gì phải sợ! Bây giờ mình cũng là ma rồi! Mình đã mạnh như vậy!” Lý Vũ điên cuồng gào thét trong lòng, thậm chí còn nói ra những lời ấy.
Đúng vậy.
Lý Vũ đã là ma, còn trở nên cực kỳ mạnh.
Sự tàn phá do anh ta tạo ra lớn hơn, đúng lý ra thì phải nhận được nhiều nỗi sợ hãi hơn, có được âm khí to lớn hơn.
Thế nhưng, tôi có thể cảm nhận được, con ma chạy ra từ căn nhà ma kia còn mạnh hơn.
Gã đứng dưới đèn đường, tựa như đang tiến hành một nghi thức quái lạ nào đó, trước khi giết người nhất định phải bày pose, coi như tạo dáng lên sân khấu.
Tôi biết, hiện thực không phải phim kinh dị, ma giết người không cần bước đệm. Nếu chúng đủ mạnh thì hoàn toàn không cần hù dọa con người, cứ thẳng tay giết chết người sống là được.
Thế nhưng, sợ hãi mới là nguồn cung ứng sức mạnh cho chúng. Ngay cả ma đến từ tương lại, cũng cần sự kính sợ của người sống và hồn ma đối với chúng, tuân thủ quy tắc do chúng lập ra.
Tim tôi lại đập đùng đùng lần nữa.
Lý Vũ sắp chết rồi…
Lòng tôi nảy sinh ý nghĩ như thế.
Ký ức ngay lúc này đã phát sinh biến đổi.
Lý Vũ đang chạy trốn.
Tôi nhận ra thời gian của kí ức đã nhảy cóc về sau, lập tức muốn trở lại thời điểm vừa rồi.
Đùng!
Đèn đường phát nổ, bóng con ma ấy đã biến mất.
Lý Vũ tìm quanh, gào lớn: “Cút ra đây! Mày bớt giả thần giả quỷ đi! Lết xác ra đây!”
Âm khí của Lý Vũ đã tập trung lại, thân thể đang đứng trên bãi cỏ.
Hành động vô ý thức của anh ta không khác nào khiến chính mình biến thành bia đạn.
Tách!
Trong thân thể Lý Vũ đột nhiên phát sáng, tựa như nhét một cái bóng đèn vào quả bóng, rồi bật đèn lên.
Lý Vũ trợn trừng mắt, nhìn sững thân thể của mình.
Anh ta đang phát run.
Anh ta nhìn thấy một cánh tay từ trong thân thể mình thò ra, quơ quào tìm gì đó, ánh đèn phụt tắt, sau đó, lại bật sáng.
“Á!” Lý Vũ hét lớn một tiếng, điên cuồng sử dụng năng lực của mình.