*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức mới nhất về Nam Thiên vẫn là loạt báo tôi đã xem trước đây.
Nhìn hình ảnh đính kèm trong bản tin mà tôi đang xem, tôi cảm thấy ngậm ngùi.
Hình ảnh là do paparazi chụp lén, Nam Thiên đội mũ và đeo khẩu trang. Tôi không thể nhận ra người này là Nam Thiên, nhưng bài báo nói như thế, chắc là không sai.
Anh ta từ trong một tòa lầu đi ra, chỉ có một mình, cũng không biết là đang làm gì.
Tôi nhìn tấm ảnh này, ngón tay vô tình chạm vào, lòng thì đang suy nghĩ phải chăng có thể cứu được Nam Thiên.
Chỉ cần nhập vào Nam Thiên, tôi sẽ cứu được Nam Thiên trong cảnh mộng.
Thực ra, nếu có thi thể của Nam Thiên thì tôi cũng cứu được anh ta.
Trong điện thoại Ngô Linh không nhắc đến1chuyện này.
Tôi nhớ ra, Cổ Mạch có người thân đã mất, cha mẹ của Lưu Miểu cũng đã qua đời từ lâu, họ đều không nhờ tôi cứu người thân của họ.
Điều họ muốn đều là giải quyết những vấn đề này vĩnh viễn chỉ trong một lần.
Hướng tư duy của chúng tôi ngay từ đầu đã khác nhau. Họ tin chắc rằng Diệp Thanh sẽ thành công, chỉ nghĩ đến kế hoạch lớn của Diệp Thanh.
Bây giờ vẫn vậy sao?
Tôi thấy khá nghi ngờ.
Dù sao thì quá khứ đã thay đổi rồi, Diệp Thanh cũng đã không giống nữa.
Trong lúc mất tập trung, ngón tay tôi vô tình chạm vào mấy cái, trên màn hình hiện lên một tab tùy chọn.
“Tìm kiếm hình ảnh…” Tôi nhìn một trong những chọn lựa mà giật mình.
Có lẽ không cần nhờ Trần Hiểu Khâu hoặc Nam8Cung Diệu, tôi vẫn có thể nhập thẳng tấm ảnh trắng đen trên bản tin ấy mà tìm kiếm, để tìm ra hình ảnh rõ nét hơn.
Tôi thử nhấp vào chọn lựa này.
Giao diện đã được đổi, kết quả tìm kiếm đã ra, đều là những tấm ảnh gần giống nhau.
Bài báo ấy được các hãng truyền thông khác nhau đăng tải, hình ảnh cũng đã trải qua quá trình edit khác nhau.
Nếu tôi tìm bức ảnh trắng đen ấy, chắc cũng chỉ tìm ra những kết quả tương đồng. Sẽ không có được hình ảnh chính diện rõ ràng của con ma ấy.
Tôi cảm thấy thất vọng, lướt qua các trang web, đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh nhạt màu.
Tôi ngớ người ra.
Đó là một bức tranh, rất giống với tấm ảnh chụp lén Nam Thiên, nói đúng ra, chúng có phông2nền giống nhau.
Tôi vô cùng mừng rỡ, nhấp mở bức tranh ấy ra.
Link gốc của bức tranh đã hiện ra.
Tay tôi run rẩy.
Nhấp mở địa chỉ, giao diện đã đổi, đi vào album ảnh của một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội.
Bạch An…
Bạch An!
Tôi suýt nhảy cẫng lên.
Tòa lầu ấy được Bạch An chọn làm phông nền trong tác phẩm.
Dưới chân tòa lầu có các cửa hàng ven lề đường, có hàng cây xanh, còn có một số người đi đường…
Tay tôi run run mở phần bình luận bên dưới, còn có các đề cử liên quan, tìm được truyện tranh gốc của bức tranh này.
Đây là một bức trong một chuỗi tác phẩm của Bạch An, kể về một câu chuyện tình yêu, một đôi nam nữ cùng sống trong một tòa nhà chung cư, hay chạm mặt nhau khi đi4làm, dần dà nảy sinh tình cảm.
Tòa nhà chung cư đương nhiên là bối cảnh quan trọng, còn có cảnh tượng đường phố dưới chân tòa nhà…
Là địa điểm có thật!
Bộ tác phẩm này không nổi tiếng bằng các tác phẩm theo trường phái MOE và các tranh đơn mang phong cách kinh dị kia của Bạch An, rất ít người để ý đến điểm này. Độc giả của Bạch An cũng không có ai nhận ra điểm này.
Người tình cờ sống ở gần đấy, đi ngang qua chỗ ấy, còn từng xem tác phẩm ít được chú ý này của Bạch An, hẳn là hiếm trong hiếm.
Bạch An cũng không phải nhà viết sách ăn khách, tác giả truyện tranh quốc dân, cùng lắm là có chút danh tiếng.
Tôi tìm ra bộ tác phẩm này, tìm kiếm một lượt các bức tranh có bối cảnh đường phố.
Công sức không phụ người có tâm.
Cuối cùng tôi đã tìm được một bức tranh vẽ chính diện cửa hàng nhỏ trên hè phố, cũng tra ra hình ảnh đường phố ngoài đời thật. Trong giới thiệu của bức ảnh có đề tên đường.
Tôi có cảm giác mình đã tìm ra thứ gì đó rất quan trọng
Dựa vào trực giác, tôi tra tìm nơi ở của Bạch An.
Đương nhiên không có địa chỉ chi tiết, nhưng Bạch An sống ở thành phố nào, vẫn có ghi trong phần giới thiệu bản thân.
Tên đường, thành phố đều khớp.
Có thể anh ta không ở trong căn nhà từng ở khi nhỏ, mà sống trong tòa nhà chung cư kia.
Tôi cảm thấy khó thở, bấm mấy lần mới thực hiện được cuộc gọi.
“Trần Hiểu Khâu, giúp anh tra cứu một chuyện.” Tôi nói: “Tra địa chỉ cư trú của Bạch An, còn nữa, tra cả camera an ninh gần nhà anh ta. Tìm một người…”
“Gì cơ? Sao thình lình lại muốn tra cứu cái này?” Trần Hiểu Khâu rất bất ngờ.
“Điều tra về Nam Thiên.” Tôi cắn răng, thốt ra câu nói này.
Trần Hiểu Khâu ở đầu dây bên kia im lặng.
“Tra thử xem trước khi Bạch An gặp nạn, anh ta có đến chỗ này không. Tra thử xem…” Tôi thấy lòng mình đầy chua chát.
Nam Thiên thực sự đã làm ra chuyện gì đó xấu xa?
Nếu vậy, hành vi bất thường của nhóm Thanh Diệp, sự bồn chồn mất tập trung của Nam Cung Diệu, sự khác thường của Ngô Linh trong điện thoại, đều đã giải thích được.
Với tính cách của Nam Thiên, e rằng thực sự đã gây ra chuyện gì đó…
Nhóm Nam Cung Diệu có thể vì nghĩa lớn mà hi sinh tình riêng?
Chắc là không đâu…
Có điều, nếu Nam Thiên đúng lúc đã bị Cố Nhan giết chết…
Nghĩ đến đây, tôi lại ngớ người ra.
Nếu Nam Thiên đã chết, Nam Cung Diệu cũng không có ý hồi sinh anh ta, phải chăng… tôi cũng không nên lo chuyện này nữa
Chỉ như thế, có lẽ mới là tốt nhất…
Tôi thấy phân vân.
“Em biết rồi.” Trần Hiểu Khâu đã nhận lời.
Tôi ngập ngừng: “Thôi bỏ đi, người cũng đã chết rồi. Người của Thanh Diệp cũng đã bỏ cuộc…”
Tôi cảm thấy buồn.
Chuyện này khiến tôi lại nhớ đến cái tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy.
Tan đàn xẻ nghé, cuối cùng sẽ kết thúc bằng cách có một bên phải chết.
Tôi không muốn mình, người của Thanh Diệp và Diệp Thanh sẽ đi đến mức độ ấy.
Nam Cung Diệu và em trai mình có lẽ đã trải qua chuyện tương tự.
Chuyện này nghĩ kiểu gì cũng là một tấn bi kịch.
Nếu Trần Dật Hàm điều tra, Nam Cung Diệu nói không chừng vẫn sẽ biết được, như thế không khác nào lại xát muối lên vết thương của anh ta.
Trong khi tôi cảm thấy đau buồn thì tiếng của Trần Hiểu Khâu truyền qua đầy rõ ràng: “Nam Thiên chết hồi nào?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Gì cơ?”
“Phát hiện Cố Nhan gây rối, nên chú út em liền liên lạc với Nam Thiên rồi. Trước đó, công ty quản lý của Nam Thiên đã từng liên lạc với cảnh sát, báo vẫn bình yên. Cảnh sát cũng đã đến gặp Nam Thiên. Theo thông tin do bên trên đưa ra thì cũng bảo Cố Nhan bất ngờ tấn công Nam Thiên, rồi bị giết. Là người của Thanh Diệp ra tay đúng không?” Trần Hiểu Khâu trình bày đầy mạch lạc: “Biết Cố Nhan đã biến thành ác ma, hẳn là họ đã có đề phòng, bám sát Nam Thiên. Những thông báo về Nam Thiên trước đó cũng đã giảm, mấy hôm hay đã ngừng mọi hoạt động, ở một nơi tĩnh dưỡng. Đây là thông tin công bố ra bên ngoài, có thể là một kiểu cố thủ để phòng ngự, đợi cơ hội giết chết Cố Nhan.”
Nam Thiên chưa chết…
Cuộc gọi ấy của Ngô Linh…
Họ, đã tha cho Nam Thiên?
Nếu vậy, làm sao giải thích những sự khác thường kia?
“Thế thì điều tra thử đi.” Tôi đưa ra quyết định.
Nếu Nam Thiên đem lại nguy hiểm, vậy chúng tôi cũng nên có đề phòng. Bất kể anh ta có dụng ý tốt nhưng đã gây họa, hay trong vô tình làm ra chuyện gì đó thì sự nguy hiểm của anh ta cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Người của Thanh Diệp không thể xuống tay…
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy không chắc chắn cho lắm.
Tôi không biết mình có thể thẳng tay với Nam Thiên được hay không.
Nam Thiên không phải người xa lạ, nhưng cũng không thân thiết, về thân phận thì nửa gần nửa xa, có thể nói là ở trong một vị trí rất tế nhị.
“Em biết rồi. Nếu thực sự có gì đó, vậy chúng ta cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng để cắt đứt quan hệ với Thanh Diệp.” Trần Hiểu Khâu quyết đoán hơn tôi rất nhiều.