Nó nhìn vào cô gái đang khóc, dùng bàn tay run rẩy cẩn thận cắt sợi chỉ khâu làm món đồ bên trong cơ thể bạn bè nó bị rơi ra, thứ đó khiến cho cô ấy sợ hãi, buồn nôn. Nó nghĩ đến món đồ trong cơ thể mình thì lại càng khiếp sợ. Nó không muốn dọa cô ấy. Cho dù cô ấy năm nay đã bao nhiêu tuổi, trở thành người như thế nào, nhưng cô gái trong mắt nó trước sau vẫn là đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch năm nào. Nó phải bảo vệ cô ấy, từ đầu đến cuối mãi luôn bảo vệ chủ nhân của nó, để cô ấy cảm thấy an toàn thay vì sự sợ hãi. Nó cũng sợ sẽ bị cô ấy vứt bỏ. Có thể nó sẽ không còn may mắn để chờ thêm một người chủ tốt như vậy nữa.
Cảnh sát đem nó và tất cả bạn bè của nó đi. Cô chủ vẫn khóc suốt, còn kéo tay của nó, cuối cùng cô ấy được cảnh sát dìu đi. Chúng nó bị cắt ra tại Cục Cảnh sát. Những cảnh sát đó không có sự dịu dàng của cô chủ. Cái đầu của nó, chân tay và cơ thể nó bị phân lìa, số bông gòn ít ỏi trong người cũng bị moi ra, đồng thời cũng moi ra phần nội tạng như của người.
“Thật là ghê tởm. Cô gái đó trông rất bình thường, sao lại có ham mê kiểu biến thái như vậy chứ?”
Không phải! Cô chủ của nó chưa bao giờ làm loại chuyện như thế này!
“Những con gấu này chưa từng bị tháo ra, đường chỉ vẫn còn nguyên vẹn. Các cơ quan nội tạng này làm sao có thể bỏ vào trong được chứ?”
“Kỹ thuật may vá cao siêu chăng?”
“Đều là con nít mà.”
“Đội trưởng hỏi bên đó thế nào?”
“Vẫn còn khóc, nói là không biết.”
Cô chủ của nó đang khóc, nhưng nó lại không thể ở bên cạnh an ủi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên một con gấu Teddy dịu dàng bảo vệ chủ nhân, lương thiện ấm áp như nó lại xuất hiện cảm giác tiêu cực. Nó bắt đầu xuất hiện sự căm thù. Hai con mắt đen láy cùng cái miệng lúc nào cũng nở nụ cười giờ không còn sự phối hợp nhịp nhàng nữa.
Nhưng nó chẳng thể làm gì cả.
Nội tạng bên trong cơ thể nó bị lấy ra, nó có thể cảm thấy có cái gì đó là lạ bên trong cơ thể biến mất. Nhưng nó không vui. Nó biết những thứ đó không biến mất triệt để. Chúng nó thậm chí còn có khả năng đi tìm cô chủ của nó.
Đáng lẽ nó phải bảo vệ cô chủ… đáng lẽ nó phải đi cùng cô chủ… chứ không phải nằm đây trong chiếc hộp chật hẹp, túm tụm lại cùng với những món linh kiện của bạn bè nó!
Nhờ sự căm thù mãnh liệt như vậy mà cuối cùng đến một ngày, nó có thể động đậy.
Tôi biết, là nó đã sinh ra linh thể. Bạn bè của nó cũng sinh ra linh thể như nó, nhưng không có ý thức tự chủ rõ rệt như vậy. Thậm chí nó còn đủ thông minh để biết, muốn trở về bên cạnh Lữ Xảo Lam cần phải chờ cảnh sát phá án. Thậm chí nó còn cảm nhận được những khác lạ từng tồn tại bên trong cơ thể nó giờ đã đi đâu rồi.
Nó đi thăm hỏi cô chủ, nhưng nó lúc này chỉ là một cơ thể tàn tạ, cái ôm của nó không còn giúp cô chủ cảm thấy sự ấm áp mà lại như từng nhát dao đâm vào tim cô chủ, rất đau.
Sự căm thù trong lòng nó ngày càng mãnh liệt, cũng làm cho linh thể của nó ngày một mạnh hơn.
Nó tìm kiếm, phát hiện nơi những đứa trẻ được chôn. Ánh mắt nó căm thù nhìn trừng trừng vào cái hố không có thi thể. Nó tiếp tục tìm kiếm, rồi thấy hồn ma và linh thể của những đứa trẻ. Nó còn vô tình phát hiện chủ nhân ban đầu của chính mình.
Lý Văn là một người phụ nữ già yếu đã trải qua bao cuộc bể dâu thăng trầm với nét khắc khổ đầy trên mặt. Thân hình của bà ta phát tướng cồng kềnh, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn. Khó mà tưởng tượng được, bà ta lại sinh ra trong một gia đình phần tử tri thức cao, vào thời đại đó còn có thể thi đậu vào đại học, thậm chí còn có thời gian ngắn đi du học nữa.
Tôi không tài nào tìm ra mối liên hệ giữa người đàn bà này và cô gái trẻ mà con gấu Teddy đã từng theo cùng, nhưng Teddy vừa nhìn qua là đã nhận ra bà ấy. Sự phẫn nộ lẫn thù hằn trong lòng nó càng sâu sắc. Khi nhìn thấy Lý Văn bị Tiền Hổ đánh thì cảm giác tiêu cực đã được đẩy lên đỉnh điểm. Nhưng nó không cứu được Lý Văn.
Tiền Hổ nghe thấy tiếng gào thét của các loại gấu trong phòng liền sợ hãi đến nỗi phá cửa ra ngoài, hoảng hốt tháo chạy. Teddy bất lực nhìn Lý Văn ngã xuống đất. Điều nó có thể làm chỉ là trả thù mà thôi.
Chiếc miệng được may bằng những đường chỉ tách hẳn ra, bên trong đó không phải bông gòn mà là răng nanh. Chân tay tròn vo, ngắn ngũn của nó mọc ra những móng vuốt sắc nhọn. Những thứ này không thuộc về cơ thể nó nên khiến nó vô cùng đau đớn, vì vậy sự trả thù lại càng khiến nó đong đầy niềm vui.
Cuối cùng, nó là gấu Teddy, món đồ chơi được làm ra để phục vụ trẻ nhỏ.
Khi nó bình tĩnh lại, phát hiện mình đã giết người, nhìn linh thể của những đứa trẻ đó nhào tới cắn xé cơ thể Tiền Hổ, nó đẩy mạnh ra. Nó nhớ tới cô chủ của nó, nhìn móng vuốt trên tay, sờ vào cái nanh trong miệng, nó cảm thấy nó không thể quay về nữa rồi. Rốt cuộc, rốt cuộc lại không thể trở về bên cạnh cô chủ nữa rồi...
Lòng gấu Teddy như đống tro tàn.
Điều này có chút nực cười. Đổi lại tình huống có người nói với tôi rằng một món đồ chơi sang trọng cũng biết tuyệt vọng, chắc tôi sẽ cười phá lên thành tiếng, khen ngợi cảm xúc của đối phương. Nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ. Con gấu Teddy hình hài quái dị, răng năng dài thượt này đã tuyệt vọng rồi. Nó đã đạt được sức mạnh mà trước nay chưa từng có, thậm chí nó có thể giết loại người trước kia đã từng chi phối nó rất dễ dàng. Nhưng, nó cảm thấy tuyệt vọng.
Linh thể của Teddy trở lại chiếc hộp trong Cục Cảnh sát, đợi bản thân bị vứt ra bãi rác, bị thiêu đốt hoặc đem chôn. Dù kết cục có thế nào đi nữa, nó cũng không để ý.
Nhưng mà, khi nó và những người bạn bị cảnh sát lấy từ trên kệ xuống, nắp thùng giấy bị mở ra, nó nhìn thấy cô chủ của nó.
Giọt nước mắt của cô chủ rơi trên cơ thể nó, khoảnh khắc đó, trái tim tuyệt vọng của nó lại sống dậy lần nữa.
Cô chủ đưa bọn nó trở về nơi sản xuất để sửa chữa. Nó được sửa lại đầu tiên, cô chủ đưa nó trở về, lại đưa nó đi gặp người chủ đầu tiên. Nó rất đau lòng, lại càng hân hoan. Được cô chủ ôm ấp trong lòng, nhẹ nhàng chạm vào cái xác lạnh lẽo của người chủ cũ, lòng nó lại không yên.
Cô chủ vẫn rất đau buồn, thỉnh thoảng vuốt ve vết khâu của nó. Đó là “vết thương” của nó. Dù kỹ thuật may vá có lại tinh xảo tới đâu chăng nữa cũng không thể hoàn toàn che giấu vết thương đã từng tồn tại, vẫn còn một vài chi tiết nhỏ khác biệt so với nguyên bản. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng cô chủ có thể.
Nó quyết định chờ đợi, nó sẽ không lãng phí sức lực quý báu của mình.
Giáng sinh năm nay, nó đã chờ được cơ hội ấy. Lại một lần nữa nó giơ dài móng vuốt, mở rộng hàm răng, nuốt chửng linh thể của những đứa bé đó, cũng bao gồm hồn ma của đứa trẻ lớn hơn kia. “Vết thương” của nó đã tốt hơn, “vết thương” của những người bạn nó cũng ổn.
Cô chủ lộ rõ nụ cười xán lạn, ôm chầm lấy nó kêu lên “kỳ tích”! Cô chủ không bị con người khác trong nó làm cho sợ hãi, ngược lại tràn đầy sự vui sướng. Dĩ nhiên, nó không nói cho cô chủ biết nó đã làm những gì. Cô chủ chụp cho chúng nó bức hình cả nhà hạnh phúc.
Nó sẽ luôn bảo vệ cô chủ, mãi mãi là như vậy.
Giấc mơ dừng lại tại hình ảnh nụ cười dữ tợn đẫm máu của con gấu Teddy kia.
Tôi mở trừng mắt, đột nhiên nhớ lại món đồ chơi thuở bé của mình. Đám con trai có rất nhiều xe đồ chơi các loại. Tôi nhớ tôi có rất nhiều xe đồ chơi nhỏ, từ điều khiển từ xa đắt tiền đến những loại mô hình nhựa giá rẻ bày ra trước mắt. Chúng nó đâu cả rồi? Tôi không còn nhớ nữa. Đại khái là lần nào đó dọn nhà đã vứt hết chúng rồi, cũng có thể đã bị gom vào cái thùng chứa đồ linh tinh nào đó, hoặc đã bị đem cho đứa trẻ nhà người thân rồi cũng nên. Tôi không hề có ký ức gì về những thứ ấy nữa, nhưng tôi thấy kết cục những món đồ chơi của em gái tôi, nên có thể đoán được kết cục những món đồ chơi của tôi.
Có lẽ trong số đó sẽ không có món đồ chơi nào xuất hiện linh thể như Teddy. Tôi không yêu mến những món đồ chơi ấy nhiều như Lý Văn và Lữ Xảo Lam, dĩ nhiên, những món đồ chơi ấy sẽ không xuất hiện linh thể.
Khoảnh khắc này, tôi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, có chút đáng tiếc, có chút vui mừng. Nếu Lữ Xảo Lam biết gấu cưng của mình đã giết người, cô ấy có còn yêu thương nó nữa không? Xác định là có nhỉ. Có người chủ thế này, con gấu Teddy ấy mới có thể xuất hiện linh thể.
Điện thoại của tôi reo lên làm ngắt quãng mạch suy nghĩ đang hỗn độn trong đầu tôi.
Là Quách Ngọc Khiết gọi tới xin nghỉ phép, cô ấy đang ở bệnh viện chăm sóc Trịnh Hân Hân.
“Không sao chứ? Sao lại vào viện vậy?” Tôi bị doạ một phen.
Quách Ngọc Khiết rất bực dọc, ồn ào nói: “Còn không phải do tên nạn nhân đó sao! Thật là bệnh hết biết! Đột nhiên nổi điên tấn công người ta!”
“Trịnh Hân Hân không bị thương nghiêm trọng chứ?”
“Hân Hân bị hắn táng một cái vào bụng và bị đập vào đầu nhưng không có gì nguy hiểm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại nghĩ bác sĩ tâm lý cũng là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, bị người điên tấn công đúng thật là đen đủi mà.