“Giết… Giết… Giết chết hết…”
“Ừng ực! Được! Anh hãy giúp tôi tiêu diệt đám ma quỷ đó!”
Xùy xùy suỵt suỵt…
Crắc crắc
Phập!
“Loảng xoảng, xoèn xoẹt.”
“Ối ối á á!”
“Giết chết các người, giết các người chết hết!”
“Tới rồi! Chúng tới rồi kìa! Đại nhân, ngài mau…”
“Vội gì chứ?”
“Á, chúng qua đây rồi! Đại nhân!
Phụp!
“Ối! Á á! Mau cứu tôi! Cứu tôi với!”
“Tôi chỉ đồng ý với ông là tiêu diệt những con quỷ này, chứ đâu có nói khi nào tiêu diệt đúng không?”
“Cái gì? Anh…”
“Giết chết ông, giết chết ông! Ha ha ha!”
“A! A! Dừng tay lại! Con ác quỷ này! Cứu tôi với! A a! Làm ơn cứu tôi!”
“Ác quỷ sao? Hơ hơ!”
Phụt! Bùm! Xì xì suỵt suỵt.
“Hơ... Ư... Anh quả nhiên là...”
Bùm!
Bùm!
Bùm!
“A a a a!!!”
Hừ!
Choang!
...
“Sếp, đã... tiêu diệt sạch rồi sao?”
“Ừm”
“Tổng cộng 19 con. Cha Khang Mù này quả thật là gan to bằng trời.”
“Sếp, anh vẫn ổn chứ?”
“Không sao. Chỉ hơi mệt một chút mà thôi.”
“Oh. Lúc nãy sếp thật sự ngầu lắm đó!”
“Bớt phí lời đi. Phải dọn dẹp chỗ này một chút, đừng để lại dấu tích gì của chúng ta cả!”
1 giờ 10 phút ngày 30 tháng 6 năm 2002, đến trạm xe buýt đường Long Tây Bắc tuyến 381, chưa gặp được hồn ma của Dương Di Tâm.
1 giờ 10 phút ngày 1 tháng 7 năm 2002, đến trạm xe buýt đường Long Tây Bắc tuyến 381, chưa gặp được hồn ma của Dương Di Tâm.
1 giờ 10 phút ngày 2 tháng 7 năm 2002, đến trạm xe buýt đường Long Tây Bắc tuyến 381, chưa gặp được hồn ma của Dương Di Tâm.
Ngày 3 tháng 7 năm 2002, chấm dứt việc điều tra.
Tôi đã xem xong một bộ hồ sơ nữa của văn phòng Thanh Diệp, lúc bỏ tai nghe ra, trong đầu vẫn còn kêu ong ong.
Lúc lão Khang Mù chết, tình trạng hỗn loạn kinh dị, không biết người văn phòng Thanh Diệp đã dùng loại bút ghi âm gì mà âm thanh vang vọng giống như hiệu ứng âm thanh trong phim ảnh, cực kỳ rõ ràng, khiến người khác dễ dàng tưởng tượng được hiện trường thảm khốc khi Khang Mù bị mười mấy con ác quỷ xé xác.
Tôi khẽ day day cái tai, uống ngụm trà, nghe tiếng gõ bàn phím trong phòng làm việc, cảm giác kìm nén mới dần dần tiêu tan bớt.
Cách vụ việc của ông Vương đã được một tuần rồi.
Cái chết của ông Vương được cảnh sát kết luận là “Đột tử”, còn về việc thi thể thối rữa một cách bất thường thì được quy vào “loại nhân tố nào đó mà khoa học hiện nay không thể giải thích được”. Sáng sớm hôm nay vụ việc này vừa được đăng tin lên, trên mạng bùng nổ, các giả thiết âm mưu không ngừng đưa ra bàn tán xôn xao, trên mạng vô số các kịch bản xuất hiện rần rần, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, câu nói “loại nhân tố nào đó mà khoa học hiện nay không thể giải thích được” nhanh chóng leo lên đứng ở cuối bảng xếp hạng danh sách từ khóa tìm kiếm hot nhất trên mạng.
Những người biết rõ sự việc như chúng tôi lại im lặng không bàn tới chuyện này. Nếu không phải là “loại nhân tố nào đó mà khoa học hiện nay không thể giải thích được”, chẳng lẽ là tất cả chúng tôi đều gặp phải ma quỷ à? Vương Tuệ, Chủ nhiệm Mao, cư dân của khu thôn Sáu Công Nông đều gặp phải ma quỷ trong suốt hai năm sao? So với sự thật này thì cách giải thích “nhân tố không thể giải thích được” sẽ dễ dàng được người ta chấp nhận hơn.
Cả tuần nay nhóm ba người Tí Còi, Gã Béo và Trần Hiểu Khâu cũng chẳng điều tra được gì về Diệp Thanh và Lưu Miểu của văn phòng Thanh Diệp nữa. Nếu như họ đã chết thì Phòng giải tỏa di dời đương nhiên phải thay đổi mục tiêu, đặt vào người có quyền sở hữu tài sản thật sự của căn nhà. Trần Hiểu Khâu lại lôi đống tài liệu của Cục Chế tạo Khánh Châu ra nghiên cứu lại. Quách Ngọc Khiết muốn giúp một tay nhưng thấy cả trang giấy đều là chữ phồn thể mờ phai, còn có rất nhiều tài liệu cũ mà ngay đến cả dấu câu cũng không có, chữ viết mờ nhòe, nên đành rút lui. Tí Còi và Gã Béo cũng không biết làm gì với đống tài liệu này, thứ mà họ cần tìm là hồ sơ của Xưởng Ba Gang Thép Thành phố và mấy xưởng khác được tách ra từ Cục Chế tạo Khánh Châu, thử liên hệ với nhưng công nhân cũ trước đây, hỏi xem họ có ấn tượng gì với bốn hộ ở tầng 6 tòa nhà số 6 hay không. Thật ra khi họ dò la tin tức của văn phòng Thanh Diệp thì đã sẵn tiện hỏi chuyện thứ hai luôn rồi, nhưng mãi vẫn chẳng thu hoạch được gì cả.
Tôi suy tính, chuyện này chắc vẫn nên làm theo hình thức, tạm thời giải tỏa, dán cái thông báo cho xong chuyện.
“Lâm Kỳ, ngày mai em muốn nghỉ phép một ngày.” Trần Hiểu Khâu nói với tôi.
“Sao? Nghỉ phép gì?” Tôi ngờ vực
“Phép việc riêng. Ngày mai đoàn kịch phải biểu diễn rồi” Trần Hiểu Khâu trả lời.
Ba người còn lại cũng tò mò túm tụm qua bên này.
“Là của Học viện Hí kịch đó hả? Chẳng phải em họ của cô đã nói là không biểu diễn nữa sao?”
“Đã sắp xếp xong hết rồi, sao có thể không biểu diễn nữa chứ?” Trần Hiểu Khâu lắc đầu, không đồng ý với cách làm của cô em họ Lam Lam kia.
“Vậy còn đồ biểu diễn của cô thì sao?” Tí Còi lên tiếng hỏi.
“Câu lạc bộ kịch nói đặt người ta may bộ Kimono mới.”
Trần Hiểu Khâu không có chút ám ảnh nào đối với chuyện này, nhưng anh chàng Mã Nhất Binh của câu lạc bộ kịch nói đó chắc mang vết thương trong lòng, không cần mua, mà là đặt may.
“Chúng tôi có thể đi xem không?” Quách Ngọc Khiết cực kỳ phấn khích.
Trần Hiểu Khâu từ chối “Là buổi biểu diễn trong trường, chắc sẽ không cho người ngoài trường vào xem đâu.”
Quách Ngọc Khiết có chút thất vọng.
“Không sao đâu, buổi biển diễn của một câu lạc bộ trong trường đại học đâu có quản lý nghiêm ngặt như vậy chứ?” Tí Còi móc điện thoại di động ra, “Để tôi tìm anh chàng họ Mã kia nói chuyện.”
Tôi không biết nói gì nữa.
Tên Tí Còi này định hành xử theo kiểu lưu manh đến cùng sao?
Tí Còi gọi điện thoại cho Mã Nhất Binh một cách rất oách, ngôn ngữ thì đầy sự uy hiếp. “Được rồi!” Tí Còi cúp điện thoại, ra cử chỉ “Ok” với chúng tôi, “ngày mai tụi tôi đi xem buổi biểu diễn của cô.”
Quách Ngọc Khiết vui mừng hoan hô một tiếng.
Trần Hiểu Khâu gật đầu bày tỏ hoan nghênh.
Ngày hôm sau Trần Hiểu Khâu xin nghỉ phép không đi làm, bốn người chúng tôi cũng không có tâm trạng tập trung làm việc được, vừa hết giờ thì đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến Học viện Hí kịch.
Vở kịch 《Đại gia đình》 biểu diễn lúc 8h tối, độ dài khoảng một tiếng rưỡi.
Bốn người chúng tôi tìm đại một chỗ ở gần Học viện Hí kịch ăn cơm, sau đó đi bộ tới Học viện Hí kịch.
Suốt dọc đường, Tí Còi và Gã Béo không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ vào các sinh viên nữ của Học viện Hí kịch, Quách Ngọc Khiết không nhịn được nữa, dứ dứ mấy đấm vào hai người họ, hai người họ ngay tức khắc biến thành những em bé ngoan, đi đường mắt không dám liếc xéo, còn làm bộ bàn luận về nghệ thuật kịch nói.
Tôi đi bên cạnh cười thầm.
Nhà hát kịch của Học viện Hí kịch có một cái tên rất hay, Mã Nhất Binh đã nói với Tí Còi mà Tí Còi không nhớ, nhưng may là đã ghi lại tuyến đường đi. Đi một hồi lâu, quẹo rẽ vòng vòng hết cả bảy tám lần thì Tí Còi chỉ về phí trước.
“Chính là chỗ đó, ở chỗ cái tượng điêu khắc của Shakespeare.”
“Đó là Shakespeare sao?” Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đây không phải là tác phẩm nổi tiếng gì cả, đừng có đòi hỏi cao như vậy.” Gã Béo viện lý do cho bức tượng điêu khắc mặt mũi không rõ ràng kia, “Chẳng phải bức tượng Aristotle và Socrates của trường chúng ta cũng rất kỳ quái đó sao?”
“Kỳ quái nhất là tượng Hàn Phi Tử và Thương Ưởng.” Tôi nói xen vào. “Một người nhìn như một ông hiệu trưởng già, còn một người thì nhìn như ông bí thư già.”
Bốn người cùng trường chúng tôi đều bật cười.
Câu chuyện cười này cũng đã trở thành câu chuyện kinh điển của trường chúng tôi rồi, mỗi khóa học sinh mới đều được truyền lại câu chuyện này.
Sau khi tới Học viện chúng tôi mới phát hiện ra nhà hát kịch với sức chứa cả ngàn người đã ngồi chật kín. Chúng tôi tới muộn nên phải ngồi ở hàng cuối cùng, chẳng bao lâu sau, buổi biểu diễn bắt đầu rồi.
Nhà hát kịch tắt đèn, ánh đèn Spotlight chiếu thẳng vào bức màn trên sân khấu, dưới hàng ghế khán giả được mở ánh sáng nhè nhẹ. Bức màn sân khấu màu đỏ rượu được kéo ra từ từ, sân khấu đẹp lộng lẫy xuất hiện trước mắt khán giả.
Tôi đang chờ diễn viên đầu tiên bước ra sân khấu, thì nghe thấy một tiếng “Choang”, có một thứ gì đó từ phía trên cao của sân khấu đó rơi thẳng xuống, đung đưa trên không.
Chẳng phải là kịch tâm lý xã hội sao? Còn có cả màn “bất ngờ” như vậy à?”
Tôi vừa nghĩ tới suy nghĩ này thì đột nhiên nghe thấy một tràng hét lớn từ dãy ghế phía trước, có người nhào lên sân khấu, ra sức gào thét.
Lúc này tôi cũng nhìn rõ được cái vật đang không ngừng đung đưa kia.
Đó là một cô gái, bị treo lơ lửng trên không ở trên sân khấu, giống như một con búp bê vải bị rách, đầu nghiêng sang một bên, nhìn không có chút sức sống nào.