Sở Nhuận vừa là một đạo diễn nổi tiếng vừa là con cháu nghệ sĩ. Những tác phẩm điện ảnh của ông ta đa phần là phim truyền hình với những thể loại như thời trang, cổ trang, tình yêu, triết lí nhân sinh,... Những tác phẩm của Sở Nhuận tuy không nổi tiếng lắm nhưng ông ta lại rất có tiếng trong làng giải trí. Thứ nhất là do thân phận con cháu nghệ sĩ của ông ta, ngoài ra một phần còn do thói quen kỳ lạ kia của ông ta.
Trần Hiểu Khâu có vẻ đã điều tra tất tần tật về Sở Nhuận, cô ấy nói với một vẻ chắc chắn và tự tin. “Ông ta cho rằng, những đạo cụ được người khác sử dụng qua sẽ để lại linh khí, chính vì có linh khí, những đạo cụ ấy sẽ như một vật sống, càng có thể mang lại cảm giác chân thật cho người xem. Ngoài ra nó còn có thể dẫn dắt cảm xúc người diễn viên, giúp diễn viên nhập vai tốt hơn.”
Tí Còi thắc mắc: “Ông ta là kẻ biến thái hả?”
Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Trước khi đóng bộ phim trinh thám ấy... không phải, đây chắc được gọi là tư duy khác thường của những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật.”
Gã Béo vội hỏi: “Bộ phim trinh thám ấy bị làm sao?”
“Trong quá trình quay phim, ông ta yêu cầu rất hà khắc. Lúc mới đầu, những người làm việc chung chỉ dám thì thầm to nhỏ sau lưng ông ta. Sau khi ông ta chết, bên phía cảnh sát cũng đã ghi nhận những thông tin liên quan. Nhưng vì nhà ông ta đã cố tình giấu giếm tin tức này, người ngoài không hề hay biết gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Trong quá trình quay, ông ta có những yêu cầu hơi quá đáng trong những cảnh quay nạn nhân bị giết hại, ông ta luôn muốn quay được vẻ hoàn hảo và nét sợ hãi tột độ trước khi chết của nạn nhân. Hung thủ đã giết chết ông ta chính là một nam diễn viên đóng vai nạn nhân. Trong quá trình quay phim, nam diễn viên ấy bị ông ta chỉnh rất thảm.”
“Thảm ra sao?” Tí Còi thắc mắc.
Trần Hiểu Khâu đáp: “Nam diễn viên đó đóng vai cảnh sát nằm vùng. Trong đó có một cảnh quay là anh ta sẽ bị đập chết. Những đạo cụ sử dụng trong khi quay thường sẽ rỗng ruột, đập vào người cũng không thấy đau. Quay đi quay lại mấy lần, Sở Nhuận vẫn cảm thấy không hài lòng. Mọi người quyết định nghỉ giải lao tí rồi mới bắt đầu quay tiếp. Trong lúc này, đạo cụ đã bị người khác tráo đổi. Khi quay, tay của nam diễn viên đó bị va đập sưng bầm. Nam diễn viên tức giận nên hai người họ đã lớn tiếng cãi nhau ngay trong phim trường. Nam diễn viên đó được mệnh danh là “hoàng tử piano”, không biết mọi người có từng nghe qua chưa?”
Ba người đàn ông chúng tôi chắc chắn không biết đến “hoàng tử piano” rồi.
Quách Ngọc Khiết giơ tay phát biểu: “Có phải là Chu Hướng Dương không? Bộ chu (舟) trong chữ thuyền (船).”
Trần Hiểu Khâu khẽ gật đầu: “Vì cảnh quay lần đó, tay anh ta bị thương nặng, không thể tiếp tục luyện tập piano, tour lưu diễn vòng quanh thế giới của năm đó cũng không thể tiến hành được nữa.”
Tí Còi lên tiếng: “Ông ta quả thực là một kẻ biến thái.”
Gã Béo nói tiếp: “Nhưng đạo cụ đâu chắc là do Sở Nhuận tráo đổi đâu?”
“Không ai biết chân tướng sự việc là như thế nào. Chu Hướng Dương một mực khẳng định là do Sở Nhuận đã hại anh ta ra nông nỗi này. Sau đó cảnh quay nạn nhân bị thắt cổ chết cũng xuất hiện tình trạng như vậy, diễn viên xém tí nữa đã bị thắt cổ chết. Mọi người quyết định ngừng quay vài ngày. Khi mọi người trở lại làm việc, Chu Hướng Dương đã tìm cách bẻ gãy cổ Sở Nhuận.”
Tí Còi chép miệng: “Có thể bẻ gãy cổ một người đàn ông trưởng thành một cách dễ dàng, cái tên Chu Hướng Dương này cũng không phải thứ dễ bị bắt nạt.”
“Lúc đầu không ai nghi ngờ Chu Hướng Dương là hung thủ cả. Từ trước đến giờ, anh ta luôn tạo cho người khác một cảm giác ốm yếu, thư sinh. Ngược lại người đàn ông xém chút bị thắt cổ chết kia lại là một người cường tráng, cứng cáp. Bên phía cảnh sát điều tra rất lâu mới tra ra được, thì ra khi Chu Hướng Dương còn đang du học ở nước ngoài đã từng theo học boxing, biểu hiện của anh ta khá tốt. Sau khi trở thành “hoàng tử piano”, anh ta vẫn tập luyện đều đặn. Thật ra anh ta không hề ốm yếu như vẻ bên ngoài.”
Quách Ngọc Khiết hỏi chúng tôi: “Vậy bây giờ chúng ta cần phải làm gì?”
Bốn người đều nhìn về phía tôi.
Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu: “Có tài liệu, hình ảnh hay video gì về Sở Nhuận không?”
Trần Hiểu Khâu gật đầu và mở cho chúng tôi xem một đoạn clip, đây là một tiết mục phỏng vấn trên truyền hình.
Ngoại hình Sở Nhuận trông khá giảo hoạt, khoé miệng luôn cong lên. Ông ta luôn nhìn người khác bằng một ánh mắt rất sắc lạnh, không chút cảm tình. Khi ông ta vừa mở lời thì tôi lập tức đã nhận ra giọng nói ấy.
Tôi chắc chắn con ác quỷ kia chính là ông ta.
Trong clip, giọng nói của ông ta không mang chút cảm xúc nào. Ngược lại là trong mơ, cảm xúc của ông ta được bộc lộ rõ nét hơn. Tôi bỗng phát hiện rằng, ấn tượng của tôi về Sở Nhuận trở nên càng lúc càng tệ.
Gã Béo và Tí Còi sau khi đánh giá một lượt Sở Nhuận, cuối cùng rút ra được kết luận: ông ta chắc chắn không phải là người tốt.
Quách Ngọc Khiết lại hỏi chúng tôi: “Vậy tiếp theo...?”
Bốn người họ lại đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi chần chừ một lúc rồi nói tiếp: “Lần trước nói đến chuyện hoả thiêu thi thể, thiêu di vật, chúng ta không thể điều tra được gì nhỉ?”
Trần Hiểu Khâu suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu: “Thi thể của ông ta đã được hoả thiêu, còn về di vật... chúng ta không thể lấy được.”
Tôi thở dài, Sở Nhuận tốt xấu gì cũng là con cháu nghệ sĩ, gia thế hiển hách, cho dù là đám người Thanh Diệp cũng chưa chắc có thể đột nhập vào nhà Sở Nhuận để trộm được những di vật của ông ta.
“Ông ta có nhược điểm gì không? Ông ta thường sợ thứ gì?” Tí Còi giật lấy điện thoại từ tay Trần Hiểu Khâu, tua nhanh đoạn clip phỏng vấn.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Tôi không tìm được tài liệu đề cập đến vấn đề này.”
Việc này thật phiền phức, tôi khẽ trau mày, trầm tư suy nghĩ.
Quách Ngọc Khiết bỗng lên tiếng: “Ông ta là một kẻ điên rồ cuồng phim, thế có khi nào nhược điểm của ông ta chính là những tác phẩm điện ảnh của mình?” Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Chúng ta có thể dùng những tác phẩm của ông ta uy hiếp chính ông ta. Nếu ông ta tiếp tục làm bừa thì chúng ta sẽ xoá hết những đoạn phim đó, không chừa lại bất cứ thứ gì.”
Tí Còi tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô đang nói đùa hả? Chuyện này còn khó hơn cả chuyện đến nhà Sở Nhuận trộm di vật đấy cô nương.”
Quách Ngọc Khiết đỏ mặt xấu hổ, lẩm bẩm: “Chứ anh nói phải làm sao bây giờ?”
Tôi bỗng lên tiếng hỏi Trần Hiểu Khâu: “Lúc nãy em nói là cái người xém bị thắt cổ chết kia là một gã đàn ông phải không?”
“Đúng vậy.”
Tôi bắt đầu thấy bối rối và khó hiểu, “Nhưng những người mà bị ông ta sát hại lại là phụ nữ.”
“Có lẽ ban đầu Sở Nhuận định cho diễn viên nữ đóng cảnh ấy, thế nhưng lúc sau nam diễn viên này được bên nhà sản xuất nhét thêm vào.” Quách Ngọc Khiết có vẻ khá là rành về giới giải trí, “Chuyện này khá là phổ biến, đôi khi đạo diễn cũng chỉ đành chấp nhận.”
Nhưng Trần Hiểu Khâu lại đưa ra ý kiến trái chiều: “Sở Nhuận gia thế hiển hách, lại là con cháu nghệ sĩ, nhưng nam diễn viên đó chỉ là sao hạng C, đến bây giờ vẫn chưa nổi tiếng, chắc chắn sẽ không ai đặc biệt chiếu cố anh ta đâu.”
Gã Béo thắc mắc: “Anh ta và Chu Hướng Dương vẫn còn sống sao?”
“Hai người vẫn còn sống, Chu Hướng Dương đang ngồi tù.”
Gã Béo cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ Sở Nhuận không tìm đến hai người họ để báo thù sao?”
“Tôi nghĩ là không, hai người họ đều sống tốt.”
Nghe đến đây, chúng tôi đều cảm thấy kì lạ. Tư duy của Sở Nhuận quả thực khác người, khiến người ta khó nắm bắt được, hoàn toàn không đoán được ông ta sẽ làm những gì tiếp theo.
Giám đốc đang đứng trước cửa phòng, thấy chúng tôi như đang họp, ông vừa cười vừa hỏi chúng tôi: “Mọi người đang bàn gì mà sôi nổi thế?”
Giám đốc đến kiểm tra đột xuất làm chúng tôi trở tay không kịp, nhất thời không biết phải trả lời ông ấy ra sao. Quách Ngọc Khiết chỉ biết cúi thấp đầu, khẽ bĩu môi lè lưỡi. Còn Gã Béo và Tí Còi thì khẽ rụt cổ. Cảnh tượng ấy làm tôi liên tưởng đến cảnh giáo viên chủ nhiệm bất thình lình xuất hiện trước cửa lớp. Nét mặt Trần Hiểu Khâu vẫn bình thản như mọi khi, thế nhưng cả người cô ấy bỗng chốc cứng đơ. Trước giờ cô ấy toàn đóng vai học sinh ngoan, chưa từng làm việc xấu bao giờ.
Tôi hắng giọng một cái: “Tụi em đang bàn về vấn đề công việc. Hai phần việc mà tụi em phụ trách rất khó, nên em mới tập hợp mọi người lại, cùng động não suy nghĩ, bàn bạc xem có thể nghĩ ra cách gì khác không?” Sau đó, tôi kể cho giám đốc nghe về chuyện bốn căn nhà không rõ chủ sở hữu ở phòng nghiên cứu và chuyện Đào Hải luôn cố tránh né, không chịu gặp chúng tôi. “Giám đốc, em biết giám đốc kinh nghiệm đầy mình, anh có thể gợi ý cho chúng em vài giải pháp không?”
Giám đốc cười và nói rằng: “Vụ việc của Đào Hải, hàng xóm láng giềng và bên uỷ ban đều chưa nắm được, nhưng chẳng lẽ vợ anh ta lại không rõ sao? Còn về phòng nghiên cứu đó, họ có thể mướn được bốn căn hộ một cách dễ dàng như vậy, đã vậy họ lại còn làm những chuyện kì lạ khó hiểu, nhưng cũng chả ai quản họ, nhất định là họ đã có thông báo cho bên sở xây dựng tỉnh Khánh Châu, các cậu nên đến sở xây dựng hỏi thử chứ không phải ngồi đây hỏi tôi.”
Sau khi nghe giám đốc nói xong, cả năm người chúng tôi bỗng chốc thông suốt mọi chuyện, hiểu ra mọi vấn đề.
Quách Ngọc Khiết khen: “Giám đốc, anh quả là rất thông minh.”
Tí Còi vừa vỗ đùi mình vừa nói: “Ái chà, sao tôi không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Có thể mở một phòng nghiên cứu các hiện tượng quái dị, khẳng định là có người chống lưng cho họ.”
Gã Béo lên tiếng: “Giám đốc, thật ra ông đã nghĩ ra cách này từ sớm, đúng không?”
Trần Hiểu Khâu đang sắp xếp những file sách cổ, sắp xếp đến mệt bở hơi tai, do vậy suốt cả quá trình, cô ấy chỉ giữ im lặng.
“Tôi đây là đang rèn luyện các cậu đấy. Đối nhân xử thế của các cậu vẫn chưa được tốt lắm. Các cậu đều đã quên thôn Sáu khu Công Nông là một thôn nhỏ, lạc hậu. Các cậu không nên dựa vào những mối quan hệ xã hội và cách chung sống trong xã hội hiện đại để nhìn nhận, đánh giá người dân sống ở nơi đó. Thôi, những chuyện tiếp theo các cậu cố gắng làm tốt nhé.” Giám đốc chống tay ra sau lưng, thỏng tha bước ra khỏi phòng làm việc, để lại trong lòng chúng tôi hình ảnh một bậc hiền triết đáng kính.