Nhai Xế không ở lại bệnh viện cùng Diêu Nhiếp. Thật ra cũng không phải y thiếu đạo đức nghề nghiệp “vệ sĩ”, mà do Diêu Nhiếp cố ý sắp xếp như thế. Theo ý của Diêu Nhiếp, Nhai Xế sát khí nặng nề, nếu trong bệnh viện này quả thực có tà vật thì chỉ e nó cũng không dám thò mặt ra, vậy chẳng phải công sức lần này của bọn họ đã đổ xuống sông xuống bể hay sao? Dù gì khi anh gặp nguy hiểm, Nhai Xế vẫn có thể cảm nhận được để mà tức tốc xuất hiện, cho nên những cái đại loại như an toàn tính mệnh thì chính ra anh lại chẳng cần lo lắng.
Cho nên Nhai Xế trông chừng cho Diêu Nhiếp ăn cơm xong đã bị tống cổ về nhà.
Phòng bệnh mà Diêu Nhiếp đang nằm là phòng bốn người, giường bên trái anh là một bác gái hơn tuổi mới mổ ruột thừa xong, giường đối diện là một bác trai đang chờ phẫu thuật tim, còn cái giường kê sát cửa phòng thì tạm thời chưa có ai nằm.
Bác gái chờ Nhai Xế đi khuất mới bắt chuyện cùng Diêu Nhiếp: “Ái chà, trông cậu quen lắm, có phải cậu là MC trên TV không?”
Diêu Nhiếp mỉm cười, gật gật đầu, anh cũng không biết chối đi đằng nào, bệnh án kẹp trên đầu giường còn viết rành rành tên anh mà.
Bác gái càng thêm phấn khởi: “Ô, đúng là cậu à? Cậu bị sao mà phải vào đây?”
“Chẳng có gì nghiêm trọng đâu bác ạ, cháu chỉ đến tĩnh dưỡng thân thể thôi.” Diêu Nhiếp trả lời qua loa.
“Làm gì có ai đến bệnh viện để tĩnh dưỡng cơ chứ?” Bác gái tỏ ra không tin, nhưng thấy cái cậu chủ biên kia tuy vẫn cười tươi tỉnh, nhưng coi bộ có vẻ không muốn nói nhiều, bà liền đổi chủ đề: “Cậu nằm đây bao lâu rồi? Tối qua xem TV tôi còn thấy cậu mà, nói cái gì mà gạt bỏ giả dối để nhìn ra chân tướng, bài trừ mê tín ấy.”
Diêu Nhiếp cười nói: “Cháu ở đây gần một tuần rồi. Chương trình bác xem đã được thu hình từ trước, bình thường chúng cháu sẽ hoàn thành phần ghi hình cho cả tuần trong vòng một ngày.”
“Ra là thế à? Vậy thì cậu phải mau chóng khỏe lại, nếu không chương trình kia chẳng phải sẽ ngừng sao?”
“Không đâu bác gái, tổ chuyên mục chúng cháu còn có một MC khác, cháu vắng mặt thì cô ấy sẽ lên thay thôi.” Chương trình Bước vào khoa học thực ra có hai MC, người còn lại là nữ MC. Mỗi khi Diêu Nhiếp đi quay ngoại cảnh đến một, hai tuần vẫn chưa về thì vị nữ MC này sẽ lên sóng. Tuy nhiên theo như phản hồi của khán giả thì phần lớn lại thích cái cách dẫn tỏ ra thần thần bí bí, gợi lên không khí tò mò của Diêu Nhiếp, cho nên bình thường đều do Diêu Nhiếp đảm nhiệm.
Bác gái sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì lại bắt đầu muốn tám chuyện: “Vậy hả? Tôi chưa thấy MC kia bao giờ. Phải rồi, người vừa nãy là anh em của cậu à?”
“Là em họ cháu ạ.”
Bác gái gật đầu: “Tôi thấy chẳng giống nhau lắm nhỉ.”
Nhai Xế nhập vào xác X. X cao lớn uy mãnh, cơ thể rắn chắc cân đối, vóc dáng chuẩn như người mẫu. Ngũ quan trên mặt cũng góc cạnh, đường nét mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, hoàn mỹ như một bức tượng điêu khắc.
Còn Diêu chủ nhiệm của chúng ta tuy cũng được coi là tuấn tú, dáng vẻ hào hoa, khí chất nho nhã. Có điều thân chỉ cao hơn mét bảy, dáng người thanh mảnh, có vẻ hơi thư sinh, so với X anh tuấn lạnh lùng đúng là hoàn toàn trái ngược.
Diêu Nhiếp nghe vậy chỉ cười chứ không đáp, vốn làm gì có quan hệ huyết thống, không giống là đương nhiên.
Bác gái lại tiếp tục lải nhải: “Tuy không phải anh em ruột, nhưng anh em ruột thịt chưa chắc đã tốt với nhau như thế. Lúc nãy tôi thấy cậu ta còn giúp cậu rót nước, thay quần áo, chăm sóc người bệnh rất cho đáo. Chẳng bù cho thằng con tôi, mẹ nằm viện cả ngày trời cũng không thèm đến ngó lấy một cái. Cậu với em họ quả là thân thiết!”
Diêu Nhiếp không biết phải trả lời thế nào, đành cười gượng. Thân thiết à? Thân cái con khỉ mà thân! Mấy ngày nay tên kia cũng ngoan hiền hơn chút ít, chứ trước kia cứ như trẻ trâu manh động. Nói đi cũng phải nói lại, từ khi quan hệ giữa hai người “phá băng” đến giờ, tuy thái độ của Nhai Xế vẫn dửng dưng như cũ nhưng cách cư xử với mình đã trở nên tương đối thân thiện. Lẽ nào trước đây y vẫn nghĩ mình là Lưu Bá Ôn, cho nên mới coi mình như kẻ thù? Giờ đã nhận ra mình không phải kẻ thù, rốt cuộc bị mình cảm hóa?
Bác gái còn định nói thêm gì đó nữa, nhưng y tá đã vào phòng.
Diêu Nhiếp quan sát cô y tá tên Tiểu Tĩnh đo huyết áp cho bác trai ở giường đối diện, rõ ràng cô đang bồn chồn không yên, nhìn qua cũng thấy bộn bề tâm sự. Nghe nói cô ta là người cuối cùng nhìn thấy Lâm Mỹ Mỹ, Diêu Nhiếp muốn dò hỏi tin tức từ cô, liền nhân lúc cô thay dịch truyền cho bác gái mà bắt chuyện.
“Tiểu Tĩnh, hôm nay sao cô thất thần thế kia?”
Tiểu Tĩnh gượng cười, cũng không đáp lại. Diêu Nhiếp vẫn kiên trì: “Có điều, dù tinh thần không được tốt thì thiên thần áo trắng vẫn cứ là thiên thần áo trắng, Tiểu Tĩnh lúc nào cũng xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt, đẹp biết bao, long lanh biết bao.”
Bác gái nghe anh nói thế cũng hùa theo: “Phải rồi, rất long lanh mỹ lệ.”
Tiểu Tĩnh được hai người khen nức nở, tâm tình cũng khá hơn chút ít, liền cười nói: “Anh và bác đừng chê cười, em chỉ đeo kính giãn tròng thôi mà.”
Diêu Nhiếp cố ý thăm dò cô: “Kính giãn tròng? Là loại kính sát tròng có màu phải không? Tôi nghe nói Mỹ Mỹ cũng đeo.”
Đối phương tự dưng nhắc tới Mỹ Mỹ làm Tiểu Tĩnh khựng lại giây lát rồi mới tiếp: “Đúng đó anh, kính giãn tròng này em thấy Mỹ Mỹ đeo lên trông rất đẹp nên mới mua. Cửa hiệu kia cũng nhờ Mỹ Mỹ dẫn em tới mua, không ngờ, không ngờ Mỹ Mỹ lại, lại ra đi như vậy…” Tiểu Tĩnh bắt đầu nức nở.
Diêu Nhiếp vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Tĩnh, cô đừng quá đau lòng. Mỹ Mỹ trên trời có linh cũng không muốn thấy cô buồn đâu.”
Con gái một khi nước mắt vỡ đê sẽ rất khó kìm lại được, Tiểu Tĩnh khóc đến tèm lem cả mặt mày: “Đều tại em cả. Nếu đêm hôm đó em kéo Mỹ Mỹ lại, có lẽ cô ấy đã không việc gì.”
Trong đầu Diêu Nhiếp chợt lóe lên một tia sáng: “Đêm hôm đó cô với Mỹ Mỹ ở cùng nhau còn gì, sao tự dưng lại chạy đi vậy.”
Tiểu Tĩnh vẫn còn nức nở: “Em cũng không biết. Cô ấy đột ngột hét lên một tiếng chói tai cứ như trông thấy thứ gì kinh khủng lắm, rồi cắm đầu chạy bạt mạng. Em ở đằng sau ra sức gọi mà cô ấy không hề đáp lại.”
A? Nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng? Là thứ gì đây?
Diêu Nhiếp lại hỏi Tiểu Tĩnh địa chỉ cửa tiệm bán kính giãn tròng kia rồi cùng với bác gái an ủi mấy câu, Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng ngưng khóc, thu dọn đồ rồi sang phòng bệnh kế bên.
Diêu Nhiếp siết chặt tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, xem ra phải tới cửa tiệm này thăm dò một phen mới được.
•
“Toàn Toàn, điện thoại của lão Trương!” Tiểu Đào vừa gặm chân gà, vừa quay đầu vào trong gọi lớn. Nhân viên phân đội G không đủ, bình thường Tiểu Đào còn kiêm luôn nhân viên trực điện thoại.
“Ờ. Tốt lắm.” Cao Đại Toàn nhận điện thoại: “Lão Trương à, đã có báo cáo xét nghiệm tử thi chưa? Tốt. Tôi bảo Tiểu Đào lên lấy.”
Cao Đại Toàn kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy một túi thịt bò ném cho Tiểu Đào: “Ngoan, lên chỗ pháp y lấy bản báo cáo về Lâm Mỹ Mỹ xuống đây.”
Quên chưa nói, Tiểu Đào còn kiêm luôn cả chân chạy việc. Thằng nhóc kia gió chiều nào nương chiều ấy, chỉ cần có ăn thì sai cái gì nó cũng làm tuốt.
Thao Thiết dù sao cũng là thần thú, tốc độ miễn chê, trong chốc lát đã quay trở về.
Cao Đại Toàn đọc kỹ báo cáo khám nghiệm tử thi. Không thể kết luận được thời điểm Lâm Mỹ Mỹ chết hoặc trước đó cô ta có mang kính sát tròng hay không, bởi vì sau khi chết cô ta đã bị người lấy đi màng giác mạc.
Chuyện này rất kì quái, lúc còn sống Lâm Mỹ Mỹ cũng không kí hợp đồng hiến màng giác mạc, bệnh viện không thể lấy đi màng mắt sau khi cô ta chết được. Càng không thể có chuyện khi còn sống cô ta vốn đã không có màng giác mạc, một người thiếu màng giác mạc thì thành người mù rồi! Điều khó tin nhất là có ai đó đã lấy đi màng giác mạc của Lâm Mỹ Mỹ, nhưng mắt cô ta lại không hề có dấu vết giải phẫu nào! Cô ta chết rồi, thân thể đã mất khả năng chữa lành vết thương, nếu có người tiến hành giải phẫu lấy đi một bộ phận trên người cô ta thì không thể không để lại vết tích tổn thương được.
Xem ra thực sự phải tới cửa tiệm kia một chuyến rồi.
•
Diêu Nhiếp và Cao Đại Toàn không hẹn mà cùng gặp nhau trên đường, chuyện này cũng không làm Diêu Nhiếp bất ngờ. Nếu bọn họ đều cảm thấy cái kính giãn tròng kia có vấn đề, Cao Đại Toàn đương nhiên sẽ nhờ người hiểu biết dò tìm địa chỉ của cửa tiệm kia. Trái lại, Cao Đại Toàn tỏ ra bất ngờ vì anh xuất hiện ở chỗ này.
“Chủ nhiệm Diêu? Khéo quá, lại gặp cậu rồi!”
Diêu Nhiếp bĩu môi: “Khéo nỗi gì? Anh cũng tìm đến cái tiệm bán kính giãn tròng kia chứ gì?”
Cao Đại Toàn cũng không giấu diếm: “Hả? Nói vậy là cậu cũng tìm được rồi?”
Diêp Nhiếp xua tay: “Đâu có. Chúng tôi lượn lờ quanh đây phải đến nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy cái cửa tiệm kia đâu cả.”
Cao Đại Toàn trầm tư một hồi, nhìn sang Nhai Xế đứng sau Diêu Nhiếp: “Có lẽ nên bảo ‘vệ sĩ’ nhà anh tránh đi.”
Diêu Nhiếp hiểu ý của anh. Nếu cửa tiệm kia thực sự có vấn đề thì Nhai Xế sát khí quá nặng, có lẽ tà vật sẽ tự động lảng tránh.
Diêu Nhiếp dặn Nhai Xế một câu: “Đồ ăn nhanh của cửa hàng ngoài cổng bệnh viện tôi ăn đến phát ngấy rồi, buổi tối tôi muốn ăn cơm vịt quay của cửa hàng Lâm Ký. Anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi anh.” Liền tống cổ Nhai Xế về nhà.
Nhai Xế hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, xoay người rời đi.
Cao Đại Toàn bất ngờ: “Oa, rất biết nghe lời! Sói hoang có thể biến thành chó săn bé bỏng được sao?” Ngay cả anh muốn sai Tiểu Đào nhà mình việc gì cũng phải lấy đồ ăn ra dụ, Nhai Xế này chẳng phải quá ngoan ngoãn rồi sao? Nói một cái là làm ngay.
Diêu Nhiếp nhún vai: “Sao nghe giọng anh chua loen loét như giấm thế? Tiểu Đào nhà anh chẳng lẽ không nghe lời?”
Cao Đại Toàn đang muốn đốp lại, Tiểu Đào nhà anh tuy dạ dày không đáy nhưng xét tổng thể vẫn là sủng vật bảo vệ chủ nhân rất tốt, thì Diêu Nhiếp đã đột ngột đẩy khẽ anh một cái, nói: “Anh nhìn kìa!”
Giữa ngã tư vốn có một vòng xuyến, giờ bỗng chốc hóa thành tòa nhà một tầng nho nhỏ. Diêu Nhiếp có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh căn nhà kia có một màn sương đen bao phủ, khiến người ta mất tự nhiên.
Hai người đến gần, rốt cuộc cũng thấy tấm biển hiệu bên ngoài cửa tiệm: Ma pháp sư xinh đẹp.
——
Tâm sự của tác giả: Tập truyện này vốn dựa theo những lời đồn đại có thật về những chuyện thần bí được cải biên lại.
Nhưng riêng câu chuyện này chỉ thuần túy là kết quả nỗi oán hận của tui đối với kính giãn tròng.
Trước đây tui cũng muốn mua kính giãn tròng, kết quả phát hiện trên taobao không bán. Search thử “Kính giãn tròng” (nguyên văn là mỹ đồng – 美瞳) thì toàn ra hộp kính Mỹ (Mỹ đồng nhãn kính hạp – 美瞳眼镜盒). Té xỉu.
Còn chuyện đi vệ sinh cảm giác có con mắt đang nhìn chằm chằm qua khe cửa, buổi tối không dám soi gương trong toilet, kính cửa sổ, vân vân… đều là trải nghiệm thực tế của bản thân tui. Có lẽ tại tui đọc nhiều chuyện ma quỷ quá nên trí tưởng tượng bay cao bay xa = =
Đồng chí Nhai Xế đang bước trên con đường tiến hóa thành trung khuyển. Nhưng đường còn xa lắm, chưa thể đến đích trong ngày một ngày hai được.