Ngày thu gió thổi qua hàng hiên cũ kỹ, phát ra một loại tiếng gió kì dị. Toà giải phẫu này đen kịt lại nhiều năm không dùng, vừa đi vào nhiệt độ liền so với bên ngoài thấp hơn vài độ.
Toà nhà này rõ ràng cho thấy nhiều năm rồi, sàn nhà đều là xi măng, không có trải lát gạch sứ gì.
Lục Tư Ngữ chân rơi vào nền xi măng trên mặt đất, phát ra từng trận nhẹ vang lên, tỉ mỉ nghe tới, đưa tới một ít hồi âm trong lầu.
Trịnh hiệu trưởng cùng Tống Văn theo ở phía sau đi vào.
Trong hành lang có chút âm u, có thể nhìn thấy hai bên cạnh đều là một ít gian phòng hoặc lớn hoặc nhỏ, ở trên gian phòng treo các loại biển tên bất đồng, có chút đã không nhìn rõ, có chút còn có thể nhìn thấy chữ viết mặt trên, một gian dựa vào đến cửa gần nhất viết là phòng tài liệu, một gian bên cạnh viết chính là phòng mô hình giải phẫu, đi lên trước nữa là bộ phận kho, còn có phòng tiêu bản chế tác các loại.
Nơi này phần lớn gian phòng là có cửa sổ, nhưng cửa sổ quanh năm đóng kín, đã sớm bám một tầng bụi bặm dày, khiến trong hành lang thập phần u ám.
Trịnh Hoài An bịt mũi giới thiệu: "Toà nhà này tổng cộng có ba tầng, tầng một là đặt tư liệu giải phẫu, còn có mô hình, bộ phận, atlas còn có các tài liệu tranh ảnh, nơi này phần lớn đồ vật cũng đã bị dời đi, một số ít còn lưu tại nơi này. Tầng hai là phòng thực nghiệm, tầng ba là phòng giải phẫu, chia làm hai loại phòng giải phẫu toàn thể và phòng giải phẫu cục bộ, tổng cộng có sáu phòng, có thể cung cấp cho vài lớp học cùng một lượt. Hành lang hai đầu có thang máy cỡ lớn, thuận tiện vận chuyển thi thể."
Lục Tư Ngữ đi vào một gian phòng tối, thử ấn ấn công tắc, đèn cũng không có sáng lên, cậu ở trong phòng chuyển một vòng.
Tống Văn cũng lấy điện thoại chiếu sáng, trong góc có một khối xương trắng, còn có một vài cái bình nhỏ ngâm formalin, anh ngồi xổm người xuống nhìn một chút chỗ xương trắng kia, mặt trên bám đầy tro bụi, may là chỉ là mô hình mà thôi, có thể sờ ra cảm giác plastic, tại đây trong toà nhà bỏ đi chợt thấy một bộ bạch cốt, vẫn còn có chút hù người, nơi này giống như là một chỗ trường quay phim kinh dị.
Lục Tư Ngữ nhưng lại nhìn ra đầy hứng thú, cảm giác như là đang tham quan một viện bảo tàng thân thể có chút cổ xưa. Cậu quay người nhìn về các bình nhỏ ở trên giá bên cạnh. Trên kệ hàng cổ xưa còn để một vài bình ngâm bộ phận, bên trong có bộ phận bị ô nhiễm, đã không quá hoàn chỉnh, có bình phong kín xảy ra vấn đề, formalin sớm đã cạn khô, chỉ còn lại có gan khô héo, cho nên mới bị vứt bỏ ở nơi này, không có bị mang đi.
"Bên này, thật không có gì đẹp đẽ..." Trịnh Hoài An không muốn vào những gian phòng này, ở một bên nói, "Hai vị cảnh sát, các anh xác định còn phải xem sao?"
Tống Văn nói: "Chúng tôi liền tùy tiện đi dạo, sẽ không phá hư nơi này, Trịnh hiệu trưởng nếu như sợ, có thể chờ chúng tôi ở bên ngoài."
"Không... nói chi vậy." Trịnh Hoài An lập tức phủ nhận, "Đây là nơi tôi đã từng đi học, làm sao sẽ sợ." Lời nói tới đây, Trịnh Hoài An dừng một chút chưa hề đem lời nói đến mức không có đường lui, "Chỉ có điều chỗ này người chết rất nhiều, luôn khiến người ta cảm thấy trong lòng không quá chân thật."
Tống Văn không nhịn được tiếp tục hỏi: "Trịnh hiệu trưởng, tôi vẫn luôn hiếu kỳ, những thi thể bên trong học viện y khoa này, đều là từ đâu tới đây ?"
Trịnh hiệu trưởng nói: "Phần lớn đều là thi thể hiến cho tới, phần nhỏ, nói là phạm nhân hoặc là người chết bên ngoài gì đó, thế nhưng tôi cũng không rõ ràng."
"Vâyh, nếu như thi thể nơi này, bỗng nhiên nhiều hơn một bộ, các ông có thể phát hiện sao?" Tống Văn tưởng tượng phong phú.
"Cái gì?" Trịnh hiệu trưởng phản ứng một chút, mới mở miệng nói, "Điều đó là không thể, mỗi một bộ thi thể đều cũng có thẻ cùng mã số, rất dễ dàng nhận biết."
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như thẻ cùng mã số bị người làm giả thì sao? Cái này căn bản cũng không có người đi kiểm chứng đi..."
"Chuyện này... tôi cái này năm đó làm học sinh, làm sao biết những thứ này..." Trịnh hiệu trưởng bị hỏi khó.
"Giấu cây vào rừng." Lục Tư Ngữ qqm thanh quạnh quẽ bỗng nhiên truyền đến, cậu quay đầu lại nhìn về phía Tống Văn, "Em thích ý nghĩ này, nơi này là cái địa phương tốt để giấu thi thể."
Tống Văn nói: "Vậy, nói không chừng người lúc trước sát hại vị Khâu lão sư kia, chính là nghĩ như vậy."
Trịnh hiệu trưởng hơi biến sắc mặt, hoảng hốt vội nói: "Khâu lão sư là trượt chân rơi xuống, trường học của chúng tôi không thể chịu nổi tin đồn l bát quái gì nữa."
Lục Tư Ngữ ở lầu một nhìn một vòng, xoay người lại nói: "Tôi muốn xuống ao thi thể ở tầng hầm xem thử."
Các học viện y khoa đều thiếu trí ao trữ thi thể ở dưới lòng đất, bởi vì lòng đất âm lãnh, thích hợp chứa đựng thi thể hơn.
Toà giải phẫu hiện đại đã có kho lạnh, cũng có bể thi thể hiện đại.
Mà ở toà giải phẫu cũ kỹ này, ao thi thể là mấy cái bể xi măng cực đại, bên trong rót đầy formalin để ngâm thi thể, rồi đem thi thể bỏ vào, một cái ao thi thể có thể ngâm mấy chục bộ thi thể.
Trịnh Hoài An mang theo bọn họ đi xuống phòng dưới lòng đất, gian phòng trên lầu còn lộ ra một ít ánh sáng, trong phòng dưới lòng đất nơi này, thì lại là hoàn toàn tối đen như mực, thậm chí so với trên lầu càng lạnh hơn một ít.
Tống Văn đem đèn điện thoại di động điều chỉnh đến mức lớn nhất, vẫn chỉ có thể chiếu đến một khu vực nhỏ trước mắt.
"Cái tầng này là toà nhà cũ, cùng các toà nhà hiện đại không giống nhau, toà giải phẫu hiện tại, đều là sạch sẽ, một bộ thi thể một cái bể, thi thể là dựng thẳng bỏ vào, dễ điều tra dễ lấy. Chúng tôi khi đó a, đều là từ nơi này dùng các móc loại lớn móc thi thể trong ao ra bên ngoài. Chúng tôi nói cho người phụ trách nơi này, cần thiết mấy bộ thi thể, muốn cái dạng gì, người kia sẽ vào trước khi chúng tôi lên lớp liền mò ra, đặt ở trên võng hong khô, lại có thêm học sinh đến mang lên."
Toàn bộ tầng hầm lớn vô cùng, mấy cái cột trụ đứng thẳng thô thô thừa trọng, theo lời nói của Trịnh Hoài An, bọn họ hướng dưới chân nhìn lại, trên đất có thứ tự mà xếp hàng bốn cái ao thi thể sâu. Lấy điện thoại chiếu xuống, có thể thất trên mặt còn có một ít đồ vật dính nhơm nhớp liền làm người buồn nôn.
Mỗi cái cái thi thể ao rộng khoảng chừng có phải ,m, phía trên có thể nhìn thấy thanh sắt làm thành võng cách, trên võng cách có thể mở ra miệng huyệt, bây giờ khóa lại rồi.
Nơi này mùi vị so với trên lầu càng thêm khó ngửi, có thể là lúc đó thời điểm thanh lý, những chất lỏng formalin này không có xử lí, trong không khí còn có một loại mùi vị thối rữa kéo dài không tiêu tan năm xưa.
Tống Văn chờ cách Trịnh Hoài An xa một chút, nhỏ giọng đối Lục Tư Ngữ nói: "Chỗ này ngược lại là khiến anh nghĩ tới điều một điều..."
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu hỏi anh: "Cái gì?"
Tống Văn nhẹ giọng nói: "Di ngôn của Vu Huệ Chi, người gác cửa địa ngục... Đây từng cái từng cái ao thi thể, thoạt nhìn giống như là mười tám tầng địa ngục."
Nơi này âm lãnh, trống trải, nếu như lại ngâm đầy thi thể...
Địa ngục, địa phủ... những chỗ này và toà giải phẫu thường thường liền bị liên hệ với nhau.
Từ lúc sinh ra bắt đầu, nhân loại liền không có cách nào khắc phục nỗi sợ hãi đối với tử vong. Nhấc đến nhà tang lễ, nhà xác, phòng chứa xác, còn có bệnh viện toà giải phẫu, đều sẽ khiến người không rét mà run.
Lục Tư Ngữ lại không để ý chút nào ừ một tiếng, cậu đứng ở trên một cái ao thi thể, cúi người xuống dùng di động chiếu xuống nhìn một chút, thi thể đã bị mò đi, thế nhưng lúc trước rất nhiều thi thể đều đã bị giải phẫu, có chút không biết là bộ phận nào hay là mỡ, lúc này khô ở trong ao, thoạt nhìn giống như là biển máu sền sệt trong địa ngục.
Nhìn một phút chốc, Lục Tư Ngữ đứng lên nói: "Thi thể nơi này thời điểm đủ quân số, nhất định thoạt nhìn rất đồ sộ."
Trịnh Hoài An như là gợi lên hồi ức tâm lý: "Tôi nhớ ra rồi, nếu như muốn nói Hạ Vị Tri có gì bất đồng, đó chính là lá gan của cô ta rất lớn, những nữ sinh kia, lần đàu tiên học khoa giải phẫu luôn là sợ a hay gì đó, cô ta khi đó liền đặc biệt hờ hững, tôi nhớ tới có một lần, cô ta chính là đứng ở nơi này bên cạnh lưới sắt, nhìn xuống, khi đó có một bộ thi thể vừa vặn ngẩng mặt hướng lên trên, cô ta lạnh nhạt nói, hoá ra thi thể người là như vậy a... Khi đó, tôi lập tức liền nhớ kỹ vị học muội này."
Biểu tình của vị Lục cảnh sát lúc này, liền khiến Trịnh Hoài An nhớ lại Hạ Vị Tri năm đó.
Nghe Trịnh Hoài An nói, Lục Tư Ngữ tiến lên phía trước vài bước, mỗi một bước đi, lưới sắt dưới chân sẽ theo đó mà rung lắc, phát ra một loại âm thanh chít chít không gánh được trong lượng lớn.
Đứng ở trên lưới sắt, Lục Tư Ngữ cảm giác, chính mình thật giống lập tức tới gần Hạ Vị Tri, nữ nhân kia năm đó nhất định cũng đã làm chuyện như vậy, người khác cảm thấy buồn nôn, đáng sợ, bà ta lại cảm thấy có thể phóng thích bản thân...
Thời không đảo ngược, Lục Tư Ngữ nhìn xuống phía dưới, dưới chân thật giống bỗng nhiên biến thành một vùng biển mênh mông thi thể, những thi thể này có khuôn mặt tê dại, ở trong formalin theo móc kéo lên mà phập phồng.
Trong đầu thần kinh giật giật, có một chút chút đau, thật giống có cái đáp án gì đó vô cùng sống động...
Bọn họ trước khi tới, lật nhìn những ghi chép giải phẫu năm đó, thi thể trong dạ dày có rượu, còn có lượng lớn chất lỏng formalin, trên tay có một ít vết thương, đó là vết tích giãy dụa, trên người thi thể cũng có một chút vết thương bị móc câu bắt lấy cắt thương tổn, lúc đó pháp y không có cách nào kết luận những vết thương kia có phải là sau đó học sinh kéo thi thể ra ngoài tạo thành hay không. Thế nhưng Lục Tư Ngữ lại cho là, thi thể này mới vừa vào ao thi thể, cho dù ngẫu nhiên bị lưỡi sắt câu đến, vết tích mặt trên cũng sẽ không quá nhiều, nhưng trong hình, vết tích trên lưng thi thể cảm giác rõ ràng nhiều hơn những cái khác ngâm ở trong ao thi thể.
Ngày Khâu lão sư chết chìm trong ao thi thể kia, chính là buổi tối thứ hai Hạ Vị Tr trở về trường.
Đêm đó, Hạ Vị Tri là rất muộn mới trở lại phòng ngủ. Sau đó là học sinh cùng Khâu lão sư quan hệ tương đối tốt, bà ta cũng làm một phần khẩu cung đơn giản.
Căn cứ lời giải thích của cô ta, đêm đó cô ta là ở bên trong phòng tự học của thư viện một mình đọc sách, mãi đến tận khi thư viện gần đóng cửa, mới trở lại ký túc xá. Lực lượng cảnh sát không biết thời gian cụ thể Khâu lão sư tử vong, không có cách nào kết luận bà ta là cùng vụ án có liên quan hay không. Thế nhưng Lục Tư Ngữ phán đoán, bà ta nhất định có sung túc thời gian phạm án.
Vụ án kia bất kể là bên trường học hay là người nhà, đều cảm thấy là một cọc bê bối, bọn họ nóng lòng nhân nhượng cho yên chuyện, khả năng còn vì thế chạy một chút quan hệ.
Thi thể vội vã hoả táng, lực lượng cảnh sát không có tìm được đầu mối mới, kéo một quãng thời gian sau đó, cũng là phán định vì trượt chân nên tử vong ngoài ý muốn.
Hai mươi mấy năm qua đi, hiện ở đây đã không tìm được càng nhiều chứng cứ, thế nhưng nếu như phân tích của cậu đối với Hạ Vị Tri không có sai...
Năm đó, Hạ Vị Tri có phải là như vậy, nhìn vị gọi họ Khâu lão sư kia chìm đắm chết ở trong cái ao này không.
Lục Tư Ngữ tựa hồ nghe đến tiếng kêu cứu khốc liệt của người kia, ở trên không mà yên tĩnh của phòng dưới lòng đất gây nên từng trận vang vọng.
Hạ Vị Tri liền đứng ở trên lưới sắt, biểu tình lạnh lùng, nhìn ông ta giãy dụa, kêu cứu.
Thân thể của ông ta ngâm ở trong chất lỏng băng lãnh, vùng vẫy hai tay, phát ra tiếng nước rầm rầm, giơ tay chạm được đều là thi thể bị ngâm đến cứng rắn. Ông ta vạn phần hoảng sợ, mỗi một lần giãy dụa nổi lên đều phải sặc vài ngụm chất lỏng, những thứ kia là formalin ngâm qua thi thể, sẽ thiêu đốt nội tạng, khiến người buồn nôn.
Vào lúc ấy, bà ta không còn coi ông ta là người yêu, ông ta chỉ là một người phản bội.
Bà ta hưởng thụ cái cảm giác này, thần kinh suиɠ sướиɠ lớn hơn với thân thể vui sướng.
Bà ta chính là đứng ở chỗ này, cầm trong tay cái móc dài để mò thi thể, đem ông ta một lần một lần mà ấn xuống, tay ông ta bắt được lưới sắt dưới chân bà ta, bị cắt ra vết thương, bà ta phản phản phục phục hành hạ hắn, dùng móc dùng sức đem ông ta đè xuống, mãi đến tận ông ta vô lực giãy dụa, không nhúc nhích.
Khâu lão sư không phải là vô duyên vô cớ tới nơi này, ông ta nhất định là bị Hạ Vị Tri hẹn đến đây, khi đó, bà ta hẳn là lấy được ngược điểm nào đó của ông ta, sau đó Khâu lão sư bị cưỡng bức đến nơi này.
Sau khi ông ta chết, thi thể rất nhanh cùng các thi thể khác hỗn ở cùng nhau.
Nơi này rõ ràng là âm u không gió, Lục Tư Ngữ lại cảm giác giống như có một trận tà phong từ dưới chân của cậu bao phủ mà lên, bên trong xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc, trầm trọng, khiến người nghẹt thở.
Lục Tư Ngữ ngồi xổm người xuống, cậu phảng phất cách lưới sắt thấy được bộ thi thể kia, cùng thi thể khác bất đồng, chỉ có một bộ thi thể kia là mới mẻ, mặc quần áo. Con mắt của ông ta mở to, ngâm mình ở trong chất lỏng có chút vẩn đục, cả người sưng lên, miệng của ông ta hơi mở ra, nhìn qua như muốn nói cái gì đó.
"Bà ta tại sao đối với ông động sát niệm chứ?" Lục Tư Ngữ dùng âm thanh nhẹ vô cùng, như là lầm bầm lầu bầu, liền như là đang hỏi ông ta.
"Khả năng bà ta có con của ông, mà ông lại không chịu vì bà ta ly hôn, ông dùng ngôn ngữ hãm hại bà ta, sau đó làm cho bà ta đi phá thai, cùng bà ta đưa ra lời chia tay, chuyện như vậy đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà ta làm ra chuyện điên cuồng như vậy..."
Thời gian cách quá xa, tình huống chân thực đã không biết được.
Lục Tư Ngữ cảm thấy bộ phận suy luận có chút nhiều hơn, nhưng là tất cả đều hợp lôgic, đặc biệt hợp với tư duy lôgic của Hạ Vị Tri.
Tất cả những thứ này phát sinh vào nửa đêm ở toà giải phẫu, Khâu lão sư uống rượu, không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh ông ta là tự mình trượt chân rơi xuống, hay là bị người ném xuống.
Tại bên trong nhận thức của Hạ Vị Tri, đây là một lần mưu sát trả thù không lưu lại dấu vết cùng chứng cứ gì.
Cũng có thể là lần này mưu sát này, làm cho bà ta cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ gϊếŧ chóc.
Lực lượng cảnh sát không có truy cứu, thúc đẩy bà ta ở bên trong viện dưỡng lão đại khai sát giới.
Nhưng mà... muốn đem một nam nhân thành niên như vậy đẩy lên trong ao, bà ta một người phụ nữ là dù như thế nào cũng không làm được.
Nếu như đây là vụ án đầu tiên, nếu như Khâu lão sư chết là do bị gϊếŧ mà không phải bất ngờ, Hạ Vị Tri nhất định là có đồng bọn, hơn nữa tên đồng bọn này cam nguyện bồi tiếp bà ta gϊếŧ người, vì bà tư bảo thủ bí mật.
Phía trước một mảnh tăm tối, Lục Tư Ngữ đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Tống Văn bỗng nhiên gọi cậu lại nói: "Cẩn thận, lưới sắt gỉ, em sẽ ngã xuống đấy."
Phía dưới này tuy rằng sớm đã không có chất lỏng, cũng không tính là đặc biệt cao, thế nhưng ngã xuống vẫn có nguy hiển nhất định, hơn nữa thập phần buồn nôn.
Lục Tư Ngữ lúc này mới lùi về vài bước, đi tới chỗ an toàn. Cậu bỗng nhiên quay đầu hỏi trịnh Hoài An: "Hạ Vị Tri thường xuyên đến toà giải phẫu, có phải là cùng người phụ trách nơi này rất thân quen không?"
"Người phụ trách toà giải phẫu? Phòng giáo vụ lão sư?" Trịnh Hoài An hỏi cậu.
"Không, " Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái, "Người ở tầng chót, hắn bần cùng, không đáng chú ý, khí lực rất lớn, dễ dàng bị người lãng quên..."
Trịnh hiệu trưởng suy nghĩ một chút nói: "Hình như... là có một nam nhân như vậy... thân cao cao... chúng tôi cũng không hay nói chuyện cùng hắn, Hạ Vị Tri lại cùng hắn rất quen thuộc."
Tống Văn hỏi trịnh Hoài An: "Tên của người đó có ở trên bảng không?"
Trịnh hiệu trưởng lắc lắc đầu: "Không có, nam nhân kia tôi nhớ là người vận chuyển thi thể, ngay cả giáo công cũng không bằng."
Lục Tư Ngữ đối Tống Văn nói: "Người này thân phận đặc thù, hắn không phải lão sư, không nhất định là giáo công cố định, như là một công nhân tạm tuyển, cho nên, hắn không có ở trên bảng công chức. Thế nhưng người này, có thể mỗi ngày ra vào học viện y khoa, hắn quen biết Hạ Vị Tri, cũng có thể, ái mộ bà ta..."
Đây là một khối thiếu hụt bên trong hình vẽ của bọn họ. Hiện tại, tất cả những thứ này rốt cục tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, có giải thích hợp lý.
Lục Tư Ngữ liền sửa lại một chút dòng suy nghĩ, hít sâu một hơi, "Càng mấu chốt chính là, cái người kia có thể mượn từ thân phận này, ra vào Vu Sơn viện dưỡng lão."
Viện dưỡng lão bên trong thường thường có lão nhân tử vong, gặp phải thi thể tương đối hoàn chỉnh, đồng ý hiến tặng thi thể, chính là do người này đến phụ trách kéo vận. Cho nên hắn cũng không ở trong danh sách viện dưỡng lão, thế nhưng hắn quen biết phần lớn lãnh đạo cùng bác sĩ của viện dưỡng lão, có thể tùy ý ra vào viện dưỡng lão, cũng sẽ không bị mọi người hoài nghi.
Trịnh hiệu trưởng còn không biết mình vừa nãy trong lúc vô tình, để lộ ra manh mối mấu chốt thế nào, nhìn hai vị cảnh sát kích động, có chút mờ mịt nói: "Người này rất mấu chốt sao?"
"Đúng vậy, phi thường mấu chốt!" Tống Văn cũng hiểu rõ ra, quay đầu hỏi Trịnh Hoài An, "Liên quan tới nam nhân này, ông còn nhớ cái gì?"
Trịnh hiệu trưởng hồi tưởng, "Khi đó là có một người trẻ tuổi như vậy, phụ trách đăng ký, quản lý thi thể, chúng tôi mỗi lần lên lớp, đều là cùng hắn lấy thi thể. Có bệnh viện hoặc là nơi nào có thi thể, liền sẽ thông báo cho hắn kéo chở tới đây. Lúc không có chuyện gì làm, hắn liền ngồi ở đây trước cửa phòng..."
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Như vậy Trịnh hiệu trưởng, người này, ông biết hắn tên gọi là gì không? Hắn sau đó liền đi nơi nào?"
Trịnh hiệu trưởng làm khó dễ: "Cái này... tôi cũng không biết hắn tên gì... Đây chính là công nhân vận chuyển thi thể a, làm công tác đê tiện nhất, tuy rằng hắn luôn là cười híp mắt, thế nhưng học sinh đều rất sợ hắn, lúc thường tránh đều tránh không kịp đây."
Đây là một phần công việc thiết gan lớn, thể lực tốt, thu nhập lại hết sức mỏng manh.
Khi đó kéo vận thi thể đều tính tiền theo chuyến, cái người kia lái một chiếc xe nhỏ, một mình đi đến trong bệnh viện, viện dưỡng lão, hoặc là nhà tang lễ. Có lúc còn muốn đem những thi thể này từ trên lầu vác xuống, vẫn luôn vận về bên trong trường học, đối thi thể tiến hành thanh tẩy, lại cho vào ao thi thể.
Cái người kia... thời điểm hắn ở chỗ này toà nhà giải phẫu, không có cảm giác sợ hãi, trái lại cảm thấy giống như là nhà vậy... Hắn giống như là Notre Dame Quasimodo (Thằng gù ở nhà thờ Đức bà), yên lặng mà bảo vệ nữ thần của mình.
Trịnh hiệu trưởng suy nghĩ một chút lại nói: "Các anh cũng đừng quá chán ngán thất vọng, sau khi trường học sáp nhập, tất cả hồ sơ giáo viên công chức đều bị thu về một chỗ... Như vậy, tôi giúp các anh liên lạc một chút, nhìn xem có thể tìm tới tài liệu liên quan về người này hay không..."
Tống Văn tiếp tục dẫn dắt ông ta: "Vậy các ông đi học thời điểm, là gọi hắn như thế nào ? Hắn còn có cái danh hiệu hoặc là biệt hiệu gì không?"
Trịnh Hoài An nghe đến đó, dường như nhớ ra cái gì đó, cau mày hồi ức nói: "Hắn luôn là ngồi ở cửa phòng giải phẫu, khi đó hình như học sinh đặt cho hắn cái biệt hiệu, gọi là người gác cửa địa ngục, hắn hình như chính mình còn rất yêu thích cái biệt hiệu này..."
Lục Tư Ngữ nghe được mấy chữ này, động tác của cậu bỗng nhiên dừng lại, xem ra quả nhiên bị Tống Văn nói trúng rồi, người này còn thật cùng với di ngôn của Vu Huệ Chi có một ít quan hệ.
Ba người liền ở bên trong phòng tầng hầm nhìn một chút, ngoại trừ mấy ao thi thể kia, những chỗ khác đã sớm trống rỗng.
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bước chân dừng lại: "Tôi rất muốn biết, cái người kia là ai..."
Tống Văn theo tay Lục Tư Ngữ nhìn lại, điện thoại di động của anh chiếu vào trên tường, nơi đó có một cái bảng thông báo nhân viên trực, trước mấy hàng là đạo sư mà cuối cùng một nhóm, có đơn độc một tấm hình, đó là một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, có chút hung hãn, ở phía dưới viết tên của hắn, chỉ có điều bởi vì niên đại xa xưa, có chút mài mòn, còn có thể mơ hồ nhìn ra cái tên kia là Thiệu Kim Đình.
Tống Văn đến gần nói: "Người này, thoạt nhìn rất quen mắt a..." Anh đóng lại hai mắt, tưởng tượng đến hai mươi năm sau người này cần phải có bộ dáng gì, sau đó anh càng ngày càng xác nhận, mở miệng nói, "Người này, thật giống chính là cái người trước đó đã sát hại Vu Huệ Chi..."
Lục Tư Ngữ cũng lần thứ hai hướng bức ảnh trên tường nhìn lại, nghe Tống Văn nói sau đó lại nhìn, cái người kia đích xác rất giống nam tử hành hung đêm đó.
Lục Tư Ngữ còn nhớ đó là một đao sạch sẽ lưu loát, cũng chỉ có người xem quen sống chết như vậy, mới có thể ở dưới con mắt mọi người gϊếŧ Vu Huệ Chi...