Sau khi phát hiện thi thể ngày thứ nhất, buổi sáng Lục Tư Ngữ rất sớm liền ngồi ở trước bàn làm việc của mình.
Lúc này Lục Tư Ngữ nhìn một xấp tư liệu thật dầy trên bàn máy in bên cạnh, những thứ này đều là tối hôm qua tự động in ra, trước cậu dùng USB cắm vào máy vi tính xách tay của Chu Hiểu qua. Vì vậy liền ở bên trong máy vi tính cài cái phần mềm nho nhỏ. Cái phần mềm này vào không được bên trong mạng của cục cảnh sát, thế nhưng ngoại bộ tuần tra cùng tư liệu đều có thể thu được đến.
Nếu là người có quan niệm đạo đức lớn, chỉ sợ sẽ không lựa chọn phương thức này, thế nhưng những đạo đức đó ở bên Lục Tư Ngữ này cũng không có tác dụng. Đối với cậu mà nói, sinh tử cũng có thể không để ý, chớ nói là mấy thủ đoạn nho nhỏ này.
Trong máy vi tính Chu Hiểu mới download tư liệu, không thể nghi ngờ là Tống Văn sai khiến chỉnh lý. Bên trong có tin tức tương quan đến Trương Bồi Tài, các loại báo đưa tin, video, văn tự, Chu Hiểu tối hôm qua tăng ca từng cái download lại, tiến hành chỉnh lý. Vì vậy trong máy vi tính Lục Tư Ngữ, liền đem phần đó nguyên dạng copy lại một phần.
Ngày hôm qua hơn bảy giờ tối, Ngô Thanh gọi điện thoại cho Lục Tư Ngữ, hỏi vài câu về tình hình gần nhất của cậu, sau đó liền hỏi cậu bao giờ về đơn vị. Khi đó Ngô Thanh nói: "Đêm nay tại bờ sông phát hiện một bộ thi thể, có bằng hữu phát cho thầy bức ảnh hiện trường, hiện trường là đội ba đi thăm dò, bất quá thầy hỏi một chút, có thể sẽ về tay đội một, vụ án này, tốt nhất em vẫn là điều tra một chút."
Lục Tư Ngữ không biết Ngô Thanh là từ đâu nhận được tin tức, ông luôn có mạng lưới quan hệ của riêng mình ở Nam thành, cậu có chút lo lắng: "Bác sĩ Lý tuy rằng chấp thuận em xuất viện, thế nhưng còn không ký tên phục chức cho em."
"Chuyện này dễ làm, thầy ở bệnh viện Nam thành cũng có không ít bạn cũ, một cái chữ kỹ vẫn là rất dễ dàng lấy được. Em chờ tin tức của thầy, liên hệ xong sau đó em liền đi tìm Tống Văn thử xem." Ngô Thanh dừng một chút, "Tống Văn gần nhất vẫn tốt chứ?"
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng: "Tống đội rất tốt."
Đầu bên kia điện thoại Ngô Thanh cười nói: "Thầy đều hơn mười năm không có thấy cậu ấy, lần trước nhìn thấy hình như còn đang học trung học thì phải, loáng một cái đã nhiều năm như vậy. Cậu ấy bên kia không có vấn đề gì chứ?"
Lục Tư Ngữ liền là ừ một tiếng, "Anh ấy ban đầu có một ít hoài nghi... Hiện tại chắc là đã bỏ đi một ít ý nghĩ." Sinh một hồi bệnh đối với cậu mà nói là một chuyện tốt, mỗi người đều sẽ dành đồng tình đối với bệnh nhân, cũng sẽ đem bọn họ coi là người yếu, thả lỏng cảnh giác.
Lục Tư Ngữ ban đầu đi thăm dò qua Tống Văn, loại phương thức kia có chút quá nguy hiểm, tại trước lúc đến cậu liền hiếu kỳ, Tống Văn đến tột cùng là người thế nào, lại có bao nhiêu thông minh, cậu cố ý thả lướt nước, sau đó liền bị anh tóm lấy đuôi, đó cũng là nguồn gốc của quá trình thăm dò hôm đến thăm nhà ấy, Tống Văn có đáp án anh muốn, cậu cũng giống vậy.
Ngô Thanh không nói thêm gì: "Cái vụ án hiện tại này, em nhất định phải theo tới."
Lục Tư Ngữ nói: "Em lấy được chữ ký của bác sĩ liền đi tìm Tống Văn thử xin phục chức, nhưng mà...... kỳ nghỉ còn tận một tháng, Tống Văn có thể sẽ không phê chuẩn." Cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Thầy yên tâm, coi như anh ấy không phê chuẩn, em cũng sẽ nghĩ biện pháp khác."
"Vậy thì tốt." Ngô Thanh dừng một chút còn nói, "Phía thầy bên này gần đây luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm, bên này người lui tới rất nhiều, em ở bên kia cùng Tống Văn ở cùng nhau, cũng phải cẩn thận một chút, sau đó thầy sẽ giảm bớt liên hệ."
Vì vậy sau cú điện thoại kia, mới có việc tối hôm qua Lục Tư Ngữ đi tìm Tống Văn, kết quả, không ngoài Lục Tư Ngữ sở liệu, Tống Văn quả nhiên là không muốn để cho cậu trở về trước thời gian.
Đáng tiếc, Lục Tư Ngữ không phải là người nghe lời. Thi thể cậu tối hôm qua liền xem qua, tuy rằng chỉ nhìn mấy lần, tình huống nắm giữ cũng đã đầy đủ, lúc này cậu cụp mắt, sửa sang lại tài liệu trên bàn.
Người chết Trương Bồi Tài, quan hệ xã hội nhìn thì đơn giản, nhưng là vừa cực kỳ phức tạp.
Nói hắn đơn giản, là vì cha mẹ người này mất sớm, từ nhỏ cùng em trai cùng nhau lớn lên, không có cái gì cô dì chú bác anh chị em một đống thân thích, chỉ cưới một người vợ nhỏ hơn hắn vài tuổi, dưới gối không có con cái, quê nhà quan hệ hoà thuận, quan hệ xã hội như vậy, đối với một người đô thị hiện đại mà nói, cũng coi là vô cùng đơn giản.
Nói hắn phức tạp, là vì trong kho dữ liệu đám mây ở điện thoại di động của hắn có mấy ngàn dãy số, những người kia hoặc là giao tiếp, hoặc là muốn cầu cạnh hắn. Hắn có lúc sẽ đi nằm vùng, mấy tháng sau lại đổi cái thân phận khác. Hắn mỗi ngày đều sẽ thu đến lượng lớn thư tín, tin nhắn, có rất nhiều người cùng hắn phản ứng tình huống, thậm chí có một ít người vô vọng, coi hắn là làm cứu tinh. Bởi vì hắn đưa tin, có một ít điểm mù xã hội được coi trọng, hắn bị mấy người tôn sùng là anh hùng, cũng bị một số người khác hận thấu xương.
Đối mặt với những điều này, muốn lột ti đánh kén tìm tới người gần đây nhất hắn tiếp xúc qua, tìm ra động cơ gây án của hung thủ, quả thực là một cái nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Hơn nữa... Người này... Nói hắn chính nghĩa?
Hắn từng bởi vì tiền tài thu được mà bỏ qua tin tức sắp sửa tuôn ra.
Còn đã từng vì che tầm mắt của người khác, mà đem quan hệ yêu đương bình thường viết thành người thứ ba chen chân vào.
Nhưng nếu nói hắn là con buôn? Cũng không chính xác, hắn có lúc liền sẽ đối với người không quen biết vươn tay ra viện trợ.
Người như vậy, tự nhiên là thỉnh thoảng sẽ phải chịu sự uy hiếp của cái chết, có người trong vòng điều tra biết được tin tức, muốn gϊếŧ hắn diệt khẩu; có việc người đương sự kiện, muốn đưa hắn vào chỗ chết; cũng có người bị tin nóng giả làm mất hết danh dự, muốn gϊếŧ hắn để giải mối hận trong lòng.
Trương Bồi Tài từng ở trên internet công khai qua chính mình thu được uy hiếp tử vong, còn có người khác muốn thu mua ngôn luận của hắn.
Khi đó hắn nói: "Các người đừng tưởng rằng, gϊếŧ tôi là có thể lấp kín miệng của tôi, tôi đã thiết trí một hòm thư bí mật, một khi tôi chết, hòm thư nếu một quãng thời gian dài không có ai đăng nhập, liền sẽ tự động tuyên bố tin tức bên trong với dân chúng, cho nên cho dù tôi chết, cũng không cách nào ngăn cản được tin tức của tôi!"
Loại hành vi này, không thể nghi ngờ khiến dân cư mạng điên cuồng, bọn họ có người tán thưởng Trương Bồi Tài, cảm thấy hắn không e ngại tử vong tuyệt không thỏa hiệp. Có người nói, Trương Bồi Tài như vậy công bố ra, để người muốn gϊếŧ hắn có kiêng kỵ, đây mới là phương pháp an toàn nhất. Còn có một nhóm người, vốn là đến xem trò vui, thậm chí có anh hùng bàn phím mong mỏi phát sinh chuyện gì đó, nhìn xem có hay không như Trương Bồi Tài từng nói, sẽ tuôn ra bí mật cực lớn, ăn được dưa mới mẻ.
Nhìn thấy những tin tức này, nhất thời là e ngại, không thể nghi ngờ là những tin tức giả, cái này mang ý nghĩa, khả năng Trương Bồi Tài tử vong cũng không thể giải quyết vấn đề, bí mật vẫn như cũ sẽ bị phơi bày ra, phong Schrodinger bưu kiện kia, như là một thanh lợi kiếm trên đỉnh đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Vậy hắn hiện tại, vì sao lại bị gϊếŧ cơ chứ? Hung thủ gϊếŧ hắn rồi quăng thi thể, hiện tại đang khủng hoảng sao?
Sau khi Trương Bồi Tài tử vong, liệu có khơi ra các sự kiện liên tục như quân bài dominos không?
Lục Tư Ngữ ở trên lịch đánh dấu một chút tần suất gửi bản thảo của Trương Bồi Tài, cậu phát hiện, Trương Bồi Tài trước khi chết đã bốn tháng không có phát biểu tin tức mới, này so với chu kỳ quá khứ - tháng sẽ phát biểu một tin tức chậm mất hai tháng.
Trương Bồi Tài đến tột cùng là đang tra cái gì đây?
Trọng yếu hơn chính là, Ngô Thanh tại sao phải bảo cậu cùng tra vụ án này?
Lục Tư Ngữ nhìn đống tư liệu này, xoa xoa thái dương, sau đó ánh mắt của cậu rơi vào trên một tấm hình, đó là bức ảnh đội ba đi hiện trường chụp lại, cũng theo tư liệu truyền đến trong máy tính của Chu Hiểu. Ở trong hình, Trương Bồi Tài thi thể đôi mắt mở to, hai tay bị trói cuộn tròn thân thể lại.
Ở trên sợi dây thừng kia, có một cái nút thắt bát tự đặc biệt đẹp đẽ, cái nút thắt dây thừng này khá giống là bác sĩ khoa ngoại thắt, thế nhưng nhìn kỹ đến lại là khác nhau, cái kia so với bác sĩ khoa ngoại thắt phức tạp hơn nhiều, cũng càng vững chắc hơn.....
Quá khứ Lục Tư Ngữ cho là bác sĩ khoa ngoại là người biết thắt núi nhất trên thế giới này, bọn họ có thể sử dụng các loại vật liệu dây, ở bên trong bên ngoài cơ thể buộc ra đủ loại nút thắt dây. Lúc này nhìn chăm chú cái này thắt, Lục Tư Ngữ nhấp môi, có lẽ là tri thức của hắn không quá đủ, hắn giống như ở nơi nào đó thấy qua cái này nút thắt đẹp đẽ này. Nhưng là lại không nhớ ra được......
.
Sáng sớm mười giờ rưỡi, cục thành phố Nam thành, Chu Hiểu đã sớm báo cho người nhà người chết Trương Bồi Tài, vài người nhà đều bị gọi vào cục thành phố. Bọn họ trước tiên dò hỏi chính là vợ người chết Đỗ Nhược Hinh. Trận này, Phó Lâm Giang cùng lão Giả chủ thẩm, lúc Tống Văn tiến vào phòng theo dõi, tra hỏi đã qua một nửa.
Phó Lâm Giang đang hỏi cô một ít chi tiết nhỏ tương quan trong quan hệ vợ chồng. Trên bảng tư liệu viết, Đỗ Nhược Hinh năm nay tuổi, so với Trương Bồi Tài nhỏ hơn bảy tuổi, cô là nữ chủ trì radio, là quen biết lúc Trương Bồi Tài đang làm phóng viên. Tính ra, cô là sư muội Trương Bồi Tài.
"Cô và Trương Bồi Tài đã ly thân một đoạn thời gian sao?" Phó Lâm Giang hỏi.
Ly thân?
Tống Văn nghe câu nói này động tác lật xem tư liệu dừng lại, quay đầu nhìn về phía phòng thẩm vấn, điều này trước ở trong tài liệu không hiểu được.
"Tôi có thể hút thuốc không?" Đỗ Nhược Hinh đầu ngón tay khẽ run, dường như sợ không cho phép, liền bỏ thêm một câu, "Điện tử, vị dâu tây."
Cách cửa sổ thủy tinh, Tống Văn nhìn vào phía trong, Đỗ Nhược Hinh thân cao gầy, lông mày rất nhỏ, đôi môi rất mỏng, anh có thể nhìn ra nữ nhân này đối với cái chết của Trương Bồi Tài rất lạnh lùng, nữ nhân này dường như không có trải qua chuyện như vậy, bởi vì chết chính là người ở bên cạnh, hơn nữa hiện tại đối mặt cảnh sát thẩm vấn, cô có chút sợ hãi, mà thuốc lá có thể che giấu được cảm giác sợ hãi của cô.
Phó Lâm Giang nhìn một chút, làm cái thủ thế ra hiệu cô tự nhiên, sau đó dường như thuận miệng hỏi: "Cô hút thuốc đã bao lâu rồi?"
Đỗ Nhược Hinh cả người buông lỏng mấy phần, sắc mặt cũng bình thường hơn một ít, lấy ngón tay kẹp thuốc lá điện tử phun ra một ngụm sương trắng: "Chắc là bốn, năm năm đi, có lúc tâm lý không thoải mái liền muốn học dáng vẻ của nam nhân hút một cái, có thể là do cái nghề này của chúng tôi, hút thuốc phổ thông quá hủy cổ họng, tôi liền thay đổi thuốc lá điện tử, xem như là an ủi tâm lý đi." Quanh năm hút thuốc, thanh âm của cô vẫn như cũ nhu hòa mà êm tai, trái lại ở trong đó nhiều hơn một phần nhàn nhạt khàn khàn, tràn đầy mùi vị nữ nhân.
Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi cô: "Nguyên nhân các người ly thân là gì?"
"Nữ nhân nào chịu được nam nhân vài tháng nửa năm không trở về nhà chứ? Trương Bồi Tài khi điều tra tin tức chính là một người điên, có thể không ngủ không nghỉ, ai cũng không liên lạc được. Hắn ban đầu nói công tác là vì tiền, vì để cho chúng ta trải qua cuộc sống càng tốt hơn, còn có cái gì mà gọi là tinh thần trọng nghĩa, a, kỳ thực mẹ nó hắn đều là lừa người, hắn chính là yêu thích, yêu thích điều tra chân tướng, theo đuổi cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Đỗ Nhược Hinh nói một chút, sau đó mi mắt buông xuống: "Hắn yêu thích cảm giác người khác xùng bái hắn, tôi lại chán ghét loại hư vinh không để ý hiện thực này. Chúng tôi mặc dù bây giờ trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, nhưng mà trên thực tế, chúng tôi vẫn luôn đang nháo ly hôn." Đỗ Nhược Hinh lời nói mang theo xúc động cùng phẫn nộ, lần này, sự lạnh lùng cùng không liên quan tới mình của cô tựa là có đáp án.
Phó Lâm Giang truy hỏi: "Muốn ly hôn là ý tứ của ai?"
Đỗ Nhược Hinh đôi mắt nhìn qua một bên, dường như không quá nguyện ý hồi ức lại: "Hình như là tôi? Thế nhưng tôi nhớ không rõ, loại cảm giác đó thật không tốt, giống như là bỗng nhiên có một ngày, tôi phát hiện được quan hệ của tôi cùng chồng mình như là cái hai người xa lạ, chúng tôi không đủ yêu thương lẫn nhau, cũng không thân mật như trong tưởng tượng. Chúng tôi không có ra tay đánh nhau, thế nhưng tranh ầm ĩ tranh cãi không ngừng, nói chung chúng ta sống chung không quá vui vẻ."
Lão Giả thử dò xét một câu: "Cô thật giống như đối với việc chồng mình chết cũng không cảm thấy quá bất ngờ."
Đỗ Nhược Hinh rút ra thuốc lá điện tử, tay tại không có cách nào ức chế được mà run lên : "Hắn đắc tội quá nhiều người, làm điều tra loại này, chính là đoạn tài lộ của người ta, đoạn đường sống của người ta, hắn chọc người trong hắc đạo bạch đạo đều có, tôi đã sớm ngờ tới, hắn sẽ có ngày đó. Có lẽ ngày nào đó bị người gϊếŧ, hoặc là băng qua đường bị xe đụng chết, có lẽ ngày nào đó trên đường đi trên cầu rơi xuống mà ngã chết."
Đàm luận đến cái đề tài này, Đỗ Nhược Hinh vành mắt rốt cục cũng hơi đỏ lên, có lẽ bởi vì bi thương, có lẽ bởi vì sợ hãi, sau đó cô hít thật sâu một hơi thuốc lá, "Tôi khuyên qua hắn mấy lần, không nên làm quá mức, đem đối phương đuổi tới cùng đường mạt lộ. Nhưng hắn lại lấy việc giải bí mật ẩn giấu của người khác làm niềm vui. Có nhiều cái buổi tối như vậy, tôi một người không cách nào ngủ, không biết hắn đi nơi nào, hiện tại hắn chết rồi, tôi ngược lại có thể ngủ một giấc yên ổn."
Phó Lâm Giang ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Hai tháng này cô có thấy qua Trương Bồi Tài hay chưa?"
"Chưa từng thấy." Đỗ Nhược Hinh thở dài, "Nói chuẩn xác, là khoảng ba tháng."
Tống Văn đang quan sát trong phòng yên tĩnh nghe, phản ứng tình huống hiện tại của Đỗ Nhược Hình, bọn họ sau đó đều phải đối với những nhân chứng khác tiến hành xác định.
"Trương Bồi Tài bị người gϊếŧ hại, cô cảm thấy ai có hiềm nghi nhất?"
Đỗ Nhược Hinh liền phun ra một vòng khói: "Kẻ thù của hắn rất nhiều, muốn nói tới một năm gần nhất, muốn hắn chết, tôi ngược lại thật ra nhớ lại một người."
"Ai?"
Đỗ Nhược Hinh chần chờ một chút, mở miệng nói: "Một vị họ Vương, hình như là gọi là Vương Siêu cái gì..." Lông mày của cô nhăn lại, như là đang cố gắng nghĩ lại.
Trước làm tư liệu phá án, Tống Văn đã sớm đem tất cả videos phỏng vấn tương quan đều xem qua một lần, lúc này trong đầu tìm tòi một chút, có chút ấn tượng. Hình như là cuối năm ngoái là đương sự bị tuôn ra tin nóng.
Phó Lâm Giang suy nghĩ một chút cũng hỏi: "Là chủ cái nhà xưởng làm thức ăn ngoài kia? Vương Khải Siêu?"
Đỗ Nhược Hinh ừ một tiếng, quay tròn thuốc lá trên ngón tay: "Hắn đã sớm phát tin nhắn uy hiếp cho Trương Bồi Tài. Còn đã từng phái người theo dõi qua hắn..."