Phần đệm: Khởi Đầu Của Tất Cả Tội ÁcĐây là một câu chuyện liên quan đến Đỏ và Trắng.
Trích dẫn một câu nói của Friedrich Nietzsche: “Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi.”
Vụ tai nạn xe xảy đến rất đột ngột.
Lúc vụ việc xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, theo đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc sedan màu đen bị một xe chở hàng phá vỡ vật cản đâm vào bên hông, đẩy nó vào một gốc cây bên đường.
Đến lúc ngừng lại, chiếc sedan màu đen đã bị nghiền thành “bánh nhân thịt”, khói che lấp cả mui xe.
Xăng nhỏ từng giọt xuống mặt đường, bỗng chốc đã dậy lửa.
Tài xế xe chở hàng tỉnh lại, trên người chảy đầy máu, y dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa xe, sau đó ngã ra đất, lê cơ thể tàn tạ ra nơi an toàn.
Rất nhanh sau đó đã nghe thấy một tiếng vang rần trời, hai chiếc xe phát nổ cùng lúc, khỏi lửa ngút trời.
Người đi đường vội vã báo cảnh sát nhưng lửa cháy quá lớn, không ai dám tới cứu người.
Cả chiếc xe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, cứ một chốc lại phát ra tiếng nổ, làn khói đen dày lan ra từ trong thân xe, cả hiện trường toả ra mùi cháy khét nghẹt thở.
Không bao lâu sau, thân xe cháy rụi chỉ còn mỗi phần khuôn, để lộ hai cái xác chết cháy bên trong, da thịt bên ngoài đã cháy thành than đen xì dữ tợn, một người ngã ra ghế lái, một người ngồi ngửa phía ghế sau.
Trong số những người qua đường vây quanh, có người đã nôn tại chỗ, còn có người cầm điện thoại chụp hình.
Có người nói: “Trời ạ, thê thảm thật đấy!”
Có người hỏi: “Có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Lúc này, một người phụ nữ tình cờ đạp xe đi ngang qua, sau xe là một bé gái.
Người phụ nữ xuống xe, lướt nhìn xung quanh, giật thót khi thấy cái xác cháy đen, vội vàng nói với cô bé ngồi sau: “Bồng Bồng, đừng nhìn con, đáng sợ lắm, mình về nhà thôi, bố cũng sắp về rồi.”
Cô bé lại mở to hai mắt, liếc nhìn qua khe hở giữa đám đông.
Khuôn mặt cô bé lập tức trắng bệch, hai mắt ngây ra nhưng lại không che mắt lại.
Có một thi thể cháy sém ở ghế sau khung xe, đầu lệch một bên, tứ chi méo mó, như những cái cây khô nhe nanh múa vuốt nơi rừng sâu âm u trong truyện đồng thoại.
Cô bé chưa từng thấy gì đáng sợ hơn thế, mãi đến lúc người phụ nữ đạp xe ra một đoạn xa, vẻ mặt của nó vẫn chết trân.
Vào hôm xảy ra tai nạn xe, Trương Vân Hoa, mẹ của Tiết Bồng nhận được điện thoại đi ra ngoài.
Lúc trở về, Trương Vân Hoa khóc rất lâu trong phòng, lại có điện thoại gọi tới, nói chuyện liên tục rất lâu.
Ngày hôm sau, có vài người đã tới nhà.
Tiết Bồng trốn sau lưng chị gái Tiết Dịch, mở to mắt nhìn các cô các chú ra ra vào vào nhà mình, hai đứa bé gái đều hơi không biết chuyện gì xảy ra.
Tuy vẫn còn rất nhỏ nhưng chúng cũng có thể cảm nhận được không khí u ám kỳ lạ đang lan khắp căn nhà, nghe thấy tiếng mẹ khóc, biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
Còn nữa, cả đêm rồi bố không về, bố tăng ca sao?
Mấy ngày sau, Tiết Dịch, Tiết Bồng cùng người mẹ khóc đỏ mắt cả ngày đến tham gia lễ vĩnh biệt người bố Tiết Ích Đông.
Cũng không biết vì sao, sau khi đến nơi chưa được bao lâu, Tiết Dịch lớn hơn Tiết Bồng hai tuổi cũng bắt đầu khóc theo mẹ, có mấy cô dì đang an ủi cô bé.
Tiết Bồng bắt đầu hoảng loạn, cô bé đi tìm mẹ Trương Vân Hoa hỏi: “Bố đâu rồi? Bố đi đâu vậy ạ?”
Trương Vân Hoa ngồi xổm xuống, khản giọng nói: “Bố đến một nơi khác rồi, hiện tại không về được.”
Mãi đến hai năm sau, Tiết Bồng dần dần hiểu chuyện, lúc này nó mới biết vào ngày ấy của hai năm trước, Tiết Ích Đông đột ngột lên cơn đau tim rồi cứ vậy mà đi.
Chớp mắt lại qua một năm, Tiết Bồng giờ đã học lớp Hai.
Có một hôm, sau khi tan học Tiết Bồng không về nhà ngay mà đến công viên nhỏ gần đó chơi cầu trượt với mấy đứa bạn cùng lớp.
Có một cái cầu trượt rất cao, mấy đứa trẻ nhỏ hơn đều không dám leo lên. Thế nhưng Tiết Bồng đã cá cược với đám bạn, đứa nào không lên đứa đó là cún. Kết quả cả đám đều lên cùng nhau.
Trong lúc lộn xộn, cũng không biết là đứa nào đã đẩy một cái làm Tiết Bồng té xuống dưới.
Chắc là do trẻ con xương còn mềm, ngã như thế không có vấn đề gì lớn, Tiết Bồng chầm chậm đứng dậy, trán có chút vết xước nhưng trông cũng không phải nghiêm trọng, chỉ là hai đầu gối đều sứt toạc máu.
Tiết Bồng khập khiễng đi về nhà, bị Trương Vân Hoa mắng cho một trận, nó cũng không dám nói mình chơi cầu trượt bị té, lại không nhìn thấy rõ là ai đẩy mình, hoặc là có lẽ vốn chẳng có ai đẩy, bên trên quá chật hẹp mà cả bọn lại chen nhau, nó đã tự không đứng vững mà té xuống cũng nên.
Kết quả là tối đó, Tiết Bồng mơ thấy ác mộng.
Hiện trường tai nạn xe đã trôi vào dĩ vãng, cái xác cháy đen ngẩng đầu sau xe hơi bị thiêu rụi lại lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của nó.
Trong giấc mơ, nó đang đi trên đường.
Lúc sắp đến cổng trường lại nhìn thấy một người đàn ông người bốc đầy khói xông ra trên đường, gã nhìn thấy người là bắt lấy, bắt được lại cắn xé, người đi đường đều sợ mất mật, chạy tán loạn.
Tiết Bồng đứng sững lại, nhìn chăm chăm vào bóng lưng người đàn ông.
Đến lúc người đàn ông quay người qua, cô mới nhìn rõ, khuôn mặt gã cháy đen lộn xộn, hai hốc mắt trống không, khóe miệng bị thiêu cháy còn dính rất nhiều máu, tay vẫn vặn nửa cái xác của người mới bị giết chết ban nãy, đầu đã rơi ra.
Người đàn ông đi về phía Tiết Bồng, với tay định bắt nó, Tiết Bồng chỉ biết quay đầu chạy.
Người đàn ông vẫn đuổi theo phía sau, Tiết Bồng chạy thục mạng, nó sợ chết khiếp, chạy một mạch xông thẳng vào một căn nhà, được người trong nhà bảo vệ.
Nhưng người đàn ông kia lại giết hết người trong ngôi nhà đó.
Đêm hôm đó, Tiết Bồng tỉnh giấc trong tiếng thét thất thanh.
Tiết Dịch cũng giật mình thức giấc bởi tiếng thét của Tiết Bồng, cô bé xuống giường đến gần bên chăn của đứa em, an ủi nó một lúc lâu rồi ngủ cùng nó.
Ngày hôm sau, Tiết Bồng lại tiếp tục mơ thấy giấc mơ đó.
Ngoài tình tiết trước đó vẫn được giữ nguyên, phía sau còn được thêm vào một đoạn, đại loại là nó lại chạy tới một nơi tiếp theo, người đàn ông đó truy đuổi tới cùng, lại giết thêm vài người…
Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, đến sau đó khoảng một tháng, Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, đưa Tiết Bồng đến bệnh viện khám.
Ban đần Trương Vân Hoa còn nghĩ là do áp lực học hành khoảng thời gian đó quá lớn nên vậy, lại có lẽ là mấy năm trước nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn đó nên con bé khiếp vía, cũng không biết sao lại nhớ ra, ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy.
Đến khi có được kết quả chứng thực não chấn động nhẹ.
Bác sĩ kê toa, Tiết Bồng uống thuốc một thời gian, cuối cùng cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Thế nhưng đến sau khi não khỏi chấn động, nó lại không bỏ được số thuốc ấy, chỉ cần ngừng là ác mộng sẽ quay trở lại.
Theo giải thích của bác sĩ và tâm lý học thì đây là kết quả của áp lực tâm lý lớn hoặc tâm lý tiềm thức phản chiếu ra, bác sĩ cũng không có cách nào khác tốt hơn, chỉ đành kê cho Trương Vân Hoa ít vitamin, thay thế loại thuốc trước đó, tiếp tục cho Tiết Bồng uống.
Tiết Bồng uống vitamin cũng không còn tiếp tục mơ thấy ác mộng, ngược lại còn cực kỳ tin rằng chỉ cần tiếp tục uống thuốc là sẽ có thể ngủ ngon.
Đến lúc Tiết Bồng lên cấp Ba, lời nói dối dùng vitamin dỗ trẻ con mới bị vạch trần, Tiết Bồng cũng không cần ỷ lại vào thuốc nữa.
Thật ra thì sau đó Tiết Bồng vẫn còn mơ thấy cái xác chết cháy kia, cũng sẽ giật mình thức giấc nhưng cô không còn hét toáng lên như lúc nhỏ, cũng không còn sợ tối nữa, càng không tin trên đời có sự tồn tại của oan hồn đòi mạng hay những chuyện quỷ quái nữa.
Dù là ám ảnh hay là ác mộng dường như cô cũng đã đều khắc phục được.
Chỉ là có một chuyện, chắc là chị em có linh cảm với nhau, nếu tối hôm trước Tiết Bồng mơ thấy ác mộng thì sáng hôm sau nhìn thấy Tiết Dịch chắc chắn sẽ nhìn ra được.
Tiết Bồng vẫn còn nhớ, lần cuối cùng họ nói về chuyện này là ngày tháng Một năm cô mười sáu tuổi.
Thứ Sáu, một kỳ nghỉ Đông.
Hôm đó Tiết Bồng thức giấc, Trương Vân Hoa đã đi làm, Tiết Dịch cũng đang vội đến lớp học thêm ở trường, hai chị em ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng vừa tán dóc.
Tiết Dịch hỏi: “Lại mơ thấy ác mộng sao?”
Tiết Bồng gật đầu.
Tiết Dịch lại hỏi: “Tối nay em muốn ngủ cùng không?”
Sau khi lên cấp Hai, hai chị em đã mỗi người một phòng, trong phòng bắt đầu có rất nhiều bí mật nhỏ của riêng mình, họ sẽ sang phòng nhau, sẽ ở lại phòng của người kia rất lâu nhưng sẽ không đào bới đời tư của người nọ.
Có lúc họ cũng sẽ ngủ cùng một tấm chăn, trò chuyện đến khuya.
Thế nhưng chắc đến chuyện ác mộng thì thường Tiết Bồng đều lắc đầu nói: “Em vẫn nên tự khắc phục thì hơn, với lại em cũng không có sợ giấc mơ đó, đến thì cứ đến thôi.”
Tiết Dịch khẽ cười.
Con ngươi cô khá nhạt, không đen láy sâu hút như Tiết Bồng, như một cặp hổ phách trong suốt, hơn nữa tính tình cô luôn hoà nhã dịu dàng, khi mỉm cười mắt cong lên hình trăng khuyết, trông sao cũng rất gần gũi.
Không chỉ có vậy, Tiết Dịch còn là Chủ tịch Hội học sinh giỏi về cả đạo đức lẫn chuyện học hành, giáo viên hay các bạn học đều rất thích cô.
Tiết Bồng nhìn nụ cười của cô chị, lòng cực kỳ bình yên.
Lúc này Tiết Bồng tất nhiên sẽ không nghĩ tới cũng chính bắt đầu từ ngày hôm ấy, đêm tối của cô sẽ có thêm một cơn ác mộng.
Tiết Dịch đã lên lớp Mười Hai, sau khi kết thúc đợt nghỉ Đông thì sẽ là những tháng căng thẳng nhất của học sinh Mười Hai.
Nhưng với điểm số của Tiết Dịch thì chuyện tuyển thẳng không thành vấn đề, cô cũng đã chọn cả ngành học rồi, cô muốn học luật.
Sau bữa sáng, Tiết Dịch đến lớp học thêm ở trường.
Thời gian học của thứ Bảy chỉ có một buổi, đến trưa, các bạn sẽ kéo nhau về nhà, Tiết Dịch còn phải xử lý chuyện của Hội học sinh, thường thì sẽ ở lại tới hơn ba giờ chiều mới về.
Vì tối qua không ngon giấc nên Tiết Bồng không có tinh thần, vốn định ngủ bù vào ban trưa, ai ngờ lúc rẽ vào bếp rót nước lại nhận ra Tiết Dịch quên mang theo cơm hộp mất rồi.
Hộp cơm đầy ắp cơm trắng và rau xào, đều là những thứ Tiết Dịch thích ăn.
Tiết Bồng đặt hộp cơm vào lò vi sóng hâm nóng lại, bỏ vào túi đựng rồi đạp xe đến trường.
Từ nhà họ Tiết đến trường phải đạp xe quá lắm là mười lăm phút, buổi trưa không kẹt xe, cũng không có nhiều đèn đỏ, Tiết Bồng đạp rất nhanh, mười phút là đã tới.
Trong khu đậu xe của trường chỉ còn lại cỡ mười chiếc xe đạp thưa thớt, còn có hai chiếc bị ngã ra.
Tiết Bồng dừng xe, cầm hộp cơm đi về phía toà lớp học, trên đường còn đi ngang qua sân bóng.
Trên sân bóng có mấy cậu nam sinh đang chơi bóng rổ, một cậu trong số đó có dáng người rất cao ráo, động tác ném bóng vào rổ rất thuần thục, vừa ghi điểm nhờ một màn ba bước ném bóng rất tuyệt vời.
Tiết Bồng đi rất vội, vừa đi ngang qua mấy cậu nam sinh đã nghe thấy một tiếng “bịch”, quả bóng rổ rơi khỏi tay một nam sinh trong số đó, rơi xuống đất rồi lại nảy lên, hướng về phía lưng Tiết Bồng.
Với khoảng cách ngắn ngủi như vậy, quả bóng bật vào sau đầu Tiết Bồng, cô chúi đầu về trước theo quán tính rồi lại nhanh chóng vịn lấy đầu quay người, kinh ngạc nhìn bọn nam sinh.
Nam sinh ba bước vào rổ cao ráo ở phía trước sải bước đi tới, cậu cũng hơi kinh ngạc nhìn cô nói: “Xin lỗi.”
Lúc này Tiết Bồng mới nhìn rõ là ai, cô tỏ thái độ tại chỗ: “Ba lần rồi đấy.”
Chuyện này nói ra thì cũng trùng hợp, mà Tiết Bồng cũng xui xẻo thật, vừa lên cấp Ba đã bị bóng rổ đập trúng đầu ba lần, hơn nữa cả ba lần đều là cậu nam sinh này đi đến xin lỗi và nhặt bóng, dù bóng có phải do cậu ta ném hay không thì sau đầu Tiết Bồng cũng đâu có mắt, tất nhiên là thấy ai xin lỗi thì chắc mẩm là người đó.
Nam sinh mím môi, lau mồ hôi trên trán, biết là dù có giải thích thì Tiết Bồng cũng không tin nhưng cậu vẫn nói: “Mình không cố ý đâu, xin lỗi bạn.”
Tiết Bồng trừng mắt với cậu nam sinh rồi quay đầu bỏ đi.
Cậu nam sinh lại đứng nguyên tại chỗ mất mấy giây, mãi đến lúc có bạn nam cùng lớp đi tới nói: “Cô bạn này trông quen quá…”
Cậu nam sinh cụp mắt, đưa bóng cho bạn mình: “Chuyện như vậy đổi lại là ai thì cũng sẽ giận lắm. Tao đi nói một tiếng.”
Nói rồi lập tức đi theo hướng Tiết Bồng.
Cậu bạn cùng lớp gọi với theo phía sau: “Này, Lục Nghiễm, mày nói kiểu gì, đừng có đi, chỉ tổ bôi đen thêm đấy!”
Tiết Bồng đã chạy bước nhỏ tới trước toà lớp học, cũng không biết là ai đã rải một đống bài thi từ trên lầu xuống, nhanh chóng bị gió rét thổi đi, bay phất phới như nữ thần rải hoa, có bài bị gió thổi bay mười mấy mét, có bài vương khắp quanh Tiết Bồng.
Tiết Bồng dừng chân, ngẩng đầu, vô thức đưa tay ra, bắt ngay được một tờ.
Tờ đề vẫn chưa được điền đáp án lại rất nhăn nhúm, bên trên có nếp nhăn thấy rõ, còn có vết lau màu đỏ.
Sắc đỏ đó khiến người nhìn phát hoảng, trông cứ như máu vậy, Tiết Bồng thoạt nhìn thấy liền sững người.
Phía trước đột nhiên có tiếng lạo xạo.
Tiết Bồng hoàn hồn, đúng lúc nhìn thấy một quyển sách rơi cách đó mấy bước, bụi bật lên, lại bị gió thổi mở.
Trên lớp giấy bao của quyển sách cũng có vết đỏ máu y hệt, dường như còn có thể nhìn ra được nữa dấu bàn tay in rõ.
Lại là một cơn gió thổi qua, tiếng trang sách xào xạc lật đóng vào trở lại.
Lục Nghiễm đã đi đến đằng sau Tiết Bồng mấy bước, mũi chân đạp trúng một tờ đề thi nhuốm vết đỏ máu, cậu cau mày, nhặt tờ đề lên xem rồi lại đưa mắt nhìn về phía Tiết Bồng.
Chính vào lúc này, lại có vài quyển sách rơi xuống từ trên lầu.
Lục Nghiễm nhanh tay lẹ mắt kéo Tiết Bồng về sau.
Tiết Bồng loạng choạng mấy bước theo sức kéo nhưng không hề quay đầu lại xem là ai đang kéo mình, ánh mắt của cô vẫn nhìn chăm chăm vào quyển sách rơi xuống đầu tiên.
Ngoài bao sách được viết lớn hai chữ bằng bút nước, dù cách đó mấy bước cô cũng có thể nhìn rõ.
Tiết Bỗng đứng sững tại chỗ, yên lặng một lúc rồi lại vụt khỏi bàn tay đang kéo cô, chậm rãi bước từng bước tới trước.
Lục Nghiễm nhìn bóng lưng Tiết Bồng rồi lại ngẩng đầu, thận trọng nhìn chăm chăm phía tầng trên.
Vì ngược sáng nên Lục Nghiễm không khỏi phải nheo mắt lại, giơ tay chắn giữa lông mày, tìm từng tầng một theo hướng rơi của sách, theo hướng này thì cửa sổ mỗi tầng đều đang đóng, đang là mùa Đông rét, thường thì lớp học sẽ không mở cửa quá lâu.
Vài học sinh vây quanh đã bắt đầu rù rì bàn tán, có người còn thốt lên, đến mấy cậu bạn ở sân bóng rổ cũng đã chạy theo đến, xem phim rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai cô nữ sinh nhặt mớ bài thi bên cạnh lên xem, một trong số đó thốt lên: “Ôi trời! Dính cái gì thế này, mau vứt đi!”
Người còn lại vội vàng vứt bỏ, nhỏ tiếng nói: “Không phải là máu đấy chứ?”
Thế nhưng Tiết Bồng hoàn toàn không chú ý đến những xao động xung quanh, bên tai cô ong ong, cứ như đã bị tạp âm nhét đầy, không chứa nổi những thứ khác, tay chân cũng càng lúc càng lạnh, lòng lại càng lúc càng thấp thỏm.
Cô đã đi đến trước quyển sách đó, cúi đầu xuống nhìn chăm chăm hai chữ viết lớn phía trên một hồi lâu, sau đó lại xổm xuống, siết chặt sách trong tay rồi lại dường như đột nhiên hoàn hồn đến nhặt những quyển sách bị rơi vãi khác.
Tất cả những quyển sách đều được viết cùng một cái tên, nét chữ như rồng bay phượng múa: Tiết Dịch.
Tiết Bồng hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn theo góc sách rơi.
Lục Nghiễm cũng đã đi đến, nhìn thấy cái tên trên những quyển sách trong tay cô.
Đến lúc cậu nhìn lên lần nữa thì cũng ngược sáng như Tiết Bồng, nhìn thấy hình như có một cái đầu ló ra từ trên sân thượng nhưng đã rất nhanh thụt vào.
Lúc cậu cúi đầu xuống lại thì Tiết Bồng đã chạy lên bậc thềm.
Lục Nghiễm cũng không biết nghĩ thế nào đã chạy vội theo.
Tiết Bồng chạy rất nhanh, cô ôm lấy những quyển sách kia, vừa vào toà lớp học đã xông về phía lối cầu thang.
Sân thượng ở phía trên tầng năm, Tiết Bồng không hề ngừng lại, gần như leo lên một mạch, đâm đầu và trúng hai ba học sinh khác, cô cũng không quan tâm nhìn xem họ là ai.
Đến khi qua khỏi lầu năm, đạp chân đến mấy bậc thang cuối cùng, Tiết Bồng nhũn cả đầu gối, suýt quỳ mọp xuống.
Lục Nghiễm theo ngay phía sau cô, thuận thế đỡ lấy cô.
Tiết Bồng mượn sức lực của Lục Nghiễm, thở lấy hơi mấy cái, vượt qua những bậc còn lại.
Cửa sân thượng đang mở, gió lạnh tạt thẳng vào mặt, vào người cả hai.
Nhìn qua cánh cửa còn có thể thấy được đống bài thi đang cuộn tứ tung trên sân thượng, kêu xào xạc với gió.
Tiết Bồng cũng không biết mình đã bước vào cánh cửa kia như thế nào, là cô tự mình đi tới hay là ai đó kéo cô sang, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cái lạnh lan ra từ trong xương máu.
Sau đó, cô nhìn thấy một nữ sinh ngã gục trong góc, lưng tựa vào thanh chắn kim loại.
Cô nữ sinh nhắm nghiền mắt, đầu không chút sức lực lệch sang một bên, trên áo khoác bông có vết ướt sũng, vì áo sẫm màu nên không nhìn ra được màu sắc của dấu vết đó nhưng trong vết ướt lại có cắm một con dao, lưỡi dao đâm vào sâu sau áo khoác, cán dáo lộ ra ngoài.
Trên tay nữ sinh cũng có dính máu, cánh tay buông thõng, bàn tay mở ngửa.
Tiết Bồng đi đến gần, đến khi tới ngay trước, cô cuối cùng cũng khuỵu xuống.
Vào khoảnh khắc đó, cả thế giới đều nhuộm đỏ màu máu.
Chương truyện có nhắc đến chi tiết xe phát nổ và bị thiêu cháy.
Đã có thí nghiệm chứng minh, khi không tính nguyên tố gây nổ, mất giây chỉ từ khi bắt lửa đến khi xe bị thiêu đốt
Mất giây xe bị lửa lấp hoàn toàn.
Xe nhỏ mất phút để cháy còn khung xe, xe lớn mất từ sáu đến mười phút.
Phần da thịt bên ngoài bị carbon hoá: không liên quan đến điều kiện thiêu đốt và phát nổ ở hiện trường, thông thường vết thương do cháy bỏng cấp độ đã có một phần da thịt bị carbon hoá.