Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chớp mắt đã đến tối.

Tiết Bồng ở lại khoa trực, đang định xem luôn một một loạt các vật chứng gần đây và bản sao hồ sơ thành phố Lịch, thành phố Xuân gửi tới.

Vừa mới kiểm tra xong vật chứng trong vụ án Khúc Tân Di, Tiết Bồng lại nhớ tới sơ đồ mối quan hệ mà Lục Nghiễm đưa ra, cô bèn tìm một mảnh giấy, nhanh chóng liệt kê tất cả các mối quan hệ của nhân vật.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tiết Bồng không ngẩng đầu, chỉ lên tiếng bảo: “Mời vào.”

Người bước vào chính là Lục Nghiễm, trong tay anh còn đang cầm hộp thức ăn được giao tới.

Tiết Bồng ngạc nhiên nhìn sang: “Anh làm nghề chạy vặt từ bao giờ thế?”

Lục Nghiễm mỉm cười đặt hộp thức ăn xuống: “Lần này thôi, phải quý trọng đấy.”

Tiết Bồng cũng cười: “Mua gì thế?”

“Hoành thánh gà.”

Ban đầu, Tiết Bồng cũng không đói lắm, nghe thấy ba chữ này, tự dưng lại đói cồn cào, cô rửa tay nhanh với khăn giấy có cồn rồi mở hộp thức ăn ra, mùi súp gà tỏa ra thơm nức mũi.

Tiết Bồng ngửi một hơi rồi nhanh chóng cầm thìa húp một ngụm nước lèo: “Ừm, ngon ghê, không mặn cũng không nhạt, vừa ăn.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa kéo ghế sang: “Ăn đi cho nóng.”

Sau đó anh lại nhìn thấy mảnh giấy trên bàn của cô.

Tiết Bồng đưa tờ giấy cho anh nói: “Anh cũng đừng có ở không, bổ sung tí đi.”

Lục Nghiễm không lên tiếng, cầm bút bổ sung nhanh vài chi tiết.

Tiết Bồng ăn hoành thánh, lâu lâu lại liếc sang, nét chữ của Lục Nghiễm khá là gãy gọn, tuy hơi rồng bay phượng múa nhưng không rời rạc, có gốc, nhìn chữ là biết con người rộng rãi.

Chỉ một chốc, Lục Nghiễm đã viết cái tên cuối cùng lên giấy: Hoắc Đình Diệu.

Ngòi bút khựng lại, chấm nhẹ một chấm trên giấy.

Anh cũng khẽ nhíu mày theo, ánh mắt như đang nghĩ ngợi gì đó.

Tiết Bồng nhanh chóng nắm bắt được chút thay đổi nhỏ này, húp thêm một ngụm nước lèo rồi hỏi: “Anh nghĩ gì về ông ta?”

Lục Nghiễm ngước mắt, gật đầu: “Trăm nghe không bằng một thấy.”

Tiết Bồng bật cười, cô cũng hiểu ý anh.

Ăn cũng đã được kha khá, cô đậy nắp hộp hoành thánh lại: “Vậy nói nghe thử đi, giúp nhau sắp xếp suy nghĩ, sẵn dịp tối nay tôi phải kiểm tra lại vật chứng, còn phải mày mò hồ sơ vụ án ở thành phố Lịch với thành phố Xuân nữa, suy nghĩ rõ ràng hết trước rồi cũng dễ làm việc hơn.

Lục Nghiễm nghĩ rồi đồng ý: “Vậy bắt đầu nói từ chỗ nghi vấn đi, hoặc là nói những điểm nào đã vô thức khiến mình có phản ứng trực giác, thấy “lạ kỳ” ngay tức khắc ấy.”

Tiết Bồng cũng gật đầu: “Tôi thấy có vài chỗ “lạ kỳ”, ví dụ như ai đang giúp Khúc Tân Di? Nhìn tổng thể cả vụ án thì người này chắc chắn am hiểu luật pháp, biết được làm thế nào có thể xử phạt được chính xác, hơn nữa còn là tội nặng.”

Lục Nghiễm vừa nghe vừa viết vài từ khóa ra giấy.

Tiết Bồng: “Tôi thấy người này cũng rất hiểu về sở thích của Liêu Vân Xuyên, ít nhất thì lúc hẹn hò với Khúc Tân Di, Liêu Vân Xuyên đã buông bỏ phòng bị, nếu không anh ta chắc chắn không cẩu thả đến mức để lại vật chứng, chứng tỏ anh ta hoàn toàn không ngờ tới Khúc Tân Di lại phản bác.”’

Sau vụ án Khúc Tân Di, họ đã đào ra được manh mối là Lâm Tăng Thanh, thế nhưng manh mối này không dễ điều tra, một là đã qua quá lâu, rất nhiều vật chứng có thể đã bị tiêu huỷ, hai là dù chứng thực được Lâm Tăng Thanh uống thuốc lung tung, thêm vào việc áp lực tinh thần lớn dẫn đến tinh thần sụp đổ thì cũng rất khó chứng minh được là có người đã tráo thuốc của cô ấy.

Những lúc thế này thì trừ phi có clip có thể chỉ rõ.

Tiết Bồng lại lấy ra hồ sơ vụ án ở thành phố Lịch và thành phố Xuân: “Tin tức mới nhất đến từ thành phố Lịch hiện tại là họ đã bắt đầu nghi ngờ vài tên con nhà giàu bên đó, cả đám đều qua lại thân thiết với Hoắc Ung trong khoảng thời gian cậu ta đến thành phố Lịch công tác, hơn nữa chúng thường xuyên tụ tập lại với nhau, mở tiệc tùng trong biệt thự, điên loạn suốt đêm.”

“Cô người mẫu nổi tiếng bị hại ở nhà riêng, cơ thể có nhiều chỗ bị tổn thương, hơn nữa còn có dấu vết bị xâm hại tình dục bạo lực. Kỹ thuật bên đó đã đối chiếu dấu vân tay trên người cô ấy, cũng chứng thực được không chỉ có một người. Còn nữa, hiện trường đầu tiên không phải ở nhà cô người mẫu, cô ấy đã được đưa về sau khi chết, ngụy trang thành bị xâm hại tình dục ở nhà riêng. Vì thế nên đám Hoắc Ung mới có chứng cứ ngoại phạm.”

“Để có thể hoàn thành các bước vừa rửa sạch dấu vết, vừa phải làm cho thần không biết quỷ không hay, nhất định cần thỏa mãn hai điều kiện. Một là phải do người có kiến thức y học lâm sàng đến xử lý. Với điều kiện này thì Liêu Vân Xuyên có hiềm nghi rất lớn, hơn nữa mối lần Hoắc Ung đi công tác, anh ta cũng đều đi theo, anh ta có phải bảo mẫu đâu, có cần bám sát mọi lúc mọi nơi vậy không? Hai là phải làm sao cho “thần không biết quỷ không hay”, thế thì cần phải có đủ năng lực về tiền bạc, chúng làm nhiều chuyện đến thế, xung quanh không thể nào không có nhân chứng, người gác biệt thự, bảo vệ, còn có một đống camera, không lẽ lắp chơi để đó à, nhưng mà đám người này lại chả cung cấp tí thông tin nào có ít, nguyên nhân là cầm tiền mất rồi, sợ đụng chuyện.”

Nói đến đây, Tiết Bồng uống một ngụm nước, thấy Lục Nghiễm đang đỡ lấy đầu bằng một tay, tay kia cầm bút nhưng không viết mà lại còn nhìn cô cười.

Tiết Bồng hỏi: “Anh cười cái gì, tôi nói sai chỗ nào thì anh cứ nói.”

Lục Nghiễm vẫn cười: “Ngược lại nữa là anh thấy chỗ nào cũng đều rất đúng.”

Tiết Bồng trợn mắt: “Vậy tới anh đó.”

Lục Nghiễm thu dần nụ cười: “Tiếp đến là Mao Tử Linh. Nhưng mà cô ta phải được gộp chung với vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố, mất tích ở thành phố Lịch, cảnh sát bên đó đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của cô ấy. Đợi sau khi tổ chuyên án được thành lập, anh cũng sẽ nghiên cứu về vụ án của cô ấy.”

Sau Mao Tử Linh là tới vụ Hoắc Ung bị bắt cóc.

Đây cũng là nguyên nhân họ đến gặp Hoắc Đình Diệu hôm nay.

Lục Nghiễm cầm lấy điện thoại, mở bài đăng trên Weibo ra, chỉ cho Tiết Bồng xem bình luận bên dưới: “Mấy cái bình luận này rõ ràng là đang mào đầu, cái gì mà bắt đầu từ phần mặt trước, cái gì mà loại người này đáng phải lấy bạo trị bạo.”

Tiết Bồng hỏi: “Anh đang nghi số bình luận này là của bọn bắt cóc?”

“Ừm, chuyện này là do chúng lên kế hoạch kỹ lưỡng, mục đích là để lan rộng sức ảnh hưởng. Đến nước này thì dù là nói theo tâm lý tội phạm hay là động cơ tội phạm, Silly Talk đều không thể nào chỉ đem trưng bày tác phẩm mà không tham gia bàn luận. Nếu anh là người này, anh nhất định sẽ dẫn dắt dư luận để nhìn thấy được kết quả mà mình mong muốn, mượn dư luận như nước đẩy thuyền, để kết quả anh muốn được xuất hiện nhanh chóng hơn.”

Tiết Bồng gật đầu, sau đó lại nói: “Tiếp đến là nhà họ Hoắc và Hoắc Đình Diệu.”

Lục Nghiễm: “Đúng rồi, hôm nay đến nhà họ Hoắc thu thập chứng cứ xong anh còn chưa hỏi bên em, mọi người có suy nghĩ hay phát hiện gì không?”

Tiết Bồng mỉm cười, tựa lưng vào ghế, nhìn anh nói: “Có ba điều phải suy nghĩ.”

Lục Nghiễm nhướng mày, yên lặng chờ cô nói tiếp.

Tiết Bồng giơ ngón tay, vừa nói vừa đếm: “Biệt thự, ngột ngạt, lệch lạc.”

Hai thứ trước Lục Nghiễm đều có thể hiểu, cả căn nhà của gia đình họ Hoắc được bày trí trang hoàng rất xa hoa sang trọng nhưng bầu không khí và tông màu lại thật sự ngột ngạt.

Trước đó, lúc đến cô nhi viện Lập Tâm, họ cũng từng cảm thấy môi trường ở đó ngột ngạt, đè nén, thế nhưng cái chính là do chỗ ở khá nhỏ, căn nhà lại cũ, ánh sáng rất khó chiếu vào trong phòng.

Nguồn phí sinh sống của cô nhi viện chủ yếu là nhờ chính phủ chu cấp, phần ít mới là do các nhà hảo tâm quyên góp, tuy Lập Tâm có quỹ từ thiện trợ giúp, tình trạng khá hơn các cô nhi viện khác một chút, có thể nâng cao chất lượng ăn uống và giáo dục, thế nhưng muốn sửa sang được môi trường phòng ốc là rất khó.

Nhưng tình trạng ở nhà họ Hoắc thì không như vật, gia đình họ Hoắc có tiền, có nhân lực, có thế lực, có thể tìm được vô số căn biệt thự tươi sáng thoáng mát ở khắp thành phố Giang.

Trên thực tế, diện tích hiện tại của căn nhà họ Hoắc cũng không nhỏ, thế nhưng căn biệt thự này lại khiến người ta thấy bức bối khó chịu, e là điều này có liên quan trực tiếp đến trạng thái, tâm lý và gu của người sống trong nhà.

Còn lệch lạc thì…

Lục Nghiễm hỏi: “Lệch lạc thì là chỉ gì?”

Tiết Bồng nói: “Trạng thái, tam quan, đối nhân xử thế đều khá là lệch lạc. Anh còn nhớ bài đăng lần trước có nhắc tới thân thế và bối cảnh trưởng thành của Hoắc Ung không.”

Lục Nghiễm: “Có nhớ một chút, trên đó nói không rõ mẹ cậu ta là ai, trước năm tuổi vẫn chỉ là đứa con riêng, sau năm tuổi mới về nhà họ Hoắc. Những năm sau đó đều luôn rất ương bướng, khác một trời một vực với Hoắc Kiêu, người ngoài ai cũng nói Hoắc Đình Diệu hết sức coi trọng Hoắc Kiêu, nuôi dạy đứa em rất hời hợt, chỉ cần không gây chuyện lớn là cứ để mặc. Cho đến một năm trước, sau khi Hoắc Kiêu gặp tai nạn, Hoắc Đình Diệu mới bắt đầu cất nhắc Hoắc Ung nhưng tiếc là lại hoàn toàn ngược lại.”

Tiết Bồng: “Lúc trước, khi tôi đến tư vấn tâm lý ở chỗ Cố Dao, chị ấy từng nói, tính cách một người về cơ bản được nuôi dưỡng và định hình từ trong khoảng ba đến năm tuổi, vậy nên người ta mới nói dạy con từ thuở còn thơ, dù sau đó có thay đổi, bù đắp, khắc phục thế nào thì cũng rất khó đổi tính đổi nết được.”

Lục Nghiễm thở dài, nhớ lại Hoắc Kiêu trong trí nhớ, lúc đó họ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, Hoắc Kiêu là nhân vật có tiếng tăm và là phó chủ tịch hội học sinh, uỷ viên học tập hội học sinh ở trường trung học số mười sáu khu phía Bắc, nhìn từ xa đã thấy là một cậu trai hăm hở, khí thế xuất chúng, dáng vẻ anh tuấn, thân thế vững chắc nhưng lại không hề kiêu ngạo, còn đối xử rất tốt với các bạn.

Dù hiện giờ đã qua chín năm, Lục Nghiễm vẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Hoắc Kiêu, nhưng mà so ra với Hoắc Ung bây giờ thì đúng là không thể tin được họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Với địa vị của nhà họ Hoắc, Hoắc Ung là một đứa con riêng “ngoại lai”, cứ như kẻ khác loại đột nhiên xông vào thế giới này vậy, ngay đối diện còn có một người anh giỏi giang luôn được đem ra để so bì, từ sâu bên trong, chắc chắn Hoắc Ung rất tự ti. Tất nhiên đây chỉ là về mặt tâm lý, cậu ta còn có cả khiếm khuyết về mặt sinh lý, hơn nữa lại còn là điểm chí mạng nhất của nam giới, điều này trực tiếp đe dọa đến lòng tự tôn của cậu ta, lại khiến cậu ta nhận thêm một cú sốc nặng về tâm lý.”

Nói cách khác thì dù là xét về danh phận, mức độ giỏi giang, kết cấu sinh lý hay là tính cách, Hoắc Ung đều không chỉ thấp hơn có mỗi cái đầu.

Cái quan trọng nhất chính là cậu ta còn có một người cha như thế, sống trong cái môi trường như thế, tâm lý không lệch lạc mới là lạ.

Tiết Bồng: “Ban đầu, trước khi gặp Hoắc Đình Diệu tôi còn nghĩ không biết rốt cuộc cha thế nào mới dạy con thành ra như vậy, đến lúc gặp được Hoắc Đình Diệu thì tất cả đều đã có đáp án.”

Lục Nghiễm: “Dường như đối với ông ta, con trai làm gì sai không quan trọng, chỉ cần đừng đi rêu rao ra ngoài, chỉ cần dọn dẹp cho ổn thỏa, chỉ cần giữ được mặt mũi cho nhà họ Hoắc, không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn là được. Cái thứ yêu cầu này đúng là khiến anh mở mang tầm mắt.”

Tiết Bồng nhớ lại cuộc trò chuyện của Lục Nghiễm với Hoắc Đình Diệu lúc đó, vẻ mặt Hoắc Đình Diệu từ đầu tới cuối rất bình tĩnh, hoàn toàn không chút gợn sóng, từ đó có thể thấy, con cáo già này đã tu luyện đến cực đỉnh.

“Không biết anh có để ý đến chuyện này không?” Tiết Bồng bỗng hỏi.

Lục Nghiễm khựng lại: “Chuyện gì?”

“Trước khi chúng ta đi lên, Hàn Cố có nói ông Hoắc chỉ muốn nhanh chóng tìm được con trai, càng nhanh càng tốt.”

Lục Nghiễm hiểu ý: “Đúng vậy, nhưng mà sau khi lên đến nơi, bản thân Hoắc Đình Diệu lại không hề nói câu gì tương tự vậy, không chỉ không có nói mà anh còn không thấy được chút nôn nóng gì từ cử chỉ với vẻ mặt của ông ta. Dường như ông ta đã chấp nhận chuyện không thể cứu được Hoắc Ung, tuy hơi sốc nhưng cũng hết cách. Thằng con trai đã xong đời rồi thì với ông ta, chuyện tiếp theo cần phải làm là chuẩn bị trước dựa trên nền tảng này.”

Tiết Bồng không hiểu lắm: “Chuyện tiếp theo phải làm là gì?”

Lục Nghiễm cười nói: “Chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với thế giới bên ngoài, với dư luận, đối mặt với những tiếng gào “ác giả ác báo” trên mạng, còn phải chuẩn bị để làm thế nào bảo vệ mặt mũi của nhà họ Hoắc, làm thế nào để giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, kéo lại hình tượng.”

Tiết Bồng ngơ người.

Cô hơi kinh ngạc, thế nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy như thế rất khớp với suy nghĩ của Hoắc Đình Diệu.

Nếu là người khác có người nhà bị bắt cóc, dù không khóc lóc vật vã cũng sẽ đứng ngồi không yên, liên tục hỏi cảnh sát đã điều tra tới đâu, khi nào thì người nhà có thể về, có còn sống không vân vân.

Nhưng Hoắc Đình Diệu lại bình chân như vại hơn bất cứ ai, cứ như những chuyện này đều không phải thứ đáng để ông ta suy nghĩ, mà trong lòng ông ta đã sớm có câu trả lời.

Trong Cục thành phố, dù là Tiết Bồng, Lục Nghiễm hay là người nào khác thì cũng đã từng nghe, từng thấy không ít chuyện ly kỳ, cũng từng tiếp xúc với đủ kiểu đối tượng tình nghi, có người gây án trong lúc thiếu tỉnh táo, cũng có người trời sinh ra đã mang đặc tính của tội phạm, như ác quỷ giữa đời, thế nhưng diễn xuất của Hoắc Đình Diệu vẫn đã làm mới tầm hiểu biết của Tiết Bồng.

“Ý anh là ông ta đã bắt đầu nghĩ xem những bước sau đó nên làm thế nào để xoay chuyển tình hình?”

“Dù là chính khách hay là thương gia thì đều phải nhìn xa trông rộng. Nếu Hoắc Đình Diệu không có bản lĩnh này thì cũng không đi được đến như hôm nay.”

Đúng là như vậy.

Năm đó Địa Ốc Thừa Văn xưng bá khắp thành phố Giang, cả một tòa lâu bỗng chốc sụp đổ, bên dưới là biết bao nhiêu công ty, doanh nghiệp chờ xem chuyện hay, đợi để nhặt được lợi.

Kết quả, sau đó thì tập đoàn Hoắc Thị lại bộc lộ mình, một mình độc chiếm địa bàn.

Nếu không có chút bản lĩnh thì sao mà làm được.

Hoắc Đình Diệu không chỉ nhìn xa trông rộng, thủ đoạn tàn ác mà vận may cũng thật sự rất tốt.

Tiết Bồng nói: “Tôi còn nhớ trước khi chúng ta đi khỏi, ông ta tự dưng lại nhắc tới Phó Thị trưởng Tần.”

Lục Nghiễm cười nhếch miệng: “Đúng rồi, ông ta đang ám chỉ vài thứ với anh, cũng là đang cảnh cáo anh.”

“Lúc về tôi cũng có nghĩ tới nhưng mà không hiểu được, chỉ thấy là ông ta đang lấy Phó Thị trưởng Tần ra để chặn đầu anh.”

“Không chỉ có vậy. Trung Quốc là xã hội có tình nghĩa, dù là trong giới chính trị hay là giới kinh doanh, ngoài việc phải giữ hoà nhã bên ngoài, leo lên ngày một cao, còn có một quy luật chung bất thành văn.”

“Quy luật chung?”

Tiết Bồng rất chăm chú ngồi nghe, tự dưng lại thấy Lục Nghiễm trở nên thâm sâu khó lường.

Thật ra cũng đã từng có cảm giác tương tự, mặt này thường xuất hiện nhất là khi anh phân tích về hình thế giữa những cấp bậc với nhau trong chính trị kinh doanh.

“Quy luật chung ở đây chính là làm việc gì cũng nên chừa lại một đường, sau này còn dễ qua lại. Dù hai người hiện tại có mâu thuẫn, bất hoà thì cũng đều là người phải làm việc lớn, những người như thế sẽ không câu nệ tiểu tiết, càng không để tâm tới chút tức giận nhất thời. Hơn cả thế là còn phải nhường đường cho nhau, không thể có người cứ thắng mãi, cũng không thể có người cứ thua mãi. Ông ta nhắc tới Phó Thị trưởng Tần, ngụ ý muốn anh hiểu rằng làm gì cũng đừng quá đào cùng vét cạn, nhà họ Hoắc là nạn nhân, họ phải lo chuyện nhà, anh chỉ là là người phụ trách điều tra, đừng bới móc chuyện riêng tư của họ.”

“Hơn nữa, nhà họ Hoắc hiện giờ là nhân vật có máu mặt ở giới kinh doanh thành phố Giang, nhìn ở góc độ chính trị thì rất nhiều nơi đều cần tới việc kinh doanh, đây cũng chính là chính tích. Nếu vì một vụ án mà anh lại “bóc trần” một nhân vật kỳ cựu như vậy, mặt mũi của nhà họ Hoắc là chuyện nhỏ, mặt mũi của chính phủ và thành phố Giang mới là chuyện lớn. Nói tóm lại, ý ông ta bảo anh phải biết lo cho toàn đại cục, niệm tình mối quan hệ của anh và Phó Thị trưởng Tần.”

Nếu là người khác, Lục Nghiễm tuyệt đối sẽ không nói tiếng nào.

Anh sớm đã biết nhân tình thế thái phức tạp, chỉ là không nói ra.

Chưa chắc Tiết Bồng đã suy nghĩ sâu xa về mấy thứ này, vì nó không liên quan đến thế giới của cô, cũng không phải là chuyện cô muốn quan tâm, cô chỉ sẽ thấy nó phiền phức, còn chẳng thú vị bằng đi làm thí nghiệm.

Vì thế Lục Nghiễm cũng chỉ nói sơ bên ngoài, nói tới chỗ cần thiết mà thôi.

Mà trong chuyện này, còn có một thứ khác sâu xa hơn, dù anh đã nhìn thấy được nhưng cũng không tiện vạch trần.

Năm đó, Địa Ốc Thừa Văn sụp đổ, không chỉ ảnh hưởng tới hình tượng và kinh tế của thành phố Giang mà còn dính dáng tới cả một tốp quan chức chính phủ.

Người dân không có ai là ngờ nghệch cả, ai cũng biết là làm thế nào mới nuôi được một con sâu lớn như Cố Thừa Văn, nếu chính phủ thành phố Giang không giả câm giả điếc bao nhiêu năm trời thì cũng không tới nỗi để Cố Thừa Văn xuất hiện.

Người ta thường nói quan thương cấu kết với nhau, dù ở thời đại, triều đại nào thì cũng vậy.

Tất nhiên là cũng không thể nói chung chung hết vậy, dù sao cũng không phải ai cũng như nhau, chỉ là có hiện tượng như thế này xuất hiện.

Năm đó, một tốp quan chức của chính phủ thành phố Giang cũng đã bị đình chỉ công tác, trong số những người mới tên chức, dẹp yên hỗn loạn sau này có cả Tần Bác Thành.

Tần Bác Thành đã lập được không ít công lao giữa áp lực dư luận và mối hỗn loạn của chính trị với thương nghiệp, điều này cũng đã đặt nền móng cho chức Phó Thị trưởng của ông ấy sau đó.

Mấy năm nay, Tần Bác Thành giành chiến thắng trong ổn định, cũng đã đạt được nhiều thành công, không đeo đuổi quá cao xa, cũng không ham nhanh chóng gấp rút, chọn đường đi rất vững vàng.

Trong giới kinh doanh thì Cố Thừa Văn đi rồi, Hoắc Đình Diệu lại tới, lúc nào cũng phải cần có một nhân vật cộm cán.

Nói cách khác thì nếu Hoắc Đình Diệu bị người ta đào ra lịch sử đen tối gì đó, thế thì đối tượng bị liên lụy không chỉ có nhà họ Hoắc của ông ta.

Tất nhiên là Lục Nghiễm không tin Tần Bác Thành lại đi cấu kết với loại người này, thế nhưng nếu Hoắc Đình Diệu gặp chuyện, hình tượng của thành phố Giang chắc chắn sẽ chịu tổn thất, vậy thì đến lúc đó, có thể sẽ có nhiều người khác vịn vào đó mà thừa nước đục thả câu.

Vì thế, sau khi nói Lục Nghiễm và Hoắc Đình Diệu nói chuyện xong, Hoắc Đình Diệu đột nhiên nhắc đến Tần Bác Thành, chuyện này chắc chắn có xen lẫn chút thành phần đe doạ.

Một bên là cùng chịu mất mát, một bên là nghĩ cho tình hình chung.

Lục Nghiễm nghe là hiểu ngay.

Đến tám giờ tối, Tiết Bồng vẫn ở lại Cục Thành phố tăng ca, Lục Nghiễm thì đã lái xe đi.

Trước khi đi, Lục Nghiễm gọi trước cho Tề Vận Chi, hỏi Tần Bác Thành có ở nhà không.

Tề Vận Chi nói: “Ôi dào, về cả tiếng đồng hồ rồi, mẹ với chú vừa ăn cơm xong, sao thế, con định về nhà à? Vậy để mẹ nói cô giúp việc làm thêm mấy món.”

Lục Nghiễm vâng vâng dạ dạ, đến lúc Tề Vận Chi đưa máy cho Tần Bác Thành, anh mới hỏi: “Chú Tần, con có chút chuyện muốn nói với chú, lát nữa chú có thời gian không?”

Tần Bác Thành cười: “Tất nhiên rồi, con về đi, chú ở nhà đợi.”

Lục Nghiễm cúp máy, lái xe nhanh tới chỗ Tần Bác Thành và Tề Vận Chi, trên đường có hơi kẹt xe, may là không cách xa lắm, hơn nửa tiếng là tới.

Lúc Lục Nghiễm vào nhà, cô giúp việc cũng vừa hâm lại cháo, làm thêm mấy món ăn kèm.

Lục Nghiễm thay giày rồi rửa tay, vừa nói chuyện vài câu với Tề Vận Chi đã bị Tề Vận Chi lôi ra bàn ăn.

Lúc này, Tần Bác Thành bưng tách trà bước ra khỏi phòng làm việc, mỉm cười ngồi ở bên kia: “Sáng nay chú còn nhận được điện thoại của Cục thành phố nói về chuyện bọn con lập tổ chuyên án đấy. Cục trưởng Lý khen con không ngớt lời, nói con làm việc như bão táp, dám đương đầu, dám xông pha, tốc độ phá án cũng nhanh chóng mặt.”

Lục Nghiễm ăn ít thức ăn, nghe Tần Bác Thành kể nhưng lại không đắc ý được bao nhiêu mà ngược lại còn rất ung dung.

Huyên thuyên xong mấy câu, Tề Vận Chi về phòng, Tần Bác Thành mới chuyển chủ đề: “Nói đi, kiếm chú có việc gì nào? Tự dưng con lại tới đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng.”

Tần Bác Thành luôn hiểu rõ tính khí Lục Nghiễm, anh luôn tránh làm phiền người khác trong công việc, dù có người bố dượng như Tần Bác Thành nhưng cũng không hề lạm dụng đặc quyền, chuyện được điều tới làm đội phó Chi đội Hình sự cũng là ý của một mình Tần Bác Thành, mục đích là để Lục Nghiễm tránh xa đường dây ma tuý kia.

Lục Nghiễm nghiêm mặt lại, đặt muỗng súp xuống rồi nói: “Con có hai chuyện muốn hỏi chú Tần.”

Tần Bác Thành: “Con nói đi.”

“Vấn đề đầu tiên là nếu sắp tới có một ngày, nhà họ Hoắc có chuyện gì đó bị đào ra được, con muốn biết ý chú thế nào.”

Tần Bác Thành vừa nghe là biết Lục Nghiễm muốn nói gì.

Gần đây, Hoắc Ung là chủ đề rất nóng trên mạng, đến Tần Bác Thành bận trăm công nghìn việc cũng có nghe tới.

Tần Bác Thành không trả lời ngay mà hỏi lại: “Chú nghe nói Hoắc Ung bị bắt cóc rồi, chi đội con đang điều tra sao?”

“Đúng là vậy ạ. Vả lại tình hình không được lạc quan.” Lục Nghiễm nói.

“Kết quả xấu nhất sẽ là thế nào?”

“Chết không toàn thây.”

Hai người nói chuyện rất nhỏ tiếng, sợ Tề Vận Chi trong phòng nghe thấy.

Sắc mặt của Tần Bác Thành cũng dần nặng nề, một lát sau bèn trả lời: “Nếu con muốn nói đến việc Hoắc Ung sẽ kéo thêm tiếng xấu của nhà họ Hoắc, thế thì nên làm gì thì cứ việc mà làm, chú không có bất cứ ý kiến gì, cũng không cho con ý kiến.”

Lục Nghiễm cụp mắt rồi lại ngẩng lên cười: “Vậy nếu là Hoắc Đình Diệu thì sao ạ?”

Tần Bác Thành khựng lại: “Con phát hiện ra gì rồi sao?”

“Nói nghiêm túc thì con không phát hiện ra gì hết. Nhưng mà con biết, tập đoàn như nhà họ Hoắc không tránh khỏi bị điều tra. Giờ con đang hỏi ý chú, cũng là để phòng bị sẵn sàng. Nếu sắp tới có vụ án vào tới tay con, con nên điều tra hay là không, nếu điều tra gì có nên dừng đúng chỗ thôi không.”

Nói đến đây, Tần Bác Thành cũng chậm rãi cười.

Với tích cách của Lục Nghiễm, làm sao mà không làm cho ra lẽ hay chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới được, nếu anh mà chỉ dừng lại đúng chỗ thì đã không bám miết lấy chuyện Chung Lệ mất tích.

Hỏi như thế, rõ ràng là để thăm dò.

Tần Bác Thành nói: “Chú chỉ có thể nói với con là chú không hề nhân nhượng cho bất cứ hành vi nào của nhà họ Hoắc, nếu tập đoàn Hoắc Thị thật sự có vấn đề, cũng thật sự có chuyện cần điều tra, chú vẫn thấy là nên làm gì thì cứ việc mà làm.”

Lục Nghiễm lại cười, không trả lời.

Tiếp đó anh lại cầm đũa, ăn mấy miếng, coi như vấn đề ban nãy cũng đã trôi theo xuống bụng.

Lúc này, Tần Bác Thành lại hỏi: “Vừa nãy con nói có hai chuyện, còn một chuyện nữa là gì?”

Lục Nghiễm: “Hết rồi chú.”

Nếu câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất là “làm theo quy tắc”, vậy thì tất nhiên cũng không cần hỏi câu thứ hai: Nếu điều tra Hoắc Đình Diệu thì sẽ dính líu tới bao nhiêu người?

Cái quan trọng nhất là có dính líu tới Tần Bác Thành hay không.

Nếu Tần Bác Thành chỉ là Tần Bác Thành, Lục Nghiễm sẽ không để tâm, dù ông ấy có là Phó Thị trưởng thì anh vẫn sẽ làm những gì mình nên làm.

Nhưng Tần Bác Thành đã kết hôn với Tề Vận Chi, Lục Nghiễm không thể nào bỏ mặc chuyện này.

Anh cũng là người, cũng có thất tình lục dục, dù không sống với mẹ nhưng cũng có mối liên hệ tình cảm, vẫn quan tâm lẫn nhau.

Thật ra, trên đường đến đây, trong lòng Lục Nghiễm cũng cứ trống không, anh đang vừa thăm dò Tần Bác Thành, cũng vừa nhắc nhở Tần Bác Thành tốt nhất là đừng có liên quan gì, nếu có liên quan, cả anh và Tề Vận Chi đều sẽ rất khó xử.

Lục Nghiễm cũng đã nghĩ sẵn cách nói đỡ.

Nếu Tần Bác Thành bảo anh nên dừng đúng chỗ.

Anh sẽ khuyên ngược lại, có nhiều mối quan hệ nên tránh dây vào hết sức có thể, nên cắt đứt thì phải cắt đứt, mất bò mới lo làm chuồng thì cũng không quá muộn.

Nhưng Tần Bác Thành rất kiên quyết, không chút do dự, ánh mắt và giọng điệu kia cũng không giống đang vờ vịt.

Tảng đá đè nặng trong lòng Lục Nghiễm cũng được đặt xuống.

Mười giờ tối, Lục Nghiễm lái xe về chỗ ở của mình, thêm ít hạt cho Barno trước rồi lại đưa Barno đi dạo một vòng, cuối cùng lại ngồi bên mé đường công viên gần đó cùng ngắm cảnh đêm thành phố.

Barno ngồi tựa bên chân Lục Nghiễm, Lục Nghiễm vừa vuốt lông cho nó, vừa lướt điện thoại, vừa hay nhìn thấy tin nhắn Lý Hiểu Mộng gửi tới: “Đội phó Lục, anh đã xem bài đăng này chưa?”

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng gửi bài đang đang sốt trên Weibo cho anh.

Silly Talk lại có động thái mới trên diễn đàn nước ngoài, được chia sẻ lại trên Weibo.

Lần này, nội dung Silly Talk đăng rất ngắn, thế nhưng mỗi đoạn đều có điểm bất ngờ, không chỉ nghe rợn cả người mà cũng đủ khơi gợi trí tưởng tượng phong phú.

Đầu tiên, Silly Talk nói với cộng đồng mạng, rằng vì Hoắc Ung làm quá nhiều việc ác, vì nhìn thấy cộng đồng mạng đều mong y nhận phải sự trừng phạt, thế nên hiện tại đã có người ra tay bắt cóc y.

Silly Talk đăng tải một bức vẽ tay, trong đó có vẻ một cái tai người, trên tai còn có một chiếc bông tai kim cương.

Kế đến, Silly Talk đăng tấm ảnh thứ hai là một cặp nhãn cầu, cũng được vẽ tay.

Thế nhưng sau đó, Silly Talk lại đăng thêm một tấm thứ ba, nội dung lần này khá là phức tạp, cũng rất chi tiết, không chỉ là một bộ phận nữa.

Trong bức tranh là một gian phòng trông rất cũ kỹ thô sơ, xung quanh không có một dụng cụ nào hoàn chỉnh, cửa sổ để mở, gió lùa vào trong, trên sàn nhà có hai cánh tay của người, được cắt từ phần khuỷu tay, mặt cắt rất bằng phẳng.

Cuối cùng, Silly Talk viết thêm một đoạn bên dưới rằng: “Nhóm bắt cóc đã thu thập ý kiến của mọi người, bắt đầu từ phần mặt, bây giờ là đến tứ chi rồi này. Tiếp đến là tiết mục giải đố, bạn nào có hứng thú có thể tham gia, đoán xem đây là đâu nào, người đầu tiên tìm ra và check-in đăng tải trong phòng sẽ nhận được bất ngờ đấy nhé! Hạn chót của trò chơi là đến khi cảnh sát tìm ra.”

Bên dưới dòng này còn có một câu chú thích: Chỉ khi tìm được đến đây mới có thể tìm thấy những bộ phận khác của thi thể.

Nghĩ cũng biết những đoạn đăng tải này có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Không chỉ ở nước ngoài mà cư dân mạng trên Weibo cũng đã bùng cháy.

Có một số người đang nghi ngờ tính thực tế của chuyện này, bởi nó quá sức là vô lý, cư dân mạng không tin trên đời lại có người điên loạn triệt để đến vậy, có phải xem phim nhiều quá mắc chứng hoang tưởng rồi không, còn lên mạng mua vui cho công chúng.

Có một số người thì lại lặng lẽ cầu mong chuyện này là sự thật, vì nó khiến người ta quá là hứng khởi, vì kẻ bị bắt cóc là thứ rác rưởi, pháp luật đã không làm gì được thì nên có người đứng ra.

Còn một số người khác lại bắt đầu phân tích thật lý trí, tuy không ở thành phố Giang nhưng cũng bắt đầu suy đoán ra địa điểm từ từng chi tiết trong bức tranh.

Ví dụ như có thể thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chứng tỏ là ban ngày, gió lọt vào từ cửa sổ, kết hợp thêm vị trí của mặt trời, suy đoán ra phương hướng mà căn nhà có thể xuất hiện nhất chắc là ở khu phía Nam thành phố Giang.

Bao gồm cả việc cánh tay có thể đã bị cắt rời bởi dụng cụ gì, trên sàn không có nhiều máu, chứng tỏ đây không phải hiện trường đầu tiên, chắc là cắt cánh tay xuống trước rồi mới đem vứt ở đây.

Trong phòng không có ghế hay gì đó có thể ngồi, chỉ có một cái bàn, lại còn rất cũ nát, chỗ này không giống có người ở, chắc là đã bỏ hoang rất lâu, vậy thì ở khu phía Nam thành phố Giang có những nơi nào có thể có nhà bỏ hoang?

Sau một loạt các suy đoán, có cư dân mạng đã nhanh chóng chỉ ra rằng khu phía Nam thành phố Giang có rất nhiều nhà máy bỏ hoang và vài thôn xóm đã lâu không có người ở, địa điểm chắc là ở khoảng này.

Hơn nữa, phải bảo đảm được là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai qua lại, nếu gần đó có người dân trong thôn thì chắc cũng ở khá xa.

Xem đến đây, Lục Nghiễm đã hết xem nổi bình luận của cộng đồng mạng, anh nhanh chóng gọi điện cho Lý Hiểu Mộng: “Hôm nay ai tăng ca?”

Lý Hiểu Mộng trả lời nhanh: “Em.”

“Tốt, bên đại đội giao thông có tin tức gì không?”

“Em mới hỏi rồi, bảo là đã xác định được vị trí đại khái, ở gần một cái thôn, cũng có hỏi người ở đó, họ nói họ có ấn tượng với căn nhà trong tranh, ban đầu là nơi ở được cấp cho người phụ trách trông coi xưởng, nhưng mà sau khi nhà máy bị bỏ hoang, người trông coi cũng đi mất, căn nhà được để không ở đó, không có ai tới hỏi.”

Lục Nghiễm sầm mặt, vừa nhìn chăm chăm xem đường vừa nói: “Xác nhận lại địa chỉ lần nữa, không có gì sai sót thì gửi luôn cho tôi, cô gọi thêm vài người nữa, còn cả chuyên viên trực của khoa kiểm nghiệm dấu vết và pháp y nữa, lập tức xuất phát, giờ tôi đang trên đường tới, chắc sẽ tới sớm hơn mọi người một chút, gặp ở hiện trường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio