Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tiết Bồng tan làm, những người khác trong khoa vẫn còn đang bận rộn, Tiết Bồng nhìn đồng hồ, cũng không tạm biệt Mạnh Nghiêu Viễn và cầm lấy túi xách và chìa khoá xe rồi đi xuống bãi đậu xe.

Địa chỉ Hứa Cảnh Hân gửi sang không hề khó tìm, Tiết Bồng thiết lập bản đồ rồi đi theo lộ trình.

Trên đường đi có hơi kẹt xe, Tiết Bồng bật đài nghe tin tức nhưng cứ không tập trung mà nhìn chăm chăm ra ngoài đường.

Lần này, trên đài có nhắc tới vài chuyện chấn động thành phố Giang trước đó, ngoài ra còn bất ngờ đề cập tới Silly Talk.

Tiết Bồng đang nghe tai này lọt ra tai kia thì nghe thấy cái tên này, bỗng chốc lại tập trung vào tin tức.

Người dẫn tin tức cũng cập nhật thông tin nóng sát sao, hiện giờ Silly Talk đang rất nổi trên mạng, vì liên tục tung tin nóng sốt mà còn gom được một mớ lượt theo dõi.

Rất nhiều người đều cho rằng so với đám quan chức làm gì cũng cân nhắc tới đại cuộc thì Silly Talk thật sự có thể được gọi là thiết bị cảnh báo giữa đời, đều nhờ có người này mà mọi người mới biết được tất cả những chuyện xấu xa, hành vi độc ác tội lỗi của những tay nhà giàu.

Cũng có người nói, người dân cũng có quyền được biết thông tin, có quyền biết thành phố mình đang sống an toàn hay nguy hiểm.

Tất nhiên là cũng có ý kiến phản đối, cho rằng những chuyện mà Silly Talk tung ra vẫn cứ không biết thì tốt hơn, bởi dù biết cũng không thay đổi được, vậy thì thà là làm kẻ ngốc.

Tiếp đến, người dẫn tin tức bắt đầu nói tới bài đăng mà Silly Talk mới cập nhật mấy ngày trước, O bị bố dượng xâm hại tình dục bất thành, mẹ ruột lại còn khuyên ngược lại O nên bỏ qua.

Hai người dẫn nhanh chóng thảo luận sâu hơn.

Một người bảo rằng O thật đáng thương, sao lại có người mẹ như thế, người xưa hay nói phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng đến khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ kiên cường, ai cũng nói mẹ vĩ đại biết nhường nào, trước kia còn từng thấy có câu chuyện đứa trẻ bị cuốn vào gầm xe, người mẹ lại bỗng nhiên bộc phát sức mạnh tiềm tàng, dùng hai tay nâng chiếc xe lên để cứu đứa bé ra.

Người còn lại nói rằng bố dượng của O chắc chắn vẫn còn tiếp tục, loại người như thế này làm một lần không được, chắc chắn sẽ không chịu thôi, nếu để tên bố dượng này biết được mẹ ruột của O có thái độ như thế, vậy thì càng kinh khủng hơn, thật sự là nghĩ đến thôi cũng thấy sợ!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tin tức phát đến đây, điện thoại Tiết Bồng bỗng đổ chuông, người gọi đến là Hàn Cố.

Tiết Bồng nhân lúc chờ đèn đỏ, đeo tai nghe vào: “A lô?”

“Lại là anh đây.” Hàn Cố nói.

“Tôi biết.” Tiết Bồng hỏi: “Lại là vì Hoắc Kiêu à?”

Hàn Cố: “Đúng vậy, cậu ấy hỏi em mai có rảnh không, có tiện tới bệnh viện không?”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ, cấp trên đã không cho cô động tới vụ án Lục Nghiễm mất tích nữa, cô chỉ có vài vụ án nhỏ còn đang giám định, không cần ở lại tăng cả, chỉ thời gian đi làm bình thường cũng đủ.

Tiết Bồng nói: “Vậy mai đợi tôi tan làm đi, chắc khoảng bảy tám giờ.”

Hàn Cố: “Được, anh chuyển lời giúp em.”

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Chương trình trên đài cũng đến hồi kết, đang bước vào tiết mục âm nhạc.

Tiết Bồng tiếp tục rẽ vào một con đường theo chỉ dẫn trên bản đồ, còn chưa tới năm trăm mét nữa là sẽ đến nơi.

Cũng chính vào lúc này, cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Hàn Cố lần trước.

Tuy Hàn Cố không miêu tả chi tiết nhưng lời nói lại tiết lộ rằng hắn vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của Tiết Dịch, hơn nữa lại còn hoài nghi người nhà họ Hoắc.

Nhưng nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, hắn hoàn toàn không nắm được chứng cứ có hiệu lực, nếu không cũng không tới tận bây giờ cũng chẳng làm gì.

Nhưng cũng có khả năng khác, rằng Hàn Cố đã nghi ngờ sai hướng.

Đang nghĩ tới đây thì bản đồ hiển thị đã đến nơi.

Tiết Bồng dừng xe tại vạch đậu xe trên đường, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một quán cà phê ở bên đường đối diện, mặt tiền quán không lớn cũng không nổi bật, nhưng phong cách bày trí rất tình cảm, đây chính là địa chỉ mà Hứa Cảnh Hân gửi sang.

Tiết Bồng xuống xe, băng qua đường, nhìn lướt qua chiếc MVP đậu bên đường, cô giẫm lên bậc thềm, mở cửa quán cà phê.

Quán cà phê yên tĩnh lạ thường, một người khách cũng không có, đèn cũng không được bật hết, chỉ mở một nửa.

Có ai đó đứng sau quầy pha chế, người đó quay lưng lại với cửa, chỉ thấy nửa bóng lưng, đó là một người đàn ông.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động ở cửa bèn nghiêng người nói: “Vào đi.”

Là giọng của Hứa Cảnh Hân.

Tiết Bồng khựng bước, giẫm chân lên thềm cửa hỏi: “Quán này của anh sao?”

Hèn gì lại hẹn tới đây, dù gì thì chỗ của mình cũng dễ nói chuyện hơn, còn dễ nắm bắt tình thế hơn nữa.

Hứa Cảnh Hân quay sang: “Bạn anh mở đấy, anh mượn dùng một lát. Tìm chỗ ngồi đi, cà phê xong ngay đây.”

Tiết Bồng đi vào trong mấy bước, chậm rãi nhìn xung quanh, lướt qua ánh đèn ảm đạm, bàn ghế nhỏ xếp khắp nơi, mớ nến thơm, chậu cây, còn có tất cả thiết bị trong quán cà phê.

Sau đó, cô đi tới quầy pha chế.

Chỉ là còn chưa đợi Tiết Bồng nói gì, Hứa Cảnh Hân đã lên tiếng trước: “Anh biết em có nhiều nghi vấn, lát nữa sẽ có nhiều thời gian để hỏi.”

Y đang làm sandwich.

Tiết Bồng hỏi: “Anh đứng thế này, chân có khó chịu không?”

Hứa Cảnh Hân vừa cắt sandwich vừa nói: “Chân giả bây giờ hiện đại lắm, chức năng gì cũng có, còn tốt hơn chân thường nữa, anh chỉ đứng có chút thôi, không nặng nề gì cả.”

Tiết Bồng lại nhìn theo tay y, cô cầm túi đi tới một cái bàn nhỏ bên trong.

Tiết Bồng ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Chỉ một lúc sau, Hứa Cảnh Hân đã cầm ấm cà phê và đĩa sandwich tới.

Tiết Bồng ngước nhìn, để ý tới dáng đi của y, quả đúng là không tốn sức như cô nghĩ.

Hứa Cảnh Hân đặt từng món lên bàn, lại quay về quầy pha chế, cầm lấy cái nạng và hai cái ly không tới.

Hứa Cảnh Hân ngồi xuống, đẩy nhẹ cái đĩa: “Ăn tạm đi.”

Tiết Bồng liếc nhìn nhưng không nhúc nhích, cô chỉ hỏi: “Anh dám hẹn gặp em, không sợ em ghi âm à?”

“Em ghi đi.” Hứa Cảnh Hân cầm lấy một cái sandwich, cắn một miếng rồi nói: “Em có ghi âm thì cũng đâu thể làm bằng chứng trước toà.”

Đúng vậy, không thể làm vật chứng, càng không thể trình lên trước tòa.

Chẳng lẽ cô lại đi kiện Hứa Cảnh Hân hay sao? Kiện y tội đi nằm vùng?

Tiết Bồng cười: “Vì anh đã đánh tiếng với Chi đội Chống ma tuý rồi mà.”

Hứa Cảnh Hân không trả lời, chỉ rót cà phê ra ly, y hỏi: “Em không ăn à?”

Tiết Bồng cầm miếng sandwich, không nói gì thêm, chỉ yên lặng ăn.

Nói thật thì cô ăn không vô nhưng không thể không ăn.

Cả ngày nay tinh thần căng thẳng nên cô ăn rất ít, thể lực cũng giảm sút nhiều, nếu còn không ăn sẽ hạ đường huyết mất.

Trường hợp như thế này cũng không phải là chưa từng xảy ra trước đó, vào khoảng thời gian Tiết Dịch vừa mới mất, cô không chỉ liên tục mất ngủ mà còn ăn không vô, ngất xỉu mấy lần ở trường.

Trong vòng khoảng một tháng, cô toàn phải sống dựa vào truyền chất dinh dưỡng.

Tiết Bồng cứ ăn sandwich một cách máy móc như thế, hoàn toàn không để ý mình đang ăn gì, hai mắt cứ ngây ra, vừa ăn sandwich vừa uống cà phê cho trôi.

Lúc này, cô nghe thấy Hứa Cảnh Hân hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Tiết Bồng ngẩng lên, trả lời thành thật: “Em nếm không ra.”

Tiết Bồng nói thật lòng, Hứa Cảnh Hân nghe thấy lại cười.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đó, ngoài đôi mắt kia, cô chẳng còn quen thuộc với đường nét nào khác cả.

Cô nói: “Em không phụ trách vụ này nữa, anh mong là anh cũng đừng cố lấp liếm vấn đề của em, có sao thì trả lời vậy là được.”

Hứa Cảnh Hân gật đầu, cầm khăn giấy lau tay: “Anh cũng không muốn lãng phí thời gian, tốt nhất là giải quyết hết một lần. Sau này gặp lại cứ coi như không quen biết.”

Tiết Bồng mím môi, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Mặt với giọng anh bị sao đấy?”

“Nổ, nát hết cả. Bây giờ anh còn đi lại, nói chuyện được là đã may mắn lắm rồi.” Hứa Cảnh Hân trả lời rất hời hợt.

Nhưng Tiết Bồng biết đó là sự giày vò mà người khác không thể nào chịu được, thế mới khiến y thay đổi hoàn toàn như thế này.

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy Rohypnol trong hộp thuốc cũng là bắt đầu từ chuyện này sao?”

Hứa Cảnh Hân ngước mắt, hít sâu một hơi: “Anh tin chắc là phòng thí nghiệm lý hoá đã cho ra kết quả rồi, đúng là anh đang sử dụng ma tuý, hơn nữa không chỉ có Flunitrazepam mà em nhìn thấy, còn những thứ khác nữa.”

Tiết Bồng mấp máy môi, muốn hỏi y gì đó nhưng lại không nói ra.

Hứa Cảnh Hân bảo: “Ban đầu là vì anh cần một lượng lớn thuốc an thần, thuốc gây mê, dùng những thứ thuốc đó để giảm bớt cơn đau. Anh không chỉ mất có một khúc chân, cũng không chỉ thêm mặt với dây thanh quản, trên người còn bị bỏng ở diện tích lớn, lúc nào cũng đối mặt với khả năng nhiễm trùng. Khoảng thời gian đó anh “chết đi” tận mấy lần, mỗi lần tỉnh lại đều không biết mình đã gượng được như thế nào, cũng không biết sao lại giữ được cái mạng này, chỉ có thể nói là số ma tuý kia đã “cứu” anh một mạng.”

“Đến sau này, thương tích của anh dần có chuyển biến tốt, không cần đến số thuốc kia nữa, nhưng anh đã nghiện rồi. Nếu với thân phận trước đây của mình, anh chắc chắn sẽ cai nghiện, không thể để lại rắc rối cho mình. Nhưng với tình hình của anh lúc đó mà nói, anh nghiện thứ đó lại càng có lợi cho tình thế và nhiệm vụ hơn.”

Còn tình thế với nhiệm vụ gì thì Hứa Cảnh Hân không nói rõ.

Thật ra Tiết Bồng cũng có thể tưởng tượng được y đang ám chỉ gì.

Làm bạn với địch, dù y tiếp xúc với loại tội phạm ma tuý nào thì đối phương đều vô cùng tàn ác, y đâu thể trong sạch mà ở được bên cạnh đám người kia.

Hút ma tuý chỉ là bước nhỏ, nếu muốn được xem trọng thì phải nắm được một số kỹ năng, ví dù như “kiểm hàng”, sau khi lấy thân thử độc, phải có thể phân biệt được ưu và nhược điểm từng loại hàng trong thời gian ngắn nhất.

Đương nhiên là còn phải lập công.

Một kẻ nằm vùng không làm gì cả mà còn giữ mình trong sạch thì đã bị phát hiện từ lâu.

Đây chính là lý do vì sao, một số người nằm vùng ẩn mình trong băng nhóm ma tuý lại phải đến trung tâm cai nghiện để cai nghiện ngay sau khi kết thúc nhiệm vụ.

Có cảnh sát nằm vùng ban đầu sẽ bắt chước dáng vẻ và động tác hút ma tuý của bọn chúng nhưng trên thực tế lại là giả vờ, nhưng có lúc không thể giả vờ được mà phải làm thật.

Hoặc cũng có thể nói, nếu là người trông có vẻ thư sinh nho nhã, nghiêm túc chấp hành kỷ cương thì sẽ không thể nào được phái đi nằm vùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần.

Muốn lấy được lòng tin của bọn buôn ma tuý thì phải hoàn toàn thành như “người phe mình” của chúng.

Trước kia cũng từng có cảnh sát nằm vùng nhận được ba mươi mấy huân chương khen thưởng lớn nhỏ, cuối cùng lại gục ngã dưới sự giày vò của ma tuý vì chấp hành nhiệm vụ, phải đến trại cai nghiện không dưới trăm lần, kết quả đều thất bại.

Còn chưa tới tuổi về hưu đã buộc phải rút lui khỏi vị trí, không thể nào tiếp tục làm cảnh sát, cũng không thể nào đối mặt với sự sa đọa của mình, chỉ đành nhốt mình trong phòng tối, mắc chứng trầm cảm, lại còn tán gia bại sản vì mua ma tuý.

Sau đó còn bị đồng nghiệp cũ bắt được trong một lần buôn ma tuý.

Vào thời khắc chiếc còng tay còng vào tay mình, đối với người từng là cảnh sát ưu tú, đó là sự đả kích chí mạng.

Tiết Bồng đã từng nhìn thấy, nghe thấy không ít chuyện tương tự, cô cũng biết rõ con số cảnh sát hình sự và cảnh sát chống ma túy hy sinh mỗi năm đều lên đến hơn ba trăm người, vì thế đến giờ phút này, những gì muốn nói đều mắc lại trong cổ họng, không thốt ra được một chữ.

Lên án hay chất vấn đây? Mình có trong hoàn cảnh đó đâu mà biết.

Đồng cảm hay xót xa đây? Hứa Cảnh Hân đâu có cần.

Hứa Cảnh Hân nói ra câu “có lợi cho tình thế và nhiệm vụ” một cách dễ dàng, Tiết Bồng nghe thấy lại vừa nhói vừa hoảng loạn.

Cô cụp mắt không nói, cho đến khi Hứa Cảnh Hân lại bảo: “Nửa năm đầu, anh chỉ lo dưỡng thương, khoảng hai ba tháng gần đây mới bắt đầu ra ngoài vận động. Anh cũng không ngờ lại vừa ra lại gặp em và cậu ấy. Nhưng nhờ mối quan hệ của anh và Khang Vũ Hinh nên mấy tháng nay cô ta làm gì, anh cũng biết một ít, Lý Thành Kiệt phục kích Lục Nghiễm là lệnh của cô ta. Thật ra đến tận hôm qua anh còn nghi việc Khang Vũ Hinh và Lục Nghiễm mất tích cùng nhau là do Khang Vũ Hinh tự biên tự diễn.”

Tiết Bồng thở dài, không ngẩng lên mà chỉ hỏi: “Lý do là gì?”

Giọng cô rất khẽ, còn hơi khản đặc.

Hứa Cảnh Hân nói: “Ban đầu anh cảm thấy là Khang Vũ Hinh muốn khống chế Lục Nghiễm, lợi dụng thời gian vài ngày để thuyết phục cậu ấy làm tay trong, để tránh bị nghi ngờ nên cũng biến mình trở thành “người mất tích”. Nhưng mà sau đó nghĩ kỹ lại thì không hợp lý lắm. Nếu thế thì cảnh sát sẽ điều tra thân thế của cô ấy, cô ấy làm thế đồng nghĩa với việc tự chuốc phiền phức.”

“Anh cũng từng nghĩ xem có khi nào là liên quan đến người nào khác có dính dáng lợi ích với Khang Vũ Hinh, anh đã đưa danh sách anh nghĩ tới cho đội chống ma tuý rồi. Nếu kẻ ra tay thật sự nằm trong số đó, chỉ cần loại trừ là sẽ nhanh chóng xác định được đối tượng tình nghi.”

Tiết Bồng vẫn cứ nghe Hứa Cảnh Hân phân tích, không ngắt lời y, cùng lúc đó, cô cũng thầm có phán đoán.

Rõ là Hứa Cảnh Hân không biết cảnh sát đã nắm được ADN của nghi phạm, một trong số đó chính là Trần Mạt Sinh, người đã ngồi tù oan mười năm.

Điều này chứng tỏ phía chống ma tuý vẫn chưa cho Hứa Cảnh Hân biết.

Tiết Bồng cũng có thể đoán được nguyên nhân, có lẽ đây là cách thức qua lại với người nằm vùng của phía chống ma tuý, vừa trọng dụng, vừa không tin tưởng hoàn toàn.

Tiết Bồng nói: “Một năm nay, Lục Nghiễm luôn tìm kiếm tung tích của anh. Anh ấy chưa từng từ bỏ anh.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hứa Cảnh Hân chững lại, y nhấp chút cà phê: “Anh biết, đội trưởng Lâm nói với anh rồi. Mấy tháng đầu lúc anh bị thương, anh gần như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mỗi ngày đều chỉ tiếp xúc với y tá, bác sĩ chăm sóc mình, còn có Khang Vũ Hinh lâu lâu sẽ tới thăm. Sau đó, lúc anh có thể liên lạc lại được với thế giới bên ngoài, biết bên chống ma tuý đang tìm kiếm tung tích của anh, anh bèn tìm đường liên lạc với đội trưởng Lâm.”

“Đội trưởng Lâm biết được anh còn sống bèn bảo anh cố dưỡng thương, tiếp tục ở nguyên vị trí án binh bất động, đợi tin tức từ anh ấy. Cho đến khi Khang Vũ Hinh bảo anh đi xem “thị trường” bên ngoài với cô ta, anh mới biết được qua một số đường tin, rằng Lục Nghiễm vẫn đang âm thầm điều tra tung tích của anh. Nhưng hành động nằm vùng như thế này đều chỉ liên lạc hai người một chiều, bắt buộc phải giữ kín thân phận nằm vùng, không thể tiết lộ với ai, vì một khi bọn buôn ma tuý có được chút dấu vết thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, cũng sẽ huỷ hoại toàn bộ nhiệm vụ được phân công từ lâu. Chỉ là anh không ngờ em lại nhận ra anh nhanh thế.”

Nói đến đây, Hứa Cảnh Hân đặt ly cà phê xuống hỏi: “Anh đã nói hết những gì nên nói rồi, em còn gì muốn hỏi không?”

Tiết Bồng cụp mắt, không nói gì hồi lâu.

Cô vốn có rất nhiều điều muốn biết, nhưng đến giờ phút này, đã số đều đã không còn quan trọng nữa.

Hứa Cảnh Hân đã nói rất rõ, chỉ có một chuyện cô vẫn còn thắc mắc, đó chính là tại sao Khang Vũ Hân lại cứu “Chung Lệ” đi? Lúc cứu y, Khang Vũ Hinh có biết y là cảnh sát không? Sau đó lại còn bỏ ra mấy tháng, cho người chữa trị, chăm sóc cho y, cứ như sự tồn tại của y là rất quan trọng.

Suy luận theo logic thì Tiết Bồng cho là Khang Vũ Hinh biết “Chung Lệ” là cảnh sát, chính bởi thế mới lợi dụng sự hiểu biết của y với thể chế công an để chống điều tra.

Có lẽ trong mắt Khang Vũ Hinh, Hứa Cảnh Hân đã phản bội, nhưng đúng ra thì ít nhiều gì cô ta cũng sẽ đề phòng Hứa Cảnh Hân mới đúng chứ, sao có thể để y ở bên cạnh như thế này?

Vậy thì rốt cuộc Hứa Cảnh Hân đã dùng cách gì để lấy được lòng tin của Khang Vũ Hinh, khiến Khang Vũ Hinh tin rằng y sẽ không phản bội, không phải là kẻ nằm vùng?

Nhưng sau khi Hứa Cảnh Hân kể về những gì y phải trải qua suốt một năm nay, Tiết Bồng thật sự không hỏi nổi những vấn đề này nữa.

Cô phải hỏi sao đây? Chẳng lẽ lại hỏi thẳng Hứa Cảnh Hân rằng tại sao Khang Vũ Hinh lại tin tưởng y, có phải là phía sau có giao dịch nào đó khó nói không ư?

Hay là hỏi Hứa Cảnh Hân có phải y đã hoàn toàn bị Khang Vũ Hinh khống chế bằng ma tuý rồi nên mới yên tâm là y không làm cảnh sát được nữa?

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lắc đầu bảo: “Không còn gì nữa, anh nói rõ lắm rồi. Sau này gặp lại em sẽ vờ như không quen, không làm phiền anh làm nhiệm vụ đâu. Cũng mong anh… sớm ngày về đội.”

Nói đến đây, Tiết Bồng đứng dậy.

Cô không tiện ở lại đây lâu, cũng không thể nói chuyện dông dài với “Chung Lệ” của hiện giờ.

Sau khi có được câu trả lời, cô chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.

Thế nhưng, ngay sau khi Tiết Bồng đứng dậy bảo mình phải về, Hứa Cảnh Hân cũng đột nhiên hành động.

Y nắm lấy cánh tay Tiết Bồng, không hề dùng sức quá mạnh nhưng lại rất đột ngột.

Tiết Bồng sững người, cô đang định bước ra khỏi bàn, chân vừa sải tới đã bất thình lình bị y kéo lấy,

Cô quay đầu nhìn xuống.

Hứa Cảnh Hân vẫn ngồi đó, y thẳng lưng dậy, ánh mắt trở nên sáng tỏ hơn bao giờ hết dưới ánh đèn ảm đạm, khác hoàn toàn với ánh mắt đục ngầu mệt mỏi ban sáng.

Hứa Cảnh Hân hé miệng nhưng lại yên lặng vài giây vẫn không nói gì.

Đây là lần đầu tiên y ngập ngừng như thế từ sau khi hai người gặp nhau.

Cũng chính vào lúc này, Tiết Bồng dường như lại nhìn thấy Chung Lệ dưới ánh đèn đường một năm trước.

Nụ cười của y đã thu hút cô, đó là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng mà suốt mười năm trước đó, dù cô có soi gương thế nào cũng không thể tìm ra.

Cô ngưỡng mộ lắm, cũng khao khát lắm.

Lúc đó, y đã nói: “Tiết Bồng, anh rất thích em, mong em có thể làm bạn gái anh!”

Cô gật đầu, nghĩ rằng có được người bạn trai như thế, chắc ngày nào cũng sẽ vui lắm, họ sẽ rất hạnh phúc.

Y thấy cô đồng ý thì vui lắm, lại còn nói thêm một câu: “Nhưng mà phải đợi đến khi anh chấp hành xong nhiệm vụ lần này về.”

Cô lại lần nữa gật đầu, mỉm cười với y.

Cảnh tượng này dường như cùng lúc xuất hiện trong đầu Tiết Bồng và Hứa Cảnh Hân.

Bàn tay y lại thêm siết chặt cô.

Tiết Bồng thấy yết hầu Hứa Cảnh Hân khẽ động đậy, dường như y có gì muốn nói nhưng không biết là đang chuẩn bị hay đang tìm kiếm can đảm.

Cũng chính vào vài giây yên tĩnh này, trong đầu Tiết Bồng lại đột nhiên xuất hiện một âm thanh khác: “Nếu trên đời này không có Lục Nghiễm, em thấy mình sẽ như thế nào?”

Tiết Bồng khẽ run rẩy, mắt mở to.

Chân tay và sống lưng của cô đều lạnh toát.

Nếu Lục Nghiễm không về được nữa thì sao? Hoặc nếu anh biến thành “Hứa Cảnh Hân” tiếp theo?

Cô không dám nghĩ.

Tiết Bồng nhắm mắt, quẳng âm thanh ấy đi.

Nhưng sau đó, thứ lấp vào lại là dáng vẻ hồi hộp của Lục Nghiễm cũng những câu nói kia của anh…

“Tai không có nhắm được, mắt mới nhắm được.”

“Thật ra, anh muốn nói với em những lời này từ lâu rồi, nhưng mà mỗi lần đều có chuyện khác cắt ngang…”

“Em đừng xích tới, nước bắn vào người bây giờ.”

“Em mà chịu nghe thì anh cũng đâu cần phải nói mãi thế.”

“Sao mà anh giận em cho được.”

Tiết Bồng hít sâu một hơi, cô mở mắt, nhìn vào bàn tay đang nắm lấy mình rồi lại lặng thinh khẽ lùi lại.

Bàn tay kia cũng trượt xuống theo.

Tiết Bồng mím môi, lên tiếng hỏi: “Anh còn gì muốn nói sao?”

Hứa Cảnh Hân chững lại, nhìn chăm chăm vào Tiết Bồng, sau đó lại như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, lắc đầu bảo: “À, không có gì.”

Từng đẹp đẽ nhường nào, giờ lại tàn khốc biết bao.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc này, trong lòng cả hai đều rất rõ, “Chung Lệ” của quá khứ cần một lời hứa hẹn, một sự trông mong, nhưng Hứa Cảnh Hân của hiện tại lại không cần, cũng không thể cần được.

Bất cứ lời hứa nào cũng sẽ đều trở thành gánh nặng.

Với tư cách bạn bè, cách duy nhất để bảo vệ nhau chính là gặp mặt như không quen biết.

Đừng khiến người kia nhung nhớ gì, đừng khiến họ thấy còn hy vọng, càng đừng đồng cảm hay thương xót, những thứ “mềm yếu” này đều chỉ tổ hại người ta.

Điều không còn gì bàn cãi là dù cuối cùng, nhiệm vụ nằm vùng của Hứa Cảnh Hân có kết quả thế nào, nửa đời sau y đều sẽ sống cô đơn trong “đau đớn”.

Chỉ riêng việc cai nghiện thôi đã khiến rất nhiều người nằm vùng bỏ cuộc.

Càng nói gì tới việc mất một phần chân, không thể nào làm cảnh sát ở tuyến đầu được nửa, chỉ có nước lui về làm văn phòng.

Tiết Bồng biết, chuyện này dù đối với “Chung Lệ” hay Hứa Cảnh hân đều là một cú sốc cực lớn về tinh thần, dù sao thì y cũng còn trẻ, đáng ra vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Nhưng đến giờ, cô chỉ có thể bình tĩnh vạch rõ giới hạn.

Bất cứ sự đồng cảm hay thương xót nào cũng chỉ xát muối thêm vào vết thương của y.

Cô phải mau chóng đi khỏi, trả lại yên tĩnh cho y.

Tiết Bồng khẽ gật đầu rồi đi ra cửa.

Hứa Cảnh Hân ngồi nhìn theo cô.

Chỉ là cũng không biết vì sao, khoảng cách từ bàn tới cửa đột nhiên dài hơn, Tiết Bồng đi càng lúc càng chậm, càng lúc càng xiêu vẹo, rõ ràng đã bước đi mà lại cứ như đi mãi không tới.

Đầu cô tối tăm từng đợt, lại còn nặng trĩu, hồi nãy lúc ngồi có thấy vậy đâu.

Ánh đèn vàng trong quán cà phê tự dưng lại xoay vòng trước mặt.

Tiết Bồng trật chân, vô thức, vịn lấy chiếc bàn bên cạnh.

Cô tự gượng lấy, vô thức nhìn ra sau, mắt cũng bắt đầu nhoè đi.

Trong mơ màng, cô nhìn thấy Hứa Cảnh Hân đứng dậy, giọng nói y lúc xa lúc gần, dường như là đang hỏi cô: “Em sao thế, hạ đường huyết à?”

Hạ đường huyết ư?

Không, không phải hạ đường huyết…

Cảm giác này không ổn.

Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Tiết Bồng đã thấy Hứa Cảnh Hân đi về phía mình, sau đó y cũng bắt đầu xiêu vẹo, triệu chứng lại còn nặng hơn cả cô.

Y còn đang đeo chân giả, một khi mất thăng bằng là cả người sẽ lập tức đổ ra đất.

Chân giả nện xuống sàn, phát ra tiếng động lớn.

Tiết Bồng lắc đầu, chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nặng nề, hai chân đã mềm nhũn tới sắp mất đi tri giác.

Cô vịn vào bàn, trượt xuống đất, một tay đã đặt dưới đất.

Cô hé mắt, cố lên tiếng, cho đến khi ngoài cánh cửa gần đó có tiếng động.

Cửa mở ra, gió lạnh lùa vào.

Có ai đó đẩy cửa bước vào, lại còn không chỉ có một người.

Tiếng bước chân của họ nện trên nền gỗ.

Sau đó, hai người kia đi tới, đứng nhìn xuống cô.

Tiết Bồng chỉ nhìn loáng thoáng đường chút đường nét trên mặt người kia, nhận ra có hai người đàn ông, một cao một thấp.

Một người trong số đó tóc điểm hoa râm, chân đi không được nhanh nhẹn.

Trước khi bóng tối ập tới, cô chỉ nghĩ tới một người: Trần Mạt Sinh.

Sau đó thì hoàn toàn ngất đi.

Tác giả giải thích chi tiết truyện:

Việc Tiết Bồng và Hứa Cảnh Hân gặp nhau là đã vi phạm kỷ luật, nhưng gặp thì vẫn phải gặp. Dù là Lục Nghiễm hay là Tiết Bồng thì đều không phải máy móc chỉ biết tuân thủ kỷ luật.

Tiết Bồng biết mình làm thế sẽ bị truy cứu trách nhiệm, mình cũng không được lợi gì nhưng vẫn muốn tìm câu trả lời.

Hoặc có thể nói là với người chú trọng lợi ích cá nhân, họ sẽ vi phạm kỷ luật vì lợi ích riêng, nhưng sẽ không vi phạm kỷ luật vì tình người, ngược lại, những lúc thế này còn sẽ lựa chọn phủi sạch hiềm nghi để tự bảo vệ mình.

Có rất nhiều lúc, pháp luật, kỷ luật hay quy tắc đều không thể hoàn toàn triệt để, con người là động vật có tình cảm, pháp luật cũng không thể vượt quá tình người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio