Buổi trưa, Trần Huân cho ra được kết quả khám nghiệm tử thi lần đầu tiên, chỉ là khác hẳn so với kết quả xét nghiệm nước tiểu mà phía bệnh viện cung cấp, ít nhất thì Lý Lan Tú không nhiễm độc thuỷ ngân.
Mạnh Nghiêu Viễn quay trở lại phòng thí nghiệm của khoa kiểm nghiệm dấu vết, ăn không vô một chút nào, vừa uống nước để điều chỉnh trạng thái, vừa miêu tả nỗi đau trong lòng mà y phải gánh chịu cho Tiết Bồng đang kiểm tra vật chứng nghe.
Tiết Bồng nghe Mạnh Nghiêu Viễn nói mấy câu, không nói không rằng nhắn tin cho Lục Nghiễm, bảo anh đến toà thực nghiệm một chuyến.
Chắc Lục Nghiễm là cái tên lửa ấy, chưa tới hai phút đã tới, lúc vào lại còn rất bình tĩnh, không có chút mất sức: “Đúng lúc anh cũng định sang hỏi kết quả, đi đến dưới lầu thì nhận được tin nhắn.”
Mạnh Nghiêu Viên ngỡ ngàng, tin nhắn gì cơ chứ?
Sau đó y lại quay đầu nhìn Tiết Bồng, chỉ thấy cô hết sức thản nhiên nói: “Đủ người rồi, tiếp tục đi.”
“Ờm.” Mạnh Nghiêu Viễn chớp chớp mắt rồi hỏi: “Tôi mới nói tới đâu rồi?”
Tiết Bồng nói: “Ông nói đến mùi thi thể. Thật ra hôm qua tới hiện trường là tôi đã thấy cái mùi này sai sai rồi, hình như không chỉ có mùi tử thi mà bên trong còn có một số mùi khác, hình như là còn thối hơn thi thể thối rữa gấp mấy lần.”
“Oẹ!” Mạnh Nghiêu Viễn lập tức phản ứng.
Đợi đến lúc dịu bớt, Mạnh Nghiêu Viễn lại bắt đầu thuật lại cả quá trình khám nghiệm tử thi và một số dấu hiệu kỳ lạ xảy ra trong lúc đó.
Ví dụ như sau khi mở lá phổi của Lý Lan Tú ra thì không có dấu hiệu tương tự như phổi của Cao Thế Dương, càng không có kết tủa thuỷ ngân, phần phổi bị xơ hoá rất nghiêm trọng, tổ chức xơ cũng rất thưa, lớp giữa động mạch phổi dày hơn, xuất hiện trong khoang phế nang vân vân.
Sau đó là đến đường ruột của bà ấy, có hiện tượng xuất huyết, tuyến trên thận và ống thận có hiện tượng hoại tử, quả thận trắng bợt sưng tấy, kết quả cụ thể hơn thì còn phải đợi kiểm tra các cơ quan nội tạng xong mới biết được.
Thuật lại xong tình hình sơ lược, Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Nghe ý của pháp y Trần thì có vẻ như hiện giờ ngoài việc phải kiểm tra độc chất thì còn phải xác định thêm xem có phải là viêm phổi không điển hình hay không.”
Lục Nghiễm yên lặng vài giây, quay sang hỏi Tiết Bồng: “Đúng rồi, ban nãy em nói là thấy mùi tử thi lần này khác với trước đây, có nghi ngờ gì đúng không?”
Tiết Bồng ngập ngừng: “Tạm thời thì không chắc nhưng tôi cảm thấy đó giống như là mùi hôi của một loại độc nào vậy.”
“Nếu trúng độc mãn tính xảy ra trong sinh hoạt hằng ngày thì thường đều sẽ có “lối vào”, vậy thì khoang miệng, yết hầu, thực quản, dạ dày chắc chắn đều sẽ có thay đổi.” Lúc này, bỗng dưng có một giọng nói vọng tới từ ngoài cửa, trả lời tiếp câu nói của Tiết Bồng.
Cả bọn quay đầu nhìn, Quý Đông Duẫn mỉm cười bước vào.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Pháp y Quý, đi công tác về rồi đấy à? Sao rồi, có thu hoạch được gì không?”
Nhưng Quý Đông Duẫn còn chưa kịp trả lời Mạnh Nghiêu Viễn, Lục Nghiễm đã chen ngang: “Pháp y Quý, ban nãy anh nói những bộ phận như thực quản, dạ dày chắc chắn đều sẽ có thay đổi là như thế nào?”
Quý Đông Duẫn nói: “Ví dụ như bong tróc hay loét lớp ngoài, có rất nhiều ca bệnh trúng độc cấp tính đều là như thế, uống thuốc trừ sâu vào thì lưỡi sẽ sưng tấy, lớp ngoài khoang miệng sẽ bong tróc.”
Nghe đến đây, Tiết Bồng nhíu chặt mày.
Lục Nghiễm nhìn thấy bèn hỏi: “Em liên tưởng tới gì rồi đúng không?”
Tiết Bồng nói: “Nhắc đến thuốc trừ sâu thì hình như tôi nhớ ra rồi, cái mùi hôi kỳ lạ đó hơi giống như là đã uống Paraquat, sau khi chết thi thể tỏa ra thứ mùi đó. Hai năm trước tôi đã từng ngửi thấy, cực kỳ có ấn tượng.”
Paraquat?
Lục Nghiễm ngừng lại, anh chỉ biết đây là một loại thuốc diệt cỏ, làm việc trong lĩnh vực nông nghiệp và trồng trọt sẽ thường xuyên tiếp xúc với no, tác dụng diệt có cực kỳ nhanh chóng, lại vô hại với đất, được sử dụng rộng rãi và nhiều nhất trên phạm vi toàn thế giới.
Thế nhưng nó có độc tính cực mạnh đối với con người và động vật, ở nông thôn có không ít người đã uống phải Paraquat hoặc cố ý uống Paraquat để tự sát, phần trăm chết là rất cao, vì thế, vào năm , trong nước đã huỷ bỏ giấy phép đăng ký và sản xuất Paraquat.
Quý Đông Duẫn: “Nếu uống phải Paraquat thì sẽ gặp phải những hiện tượng ban nãy tôi vừa nói, ví dụ như là “lưỡi Paraquat”, “phổi Paraquat”. Với độc tính của Paraquat thì dù đã làm loãng nhưng nếu sử dụng lâu ngày thì khoang miệng đều sẽ xuất hiện triệu chứng. Sau khi đi vào cơ thể, cơ quan mục tiêu của nó là thận và phổi, kèm theo đó là tức ngực, khó thở, phổi dần bị xơ hoá, khi chẩn đoán lâm sàng rất dễ bị hiểu nhầm là viêm phổi không điển hình. Sau đó thận và gan cũng sẽ bắt đầu có vấn đề ví dụ như rối loạn chức năng gan, Uremia, nhưng mà cuối cùng về cơ bản thì đều sẽ chết vì suy hô hấp do phù phổi nghiêm trọng.”
Nghe Quý Đông Duẫn phổ biến xong, Mạnh Nghiêu Viễn nói ra thắc mắc: “Nếu nói là phổi Paraquat thì cũng khớp với Lý Lan Tú nhưng khoang miệng của bà ấy không hề có triệu chứng rõ rệt nào…”
Quý Đông Duẫn: “Bên Trưởng khoa Hứa đã kiểm tra độc chất rồi, chắc chiều là có kết quả đấy.”
Mạnh Nghiêu Viễn lại hỏi thêm mấy câu, Quý Đông Duẫn đều cười trả lời, hai người nói qua nói lại, nói đến lạc đề, Tiết Bồng với Lục Nghiễm thì lại lặng thinh từ đầu tới cuối.
Tiết Bồng hơi cúi đầu, cô nheo mắt, cố gắng nhớ lại thứ mùi trong nhà Lý Lan Tú.
Lục Nghiễm thì lại nghiên cứu kiến thức Quý Đông Duẫn vừa cung cấp, trong đầu cũng dần xuất hiện một trường hợp nào đó.
Nếu như nói “bệnh vào từ đường miệng” thì nếu trong miệng có độc, tất nhiên là cả khoang miệng cũng sẽ có phản ứng nhưng nếu độc đi vào người mà không phải qua miệng thì sao?
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Pháp y Quý, nếu người bỏ độc trong cho độc vào trong thức ăn mà là thông qua tiếp xúc da, vậy thì triệu chứng sẽ có gì khác không?”
Tiết Bồng bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Lục Nghiễm.
Quý Đông Duẫn nói: “Nếu là loại độc có tính ăn mòn thì khi tiếp xúc với da sẽ khiến da toét nứt, dị ứng, bỏng, tương tự như ăn mòn có tính kiềm vậy, nếu là mắt thì sẽ dẫn đến viêm giác mạc, nếu là hít thở vậy thì mũi, cổ họng, cả hệ thống hô hấp đều sẽ xuất hiện dấu hiệu hoạt hóa tương tự.”
Tiết Bồng bỗng hỏi: “Da của Lý Lan Tú có bỏng hay lở loét không?”
Mạnh Nghiêu Viễn ngập ngừng: “Có.”
Tiết Bồng: “Ở đâu?”
“Khoảng ở ngực và bụng, vùng mông, phía sau lưng, à, vùng hông cũng có, còn có lòng bàn chân với mu bàn chân nữa.”
Phân bố như thế này thì…
Tiết Bồng nheo mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng đi tới bàn làm việc của mình, cầm bút vẽ vài nét trên giấy.
Lục Nghiễm cũng nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi sang cho phòng thí nghiệm lý hoá hỏi: “Trưởng khoa Hứa, kiểm tra phần cắt của Lý Lan Tú như thế nào rồi…”
Trưởng khoa Hứa nói vài tiếng trong điện thoại, tiếp đó Lục Nghiễm nhấn bàn phím, để tất cả mọi người trong phòng cùng nghe.
Trưởng khoa Hứa nhanh chóng cho biết tế bào phế nang của Lý Lan Tú đã hoại tử, tế bào xơ phình to, chất xơ thấm ra, hình thành u xơ hoá, tế bào thượng bì ở phế nang tăng thêm rõ rệt, so với các cơ quan khác thì tình trạng phổi là nghiêm trọng nhất, hiện tại vẫn phải kiểm tra độc chất thêm.
Quý Đông Duẫn đi đến cạnh Lục Nghiễm nói: “Trưởng khoa Hứa, kiểm tra chất độc trước xem xem phổi với thận có phản ứng Paraquat không.”
Trưởng khoa Hứa nói: “Thật ra chúng tôi cũng đang nghi ngờ là Paraquat, cô Diêu đã làm kiểm tra rồi.”
Lục Nghiễm: “Vâng, chúng tôi tiếp tục đợi.”
Vừa dứt lời, phía Trưởng khoa Hứa đã có câu trả lời: “Có kết quả rồi, tất cả các cơ quan đều dương tính, đặc biệt nồng độ ở thận và phổi là cao nhất.”
Quả đúng là vậy…
Lục Nghiễm: “Vâng, cảm ơn Trưởng khoa Hứa.”
Điện thoại kết thúc, ở bên này, Tiết Bồng cũng đưa cho mọi người xem tờ giấy mình vừa viết vẽ.
Trên giấy có vẻ đơn giản cơ thể con người, chú thích vài bộ phần, còn có đánh dấu những vị trí da bị bỏng loét mà Mạnh Nghiêu Viễn nói.
Tiết Bồng nói: “Lý Lan Tú là phụ nữ, nếu có người muốn thuốc bà ấy mà lại không phải qua thực phẩm thì chỉ có thể là ra tay từ trên quần áo, vả lại còn là quần áo ôm sát người ví dụ như là quần áo lót hay vớ. Những vùng da gặp vấn đề của Lý Lan Tú cũng đúng vào những vị trí này.”
Mạnh Nghiêu Viễn cảm thán đầu tiên: “Má ơi…”
Quý Đông Duẫn: “Nếu bỏ độc vào thức ăn, thức ăn sẽ có vị đắng chát. Hơn nữa trong Paraquat có thêm vào chất có mùi khó chịu, mùi rất hắc, mở nắp ra lại ngửi được ngay, mục đích là để thứ mùi hăng mũi này cảnh báo mọi người, tránh cho vào miệng.”
“Vì thế nên người bỏ độc mới chọn cách pha loãng Paraquat, trộn lẫn với nước giặt, viên giặt cho thấm vào quần áo ôm sát, như thế vừa có thể đạt được mục đích vừa không bị lộ bởi mùi khó chịu.” Lục Nghiễm nói tiếp, lại nhìn chăm chăm mấy giây vào tờ giấy trên tay Tiết Bồng, sau đó lại dời mắt nhìn sang mấy túi vật chứng trên bàn thí nghiệm.
“Muốn chứng thực xem có phải chính xác là bỏ độc vào quần áo hay không thật ra chỉ cần kiểm tra quần áo của Lý Lan Tú là biết ngay.”
Tiết Bồng nhanh chóng cầm một túi quần áo được lấy từ trên thi thể Lý Lan Tú, nhìn Lục Nghiễm nói: “Tôi đưa đi kiểm tra độc chất ngay đây.”
Lục Nghiễm gật đầu, lại nhìn đồng hồ điện thoại: “Anh về đội trước đây, nửa tiếng sau gặp nhau ở bãi đậu xe, chuẩn bị đi thu thập chứng cứ lần hai.”
Hai người nói rồi lập tức lần lượt bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Quý Đông Duẫn và Mạnh Nghiêu Viễn.Mạnh Nghiêu Viễn nhìn chăm chăm vào cánh cửa, ngơ ngác mấy giây rồi mới nói: “Ủa vậy là xong rồi á hả? Sao kết thúc đột ngột vậy.”
Quý Đông Duẫn hơi buồn cười nhìn sang: “Về cơ bản là đã có được kết quả rồi, cậu còn muốn bàn bạc gì nữa?”
“Em còn hơi chưa dứt được.” Mạnh Nghiêu Viễn thở dài, sắp xếp lại vật chứng trên bàn rồi lại nhìn sang Quý Đông Duẫn, lúc này mới nhớ tới một chuyện.
“À phải rồi, anh Đông Duẫn.”
Quý Đông Duẫn nhướng mày: “Cậu lại muốn hỏi gì nữa?”
Mạnh Nghiêu Viễn hí hửng: “Anh thấy cái mẫu tin trên bảng tìm kiếm về cô người mẫu không? Lần này anh đến thành phố Lịch là vì chuyện này đúng không?”
Y nói dứt câu, trong phòng im ắng một lúc lâu, Mạnh Nghiêu Viễn nhìn chằm chằm vào Quý Đông Duẫn từ đầu tới cuối, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.
Quý Đông Duẫn không vờ vịt nổi, khẽ thở dài một tiếng rồi chỉ có thể thừa nhận: “Cậu cũng nhạy bén đấy.”
“Trời má ơi, em đoán đúng thật hả?” Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Không phải em nhạy bén gì đâu, cái chính là hai chuyện xảy ra trùng hợp quá, cô người mẫu đó vừa gặp chuyện thì anh đã bị gọi đến thành phố Lịch khám nghiệm tử thi, ngoài vụ này ra thì em thật sự không còn nghĩ ra việc gì khác khiến anh phải cất công chạy một chuyến như thế nữa.”
Quý Đông Duẫn khẽ cười, không tiếp lời, chỉ quay người bước ra cửa.
Mạnh Nghiêu Viễn nói với theo phía sau: “Ấy, anh cũng không tiết lộ chút được sao, rốt cuộc là tự sát hay bị giết vậy?”
Quý Đông Duẫn lại còn không thèm quay đầu, giơ ngón trỏ lên mà lắc lắc.
Mạnh Nghiêu Viễn thở dài: “Mình biết ngay mà…”
Phía bên này, Quý Đông Duẫn vừa bước chân ra cửa, nụ cười trên khuôn mặt biến mất ngay tức khắc, đôi mắt cong cong lúc cười cụp xuống lạnh như băng.
Rẽ qua một hành lang, phía trước là khoa pháp y.
Quý Đông Duẫn bước vào, suýt nữa đụng trúng trợ lý Thần đang đi ra ngoài.
“Ấy, pháp y Quý, em còn tưởng anh về nghỉ rồi.”
Quý Đông Duẫn ngước mắt nói: “Ừm, dọn dẹp cái rồi đi ngay.”
Hai người lướt qua vai nhau, Quý Đông Duẫn đi mấy bước rồi lại đứng lại, quay người gọi cậu: “Thần.”
Trợ lý Thần đã ra khỏi cửa lại quay trở vào: “Sao thế pháp y Quý?”
Quý Đông Duẫn đứng trong phòng, hay tay đút trong túi, vẻ mặt rất hời hợt: “Không có gì, nhắc nhở cậu một chút thôi, trước khi vụ án ở thành phố Lịch được sáng tỏ thì dù đồng nghiệp có thân đến cỡ nào hỏi, cậu cũng không được nói lung tung.”
Trợ lý Thần ngơ ngác nói: “À, vâng, em biết rồi, em bảo đảm sẽ không nói lung tung đâu!”
Lúc này Quý Đông Duẫn mới cười nói: “Đi làm việc đi, làm xong thì về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Ở bên khác, Lục Nghiễm cũng đã về Chi đội Hình sự, nhân lúc trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, thông báo mục đích với mọi người.
Cả đội nghe xong đều sửng sờ, tất cả im lặng một lúc rồi đưa mắt nhìn nhau, có người cúi đầu lặng thinh không nói.
Cho đến khi Lục Nghiễm lên tiếng: “Có vấn đề gì thì bàn bây giờ luôn đi, vẫn còn mấy phút.”
Trương Xuân Dương nói trước: “Có một điều khá là kỳ lạ, nếu như người nhà bỏ độc thì tại sao không dùng cùng một thứ độc, một người dùng thuỷ ngân, một người lại dùng Paraquat, hình như là hơi rắc rối thì phải?”
Lý Hiểu Mộng cũng tiếp: “Có khi là cố ý làm mờ tầm nhìn, lỡ đâu bị phát hiện thì cũng có thể gây nghi ngờ, dời sự tập trung chăng?”
Phương Húc: “Dù có dời sự tập trung sao thì cũng đều là trúng độc, dù mấy loại độc thì cách thức này đều cần thời gian dài tiếp xúc với quần áo ôm sát của người chết, ngoài trừ con trai với con dâu người chết thì trên cơ bản không còn ai khác có thể nữa.”
Mấy giây sau, Hứa Trăn mới lên tiếng: “Lý Lan Tú trúng độc qua tiếp xúc da, vậy còn Cao Thế Dương thì sao?”
Cả đội bỗng chốc yên ắng.
Lục Nghiễm ngồi xéo trên bàn làm việc, nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, anh nói: “Hiện giờ có vài điểm cần phải xác nhận. Thứ nhất, người đầu độc Lý Lan Tú là ai. Thứ hai, Cao Thế Dương bị nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính thông qua đường nào, là gốc bệnh từ khi còn làm việc ở nhà máy hóa chất hay là bị người nhà đầu độc. Giai đoạn hiện giờ, chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn dồn hết tình nghi vào Cao Lực Minh và Chung Ngọc, đừng quên, Lý Lan Tú và Cao Thế Dương cũng là vợ chồng, dù hiện giờ không còn ở cùng nữa, dù Lý Lan Tú từng nói với người ngoài rằng nghi ngờ con trai Cao Lực Minh đầu độc mình, vậy còn Cao Thế Dương thì sao?”
Nghe đến đây, Phương Húc là người lên tiếng đầu tiên: “Đội phó Lục, ý anh là Cao Thế Dương nhiễm độc thuỷ ngân cũng có thể có liên quan đến Lý Lan Tú?”
Lục Nghiễm: “Lý Lan Tú và Cao Thế Dương bắt đầu ở riêng từ lúc nào, vì sao lại ở riêng? Mọi người đừng quên Lý Lan Tú cũng từng làm trong nhà máy hoá chất, hơn nữa sau đó còn làm việc ở công ty bên thứ ba kiểm tra chất lượng một thời gian dài. Cao Thế Dương và Lý Lan Tú đều có kiến thức nhất định về hoá chất, nếu như nói đến hiểu biết về tính kín đáo của việc đầu độc mãn tính và với các loại độc thì hai người họ đều thông thạo hơn người bình thường rất nhiều. Thêm vào đó, nếu muốn ra tay ngay trước mắt hai người này cũng cần phải có một lượng kiến thức hoá học nhất định, còn phải hết sức cẩn thận. Mọi người nhất định phải mở thông suy nghĩ, không được bỏ qua bất cứ khả năng nào, phải điều tra mọi sự có thể.”
Phương Húc đáp: “Còn phải tìm ra vật có độc, làm rõ nguồn gốc chất độc… thật ra nói theo lý thuyết thì Cao Thế Dương và Lý Lan Tú có cơ hội lấy được dễ hơn.”
Trương Xuân Dương: “Nhưng mà hai người đã về hưu mấy năm rồi, nếu đột nhiên hỏi thăm đồng nghiệp cũ để lấy thứ này thì sẽ gây nghi ngờ chứ nhi?”
Lý Hiểu Mộng: “Ôi dào, bọn họ làm nghề này lâu năm vậy rồi, chắc chắn là có đường.”
Lục Nghiễm nghe cả đội bàn luận nhưng không nói gì, trong lòng nhanh chóng nảy ra nghi vấn, có một điểm anh luôn thấy kỳ lạ từ lúc về tới giờ, cũng là vấn đề đầu tiên mà vừa nãy Trương Xuân Dương nhắc tới: Tại sao lại không phải là cùng một loại độc?
Nhiễm độc thuỷ ngân không có gì kỳ lạ, trúng độc Paraquat cũng không hề bất thường nhưng vì sao lại xuất hiện hai thứ độc.
Nếu như có hai người đầu độc thì chuyện xuất hiện hai thứ độc lại khá là dễ lí giải, có thể hai người này không biết gì về chuyện của nhau.
Nếu là cùng một người thì sao?
Người này đã chọn Paraquat, lại còn chọn kim loại nặng, nếu chọn loại độc đầu tiên là để dễ tìm đường, vậy vì sao lại đổi sao loại độc thứ hai, hay là việc này có hàm ý gì đặc biệt?
Có lẽ là chỉ cần giải đáp được vấn đề này, vụ án này sẽ lộ ra chân tướng.