Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ Hai này đã được định sẵn là khác với lệ thường.

Lúc người trong chi đội về lại Cục thành phố đã là buổi chiều.

Tổ điều tra vừa nghỉ ngơi được một lúc đã lục đục đi vào phòng họp, bắt đầu bàn luận về mấy vụ án đang giải quyết hiện tại.

Lục Nghiễm đứng trước màn hình máy chiếu, nhanh chóng trích ra hồ sơ vụ án xâm hại người già.

Theo lời Phương Húc, sau khi phòng thực nghiệm kỹ thuật hình sự thu thập chứng cứ, đã tìm được dấu vân tay của cùng một người trong nhà những người già bị hại, cũng đã tiến hành đối chiếu trong kho vân tay của cảnh sát nhưng lại không tìm được ghi chép ăn khớp.

Cũng có nghĩa là người này chưa từng có ghi chép phạm tội, trước kia cũng chưa từng dính vào những vụ án khác, bị cảnh sát triệu tập, càng chưa làm hộ chiếu để nhập dấu vân tay vào.

Phương Húc nói: “Hiện giờ chúng ta đã thu hẹp phạm vi điều tra, tất cả cửa nhà của những người già đều không có dấu vết bị cạy, chứng tỏ người này tự có chìa khoá vào nhà. Bên cạnh đó, người có được chìa khoá của những người già đơn thân này chỉ có nhân viên xã hội phụ trách tới chăm sóc họ hằng ngày. Chúng tôi đã lấy dấu vân tay của nhân viên xã hội hiện tại, tiếc là cũng không khớp.”

Cũng không khớp sao?

Lục Nghiễm khoanh tay trước ngực, cau mày nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nhân viên xã hội hiện tại vẫn luôn chăm sóc những người già này sao?”

Phương Húc nói: “Chắc được nửa năm rồi.”

“Vậy trước anh ta là nhân viên xã hội nào phụ trách?”

Phương Húc khựng lại rồi mới bắt kịp: “Đội phó Lục, ý anh là có thể là do nhân viên xã hội trước gây ra?”

“Không loại trừ khả năng này.”

“Nhưng mà nhân viên xã hội trước đó đã nghỉ việc hơn nửa năm rồi, vụ án mới xảy ra gần đây thôi.”

Lục Nghiễm nói: “Những cụ già này đều mắc chứng Alzheimer, khái niệm của họ về thời gian và không gian không giống với người bình thường, có lẽ nửa năm trước là đã xảy ra chuyện tương tự nhưng vì chứng bệnh này mà có người có thể sẽ nhầm là mới xảy ra gần đây. Nếu hiện tại chưa có manh mối gì khác thì điều tra theo hướng này trước đi.”

“Vâng, đội phó Lục.”

Lục Nghiễm uống ngụm nước, lại mở sang slide của vụ án thứ hai nói: “Vụ tiếp theo.”

Chính là vụ sát thủ tấn công, người phụ trách là Hứa Trăn.

Hứa Trăn nói nhanh: “Vì đội phó Lục đã phác họa chân dung nên hiện giờ đã biết được sát thủ là Lý Thành Kiệt, tiếp đến sẽ liên hệ với công ty viễn thông để điều tra vị trí tín hiệu của số điện thoại liên lạc với Tôn Cần. Vật chứng mang về từ hiện trường vẫn đang được phòng thực nghiệm kiểm tra.”

Lục Nghiễm gật đầu nói: “Đặc biệt là phải chú ý đến dấu chân Lý Thành Kiệt để lại tại hiện trường, tôi nhớ rất rõ là hắn mang ủng tác chiến loại . Đế của kiểu ủng tác chiến này có rất nhiều hoa văn, chúng có tác dụng chống trơn trượt nhưng cũng dễ để lại vết bùn đất. Lúc đó tôi và hắn có ẩu đả, trong quá trình này hắn chắc chắn sẽ để lại bùn đất ở nơi từng đi qua ở hiện trường, thậm chí là trên quần áo của tôi.

Hứa Trăn chăm chú lắng nghe, còn ghi lại từng mục nhưng lúc ghi xong lại trông có vẻ ngập ngừng.

Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế?”

Hứa Trăn nói: “Đội trưởng Lâm bên chống ma tuý cử người sang đòi tư liệu của tên sát thủ tấn công anh, họ cho là vụ này có liên quan mật thiết đến Vương Xuyên và đường dây ma tuý đội phó Lục vẫn luôn điều tra, thế nên…”

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày rồi im lặng.

Những người ngồi đó đều không lên tiếng, ai nấy cũng chăm chú nhìn anh.

Cho đến khi Trương Xuân Dương nhỏ tiếng e ngại: “Hình như bên chống ma tuý không mong chúng ta can thiệp sâu quá.”

Phương Húc nhìn sang Trương Xuân Dương đáp: “Chắc là sợ bứt dây động rừng.”

Lục Nghiễm mỉm môi nói: “Không sao, Hứa Trăn, cậu cứ điều tra tiếp, có gì thì hỏi thêm bên phòng thực nghiệm, có hồ sơ thì lập tức sang đó. Còn bên chống ma tuý thì…”

Lục Nghiễm ngừng lại vài giây rồi lại nói: “Họ cần tư liệu gì thì chúng ta cứ hợp tác hết mình nhưng điều tra án thì cứ điều tra án, hai chuyện không liên quan tới nhau. Đường dây ma tuý không phải chuyện bên mình nhưng tung tích của Lý Thành Kiệt thì bắt buộc phải đào cho ra.”

Hứa Trăn: “Vâng, tôi hiểu.”

Lúc này, Lý Hiểu Mộng gõ cửa bước vào, chìa cho Lục Nghiễm một cái USB: “Đội phó Lục, xong rồi.”

Lục Nghiễm cười: “Vất vả rồi, ngồi đi.”

Chờ lúc Lý Hiểu Mộng ngồi xuống rồi, Lục Nghiễm cắm USB vào laptop, hồ sơ của vụ án thi thể trong khu bảo tồn thiên nhiên nhanh chóng xuất hiện, màn hình hiển thị mọi kiểu ảnh hiện trường vụ án.

Lục Nghiễm không nói gì nhiều mà chỉ nhìn sang phía mọi người, nhìn thấy ai cũng nhìn chăm chăm vào màn hình, ai nấy cũng mặt mày nghiêm túc, có điều muốn nói.

Lục Nghiễm bèn nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về vụ án hôm nay. Mọi người nghĩ thế nào cứ việc nói.”

Lý Hiểu Mộng giơ tay đầu tiên nói: “Thật ra cho tới hiện tại thì vẫn chưa thể chứng minh được đây là vụ mưu sát, báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa có, hiện giờ vẫn chưa biết được nguyên nhân tử vong. Theo lời nhân viên quản lý rừng thì người chết vào rừng từ hai hôm trước, hơn nữa lúc đến chỉ có một mình, bảo là đến khu dựng trại thám hiểm hoang dã, nhưng mà nơi phát hiện ra thi thể đã vào khu vực sâu hơn bên trong rồi. Theo như quản lý thì nơi đó đôi lúc sẽ có thú hoang xuất hiện, từ trước đến giờ đều cấm ra vào.”

“Kỹ thuật hình sự tìm được giấy tờ trong ba lô người chết mang tên Trình Lập Huy, trong ghi chép chúng ta tìm được bên phía quản lý cũng có ghi là Trình Lập Huy đi vào đó ngày thứ Bảy. Thế nhưng có điều này rất kỳ lạ… thường thì du khách đến thám hiểm trong khu bảo tồn thiên nhiên là để chụp ảnh, không thì là để dựng trại, hơn nữa sẽ mang theo rất nhiều đồ ăn vặt và nước. Thế nhưng Trình Lập Huy không mang theo máy chụp ảnh, đến điện thoại còn không có, trong ba lô không có đồ ăn vặt, chỉ tìm được một chai nước rỗng ở hiện trường.”

Trong lúc Lý Hiểu Mộng phát biểu, Lục Nghiễm cũng nhanh chóng vẽ sơ đồ liên hệ trên bảng trắng bên cạnh.

Đến khi Lý Hiểu Mộng nói xong, Lục Nghiễm cũng quay người, chỉ vào ba chữ “Trình Lập Huy” trên bảng trắng nói: “Đúng là như vậy, hiện tại vẫn chưa thể xác định tính chất vụ án. Nhưng mà có một điều, rốt cuộc người chết có phải Trình Lập Huy hay không thì vẫn phải chờ kết quả bên phía phòng thực nghiệm mới có thể xác định được.”

Lúc này, Trương Xuân Dương giơ tay lên.

Lục Nghiễm: “Xuân Dương, cậu nói đi.”

Trương Xuân Dương: “Tôi nghĩ là mọi người cũng đều thấy như tôi, tay quản lý này thật sự rất có vấn đề. Người chết vào khu bảo tồn đã hai ngày mà anh ta vẫn không lên tiếng, cũng không thông báo cho đội cứu hộ. Nếu như hôm nay không đi nhặt xác chim cùng với người trong thôn thì có khi không biết người này đã chết rồi. Với lại mỗi lần hỏi anh ta cái gì, anh ta đều ấp úng, nói năng né tránh, hơi kiểu như lạy ông tôi ở bụi này ấy.”

Phương Húc hỏi: “Ý cậu là có thể cái chết của nạn nhân có liên quan đến người quản lý?”

“Đúng là có khả năng này, dù sao thì chỉ có mình anh ta từng nhìn thấy người chết, quá lắm còn có một hàng ghi chép trên quyển đăng ký, anh ta muốn nói gì mà chẳng được.”

Lục Nghiễm nhanh chóng viết ra vấn đề mà Trương Xuân Dương nhắc đến lên bảng: Người chết vào rừng hai ngày, vì sao người quản lý biết mà không báo?

Tiếp đó, Lục Nghiễm quay sang nói: “Người quản lý này quả thật rất kỳ lạ, rõ ràng là đang giấu giếm gì đó. Nhưng với chứng cứ ở hiện trường thì chỗ khiến anh ta chột dạ chưa chắc đã là người chết, hoặc có thể nói là chưa chắc chỉ vì mỗi người chết. Tìm được một số lượng lớn đạn chì và xác chim ở hiện trường như thế, cỡ nào thì người quản lý cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.”

Vừa nói xong, Lục Nghiễm lại nhìn Hứa Trăn hỏi: “Lời khai của dân trong thôn như thế nào?”

Hứa Trăn: “Chúng tôi đã hỏi thăm người trong thôn gần đó, cũng đã hỏi người phát hiện ra thi thể sớm nhất, họ đều bảo là mỗi năm vào thời điểm này, họ đều sẽ vào rừng để xử lý và chôn xác chim mấy ngày, cũng biết là tối đến sẽ có người tới bắn giết.”

Lý Hiểu Mộng thất kinh: “Mỗi năm vào thời điểm này á? Vậy xem ra không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này rồi, sao bọn họ không báo?”

Hứa Trăn: “Tôi có thống kê lại vài vấn đề như thế này.”

Hứa Trăn nhanh chóng thuật lại, có một số người dân biết rõ là có người bắn giết chim, trong số đó còn có một số loài chim quý hiếm cấp bảo vệ quốc gia nhưng họ không dám nói gì nhiều, chủ yếu là do sợ phiền phức, bởi vì nghe nói những tay săn giết này có gia thế rất khủng, không ai dám rước họa vào thân vì mấy con chim cả.

Ngoài ra, còn có một số dân trong thôn cho biết là họ không nghĩ rằng là như thế thì có vấn đề gì, thật ra hành động “tổn hại đến chim chóc” này đã tiếp diễn được mười năm rồi.

Vì ruộng vườn của họ cách khu bảo tồn thiên nhiên khá gần, những con chim này ngoài vào rừng kiếm ăn thì còn thường tới gây hại cho ruộng đồng trong thôn, phá hoại nông sản, lúa mì và hoa cải dầu là bị tổn hại nặng nề nhất, các loại đậu càng không thu hoạch được, có nhiều loại bắp, đậu phộng trồng đi trồng lại nhiều lần vẫn không sinh trưởng được.

Nhất là đến mùa này, chim di trú sắp bay đi, sẽ bổ sung năng lượng trước khi bay đi, sẽ kéo cả đàn tới.

Người dân trong thôn cắm bù nhìn, giăng ruy băng, gõ chiêng, đốt pháo, dùng mọi cách nhưng lũ chim đã sớm thấy bình thường rồi, không biết sợ nữa, mà thuốc đuổi chim lại cao giá quá, dùng lâu dài thì không mua nổi.

Có nhiều người thật sự bất lực, cả đêm không ngủ được phải thức canh ruộng, canh một lần là cả tháng trời nhưng mà dù thế này cũng không được, ruộng vườn bị tổn hại, lại không có ai đền bù tổn thất.

Mấy năm ban đầu thì họ giăng lưới bắt chim ở gần vườn cây ăn quả và ruộng đồng, họ sẽ cắm hai cây cọc xuống ruộng, ở giữa có giăng một cái lưới chằng chịt, vì màu nhạt, mắt thường không dễ nhìn ra được nên chim đâm vào là sẽ dính luôn trong lưới không vùng vẫy được, thậm chí là sẽ chết.

Nhưng cái lưới chim này lại bị kiểm lâm phát hiện, bảo là phạm pháp.

Nói tới đây, Hứa Trăn khựng lại, thở dài nói: “Chỉ tính riêng năm nay thì kiểm lâm đã xử lý hết mười mấy lưới bắt chim. Lúc tháo lưới xuống thì thấy trên lưới còn mắc lại rất nhiều xác chim, chỉ có một con còn sống.

Nghe đến đây, cả phòng họp đều im lặng.

Mọi người đều sinh sống ở thành phố, nói gì tới thôn làng, đến cả ngoại ô cũng chưa tới bao giờ, hoàn toàn không biết gì về tranh đấu giữa người với động vật trong giới tự nhiên.

Lý Hiểu Mộng nói: “Nghĩ tới thì thấy mấy con chim kia tội nghiệp thật sự, tụi nó vốn đâu có hiểu con người trồng trọt cực khổ, kiếm ăn là bản tính trời sinh rồi. Nhưng mà nhìn từ góc độ của những người dân trong thôn, làm việc đồng áng cực khổ biết bao nhiêu, cây vừa nhú đã bị chim ăn hết, cũng đúng là thiệt thòi thật…”

Trương Xuân Dương tiếp: “Thế nhưng nhắm mắt làm ngơ với hành động tàn sát chim chóc với quy mô lớn thế này chỉ vì không thiệt hại tới lợi ích của mình thì có các gì là đồng loã đâu?”

Lục Nghiễm cũng khẽ thở dài, nhìn Hứa Trăn: “Tiếp tục đi.”

Hứa Trăn nói tiếp ngay lập tức: “Ngoài ra còn có người dân nói nhỏ với chúng tôi rằng họ biết sau buổi săn giết chim tối hôm trước, ngày hôm sau sẽ luôn có một nhóm đông vào rừng để xử lý, tránh bị du khách phát hiện, lan đến tai kiểm lâm, nhân viên quản lý sẽ lại còn vạch ra hết những khu cần xử lý…”

Phương Húc: “Xem ra người quản lý thật sự biết được ẩn tình.”

Hứa Trăn: “Không chỉ có vậy, còn có người trong thôn cho biết, sau khi xong hoạt động, họ đều sẽ nhận được một món tiền với danh nghĩa là phí lao động cực khổ, thật ra là tiền để giữ mồm giữ miệng. Còn có vài người giả điên với tôi, nói là tưởng đâu chính phủ biết chim tàn phá mùa màn nên mới cho người tới bắn giết định kỳ.”

Trương Xuân Dương: “Nói vậy mà nghe được, đúng là nhảm nhí!”

Lý Hiểu Mộng: “Lấy vải thưa mà đòi che mắt thánh.”

Lục Nghiễm lại đi tới bảng trắng lần nữa, vạch ra một đường ở giữa, chia bảng làm hai phần, một bên dùng nam châm cố định hình ảnh của người chết, bên kia là ảnh của xác chim và đạn chì.

Lục Nghiễm nói: “Bây giờ xem ra đây là hai vụ án. Hoạt động săn bắn chim xảy ra vào tối hôm qua, còn về thời gian tử vong của người chết thì theo suy đoán bước đầu của pháp y Quý chắc là sẽ vào khoảng hôm trước, cũng chính là thứ Bảy, chỉ là lại trùng hợp gặp trúng một lần cả hai vụ án.”

“Thi thể phát hiện được trong rừng cần phải khám nghiệm tử thi cụ thể. Thế nhưng vụ án săn bắn chim rõ ràng là đã dính líu tới cả hai tội trạng, một là vi phạm luật săn bắn, hai là vi phạm luật mua bán đạn dược, đó là còn chưa tính cả tội tàng trữ súng đạn hơi trái phép, phía sau đó có thể còn liên quan tới cả một tập đoàn tội phạm sản xuất đạn chì và súng. Vì thế trước khi có được kết quả khám nghiệm, hiện tại chúng ta cần tập trung điều tra vụ án săn bắn chim trước…”

Nói đến đây, Lục Nghiễm khựng lại, nhìn xuống những người trong đội lần nữa.

Tổ trinh sát có năng lực làm việc hơn hẳn tổ , thế nhưng hai thành viên cốt cán trong tổ hiện giờ là Phương Húc và Hứa Trăn đều đã có vụ án phụ trách chính, người khá nhàn bây giờ là Trương Xuân Dương.

Lục Nghiễm cụp mắt nói: “Vụ án này dính líu tới nhiều phía, hơn nữa còn có thể đụng chạm đến một số cá nhân và tập thể “nhạy cảm”. Xuân Dương, nếu tôi bảo cậu tới phụ trách điều tra cùng tôi, cậu có lòng tin không?”

Trương Xuân Dương hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ bị chỉ tên tới, bởi sao thì dù là đối với cấp trên ngày trước hay là Lục Nghiễm hiện giờ thì y đều không phải là người được đánh giá cao, vì thế nghĩ cũng biết khi Lục Nghiễm đưa ra đề nghị thế này, y đã sốc tới cỡ nào.

“Đội… đội phó Lục, anh tin tôi sao?” Trương Xuân Dương hiếm khi có được những lúc lắp bắp như thế này.

Lục Nghiễm cười: “Cậu phải hỏi là cậu có tin cậu không.”

“Tin, tất nhiên là tôi tin rồi!” Trương Xuân Dương nhanh chóng nói: “Tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, dù tiếp theo phải đối mặt với những tội phạm như thế nào, tôi cũng sẽ quyết không chùn bước!”

“Được. Thế thì quyết định vậy đi, mọi người cứ tiếp tục điều tra dựa theo những gì đã thảo luận, có vấn đề gì có thể trao đổi bất cứ lúc nào, tan họp.”

Lục Nghiễm hình như rất vội vàng, nhìn thời gian trên điện thoại rồi quay bước đi ra ngoài.

Trương Xuân Dương: “Đội phó Lục phải đi luôn rồi đấy sao?”

“Đi xem khám nghiệm tử thi.” Lục Nghiễm chỉ trả lời có thế.

Vừa nói xong thì người cũng biến mất sau cánh cửa.

Trương Xuân Dương vẫn còn hơi mù tịt: “Lại đi xem khám nghiệm tử thi à? Đội phó Lục nghiện rồi hả?”

Lý Hiểu Mộng liếc xéo y: “Người ta nghiêm túc có trách nhiệm, làm gương cho lính, anh học theo đi!”

“Hơ, sao mày không học đi!”

Lúc Lục Nghiễm đến phòng khám nghiệm tử thi, Quý Đông Duẫn đã sắp chuẩn bị hoàn tất công tác khám nghiệm, sắp sửa kết thúc công việc.

Không ngoài dự tính, người hợp tác khám nghiệm lần này vẫn là Tiết Bồng.

Lục Nghiễm bước vào cửa, đứng bên cạnh quan sát, không nói năng gì.

Quý Đông Duẫn nhìn thấy Lục Nghiễm bèn cười nói: “Tôi cứ nghĩ hôm nay đội phó Lục không tới chứ.”

“Mới họp nên đến trễ.” Lục Nghiễm lại hỏi: “Sao thế, đã có kết quả chưa?”

Quý Đông Duẫn: “Đúng là có thật. Anh xem, bề mặt vết thương bị cắn xé và biểu hiện ở hai đầu này, trông đều thô ráp không ngay ngắn, bị xé toạc, màu đậm nhạt không đều là đặc điểm của mạch máu và cơ bắp phân tách khỏi nhau, xung quanh vết thương còn có vết răng và vết móng, còn tìm được một số lông động vật trên thi thể ở hiện trường, đây là mảnh thi thể được hình thành do bị động vật phá hoại điển hình. Tôi nhớ lúc nãy còn có một số mảnh thi thể được tìm thấy ở những nơi khác, tôi cũng đã tiến hành so sánh, sau khi liên tiếp đối chiếu từ mức độ thối rữa, mức độ tách rời, đặc trưng của da thì giám định bước đầu là thuộc về thi thể này. Tất nhiên là để xác định được hoàn toàn thì còn phải làm thêm kiểm nghiệm sinh vật.”

“Ngoài ra thì tuy là thi thể này đã bị cắn gặm, kéo xé, tách thành mấy khúc nhưng vì có quần áo bao xung quanh, cũng phát hiện ra thi thể khá kịp thời nên tôi phát hiện ra được một số món dưới một số phần da tương đối hoàn chỉnh dưới lớp quần áo, anh xem…”

Quý Đông Duẫn vừa nói vừa nhấc cánh tay của thi thể lên, dù đã có hiện tượng thối rữa, thi thể cũng đã ngả xám nhưng sau khi Quý Đông Duẫn dùng ngón tay vuốt bằng lại, xem kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy được một lỗ nhỏ.

Lục Nghiễm thoáng sững sờ rồi nheo mắt lại, lập tức liên tưởng tới hai từ khoá: — tiêm thẳng vào tĩnh mạch dưới da, ma tuý.

Quý Đông Duẫn nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa mẫu kiểm nghiệm tới phòng thí nghiệm lý hoá, chỉ cần trước khi chết, người này đã từng tiêm chích gì đó thì nhất định có thể kiểm tra ra được.”

Lục Nghiễm gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy thời gian tử vong thì sao, đã có kết luận chưa?”

Quý Đông Duẫn nhặt lấy một “sinh vật nhỏ” bỏ vào hộp dụng cụ nói: “Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi chết, ruồi nhặng sẽ đẻ trứng lên cơ thể người, mười tiếng thì giòi bọ sẽ xuất hiện, sinh trưởng với tốc độ . tới . cm mỗi ngày, anh xem, ví dụ như con này, nhìn độ dài của nó xem, lại kết hợp thêm thay đổi thời tiết mấy ngày nay, thời gian tử vong chắc vào khoảng bốn mươi tiếng.”

Cũng có nghĩa là không tới hai ngày…

Lục Nghiễm không trả lời, ước tính suy đoán tới lui theo thời gian tử vong mà Quý Đông Duẫn nói.

Bây giờ là ba giờ chiều ngày thứ Hai, vậy thì tính ngược lại bốn mươi tiếng trước chắc sẽ vào tối thứ Bảy, lúc khoảng gần khuya cỡ mười một giờ.

Thế thì lạ lùng thật.

Ban đầu Lục Nghiễm còn đang tính là có thể sau khi vào trong rừng, người đàn ông này đã tử vong vì phát bệnh đột ngột gì đó hoặc là một sự cố nào, xung quanh lại không có người nào khác, không ai có thể sơ cứu cho người đàn ông, vì thế đến tận hai ngày sau mới phát hiện ra thi thể.

Thế nhưng bây giờ xem ra có vẻ chiều tối hôm đó người đàn ông vẫn còn sống, vậy thì tại sao anh ta không rời khỏi khu rừng bảo tồn? Đã muộn như thế còn ở lại trong đó làm gì?

“Còn nữa.” Quý Đông Duẫn tiếp tục: “Tuy thi thể đã bị phá hoại khá nhiều nhưng tôi vẫn tìm được một ít thức ăn đã tiêu hoá còn sót lại trong dạ dày người chết, có vẻ là thức ăn từ bột mì và một ít rau củ. Suy đoán theo quá trình tiêu hoá thì chắc là chết trong khoảng bốn tiếng sau khi ăn.”

Lục Nghiễm không đáp, nhanh chóng nghĩ đến nếu là chết sau khi ăn bốn tiếng, vậy thì người chết đã ăn lúc khoảng bảy giờ.

Thế nhưng có một việc rất kỳ lạ, trên người người chết chỉ có một cái ba lô, lúc phát hiện ra thi thể, gần đó không có bất cứ dụng cụ ăn uống ở trại nào, trong ba lô cũng không có thức ăn còn lại, nếu đặt giả thiết anh ta vào rừng lúc sáng, vậy thì anh ta đã ăn bữa tối vừa có bột mì vừa có rau củ này ở đâu?

Không lẽ đã gặp những du khách cắm trại khác trong rừng rồi cùng ăn?

Hay là khu rừng này hoàn toàn không phải hiện trường đầu tiên?

Vụ án này cũng thật thú vị.

Lục Nghiễm trầm tư giây lát, cho đến khi bị Quý Đông Duẫn làm gián đoạn: “Phải rồi, Tiết Bồng cũng có phát hiện đấy.”

Lục Nghiễm bật tỉnh, vô thức nhìn sang Tiết Bồng vẫn cứ im lặng chưa nói gì từ nãy tới giờ.

Vừa nãy có một khoảng thời gian, Tiết Bồng hoàn thành xong công tác chụp ảnh rồi cứ đứng cạnh bàn làm việc, cầm nửa bàn tay của người chết để thu thập dấu vân tay.

Thi thể đã thối rữa, cổ tay đứt lìa, biểu bì da của ngón tay đã bong tróc hoàn toàn, không có cách nào lấy được dấu vân tay bên trên nhưng may là lớp nhú da của vài ngón tay vẫn chưa bị phá hoại, vẫn có thể lấy được một phần mẫu dấu tay.

Tiết Bồng dùng phương pháp chiết rót cố định tổ chức, đã thành công lấy được dấu vân tay của ba ngón tay và vân nửa bàn tay, trong số đó có cả ngón trỏ tay phải.

Nghe Quý Đông Duẫn nhắc mình, Tiết Bồng đặt bàn tay của người chết về lại nói: “Cũng còn khá là may, thu thập được dấu vân tay ngón trỏ, nếu người chết thật sự là Trình Lập Huy thì chỉ cần đối chiếu với dấu vân tay trên tấm chip căn cước đó là có thể chứng thực được.”

Cuối cùng cũng có được chút tiến triển đột phá.

Lục Nghiễm thở phào nói: “Vất vả rồi.”

“Khách sáo gì chứ.” Tiết Bồng nói: “Lát nữa tôi phải về khoa kiểm nghiệm dấu vết, còn một đống vật chứng đang chờ được xử lý đó, còn nhiều sinh vật nhỏ đáng yêu nữa. Lúc đem tụi nó về là tôi đã nóng lòng muốn thử rồi.”

Sinh vật nhỏ đáng yêu?

Lục Nghiễm lập tức biết ngay là Tiết Bồng đang nói đến cái gì: “Em đang nói tới đám nhặng xanh, ruồi trâu với bọ ăn xác chết đó hả?”

“Đúng rồi, không dễ bắt được tụi nó đâu, còn phải bắt sống nữa.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.

Ra đến ngoài, Tiết Bồng lại nói: “Tất nhiên là còn phải so sánh đối chiếu mớ đạn chì kia nữa. Đây là lần đầu tiên tôi động tới khía cạnh này, còn nhiều thứ cần học lắm, nhưng mà tôi thấy rất hứng thú, anh là chuyên gia, lát nữa có gì còn phải hỏi anh nữa đấy.”

Lục Nghiễm cười: “Không vấn đề gì.”

Hai người khử độc xong, cởi quần áo bảo hộ ra, Tiết Bồng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: “À, suýt nữa thì quên mất…”

“Chuyện gì?” Lục Nghiễm hỏi.

“Tôi biết Chung Ngọc đã được giao cho trại tạm giam rồi, vậy phân cục khu phía Đông có còn làm ghi chép bổ sung được không?”

Lục Nghiễm: “Cái này phải hỏi coi Tề Thăng sắp xếp sao, có bổ sung thì chắc cũng mấy chuyện lặt vặt thôi.”

“Vậy có thể giúp tôi chuyển lời tới Tề Thăng, hỏi Chung Ngọc xem vị trí cụ thể của cái chai nước hồ chị ta gửi vào trại giam cho Trần Lăng là ở đâu được không?” Tiết Bồng ngừng lại rồi tiếp tục: “Tôi biết chai nước đó không liên quan tới vụ án nhà họ Cao, nếu không bổ sung ghi chép thì cũng không cần cất công tới hỏi đâu, tôi tò mò vậy thôi…”

Lục Nghiễm: “Anh nhớ là Chung Ngọc từng nói cô ta cũng không biết cái hồ đó tên gì, vị trí đại khái là nằm ở gần ngoại ô khu phía Nam. Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”

Tiết Bồng cau mày, hơi bối rối: “Nói ra thì có thể anh sẽ nghĩ là tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề, rõ ràng là đã kết án rồi mà tôi vẫn cứ bám lấy một chai nước làm gì. Nhưng mà có chút chuyện hơi kỳ lạ, tôi đã lật lại ghi chép của bố tôi lúc còn sống, cũng đã lên mạng tìm hiểu, hoàn toàn không tìm được ao hồ nào ở gần nhà máy hóa chất Hội Tân có chất nước khớp với nước trong chai này.”

Nghe đến đây, Lục Nghiễm im lặng.

Tiết Bồng lại bổ sung thêm: “Tôi cũng có nghĩ tới không biết có phải là Chung Ngọc chỉ tìm đại một cái hồ, múc nước rồi đưa cho Trần Lăng không. Nhưng mà nghĩ kỹ thì không hợp lý cho lắm, Chung Ngọc yêu thương chị mình tới vậy mà…”

Lục Nghiễm chầm chậm gật gù, hồi lâu mới lên tiếng: “Để anh kiếm xem có dịp nào nói Tề Thăng đi hỏi thử.”

“Ừm.”

“Nhưng mà sao tự nhiên em lại hỏi tới chuyện này, phát hiện ra gì sao?”

“Hiện tại cũng chưa nói rõ được nhưng đúng là có phát hiện ra vài thứ, đợi xác định lại rồi nói với anh sau.”

Lục Nghiễm cười: “Được.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã về đến cửa khoa kiểm nghiệm dấu vết.

Tiết Bồng dừng lại, đưa tay đẩy cửa nói: “Vậy tôi làm việc trước đây.”

Lục Nghiễm mấp máy môi, ánh mắt sâu lắng, giọng nói hết sức dịu dàng: “Chú ý sức khoẻ, đừng thức khuya.”

Tiết Bồng khẽ cười: “Tôi sẽ cố.”

Từ ngữ trong chương:

Trong chương có nhắc đến việc quạ ghi hận: Quạ có trí nhớ rất tốt, IQ cũng cao, lại còn sống thành bầy, nếu bạn làm mếch lòng chúng, dù là bất cứ lúc nào thì chúng cũng sẽ phản công, lại còn tấn công theo bầy nữa đấy. Thật ra ngoài quạ thì có rất nhiều loài chim cũng có trí nhớ rất tốt, nếu không thì mỗi năm di trú làm sao có thể bay xa thế mà không bị lạc được. Tác giả đã từng đọc một bài báo nói về một loài chim (đã quên mất là loài nào) mỗi năm đi di trú về cũng đều sẽ tìm tới chỗ người già từng cứu nó, chim và người cùng làm bạn với nhau, đến mùa di trú lại bay đi, năm sau lại bay trở về.

Thuốc đuổi chim: Đa phần thuốc đuổi chim đều không gây hại, sau khi sử dụng sẽ chầm chậm tiết ra một thứ mùi đặc biệt có ảnh hướng tới hệ thống thần kinh, đường hô hấp của chim chóc gia cầm, chim sẻ ngửi thấy sẽ bay đi ngay lập tức, trong thời kỳ còn duy trì trí nhớ sẽ không quay trở lại (Theo Baike)

Lấy dấu vân tay qua lớp da trong: Với một số thi thể thối rữa, biểu bì da đã bong tróc, không thể lấy được dấu vân tay, vẫn còn cơ hội thu thập được qua lớp da trong nhưng rất khó khăn.

Người chết trong vụ án này có phần lớn biểu bì bị bong tróc, các hiện tượng xuất hiện trên thi thể vào thời kỳ đầu như hồ tử thi, co cứng tử thi đã mất đi tác dụng, không thể dùng để suy đoán thời gian tử vong, vì thế phải mượn tốc độ sinh trưởng của các bé ấu trùng ruồi nhặng để suy đoán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio