Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thông thường mà nói, khi nhân viên điều tra nhận được báo án rồi đến hiện trường vụ án thì việc đầu tiên cần làm là phán đoán điều kiện tính chất, có vài vụ án sẽ dùng một vài hành vi phạm tội để che giấu một hành vi phạm tội khác, có vụ mưu sát sẽ bị ngụy tạo thành tự sát.

Cách thức tử vong giống như Trần Lăng thì đừng nói là Lục Nghiễm hay Tiết Bồng, đến cả Phùng Mông còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Dù là tự sát hay là bị giết thì sao phải khâu miệng lại trước cơ chứ?

Trong lòng tất cả mọi người đều chứa đựng cùng một nghi vấn.

Vì trong ký túc xá trại giam xảy ra án mạng nên hoạt động của các phạm nhân đều bị hạn chế, trước khi nghỉ ngơi thì cửa ký túc xá luôn khoá, bên ngoài còn có cảnh sát quản ngục trực đêm, vì thế về cơ bản có thể loại trừ khả năng xuất hiện của hiện trường thứ hai hay là có người ngoài đột nhập gây án.

Theo lời cảnh sát Lưu của phía trại giam thì sau khi phát hiện thi thể Trần Lăng, có rất nhiều người ra vào ký túc xá, không chỉ có bốn nữ tù nhân khác sống ở phòng này mà còn có cảnh sát quản ngục, bác sĩ trại giam và nhân viên cứu hộ.

Hơn nữa cảnh sát quản ngục và tù nhân đều có thói quen tiện tay quét sàn, ngay lúc đó đã có nữ tù nhân lấy chổi quét tước vết ố trên sàn.Bên này, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viên đang dùng máy hấp thụ tĩnh điện để lấy vết chân trên sàn.

Lục Nghiễm vừa nhìn thao tác của Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn vừa nghĩ với tình trạng tử vong như thế này của Trần Lăng thì đúng ra những tù nhân lúc đó tại hiện trường nhìn thấy phải kinh hãi lắm chứ.

Lúc hoảng loạn nghĩ đến việc cấp cứu thì cũng không lạ, chuyện xảy ra xong bình tĩnh lại dọn dẹp phòng cũng không bất thường, thế nhưng tại sao lại tiện tay quét dọn sàn nhà lúc mọi người đang hoảng loạn bận bịu cứu người cơ chứ?

Nghĩ đoạn, Lục Nghiễm hỏi cảnh sát Lưu: “Người dọn sàn lúc đó là ai?”

Cảnh sát Lưu nói: “Hình như là một người trực nhật hôm nay, tên là Lý Đông Vân.”

Ở một bên khác, sau khi mọi người hoàn tất việc thu thập dấu chân, Phùng Mông nhanh chóng phân chia nhiệm vụ, ngoài việc dùng ghi chép và hình ảnh để “cố định” hiện trường, còn phải tiến hành thêm một bước thu thập vật chứng dấu vết.

Dây thừng được tháo xuống khỏi cổ Trần Lăng được đặt ngay bên gối cô ta.

Trình Phỉ đang chụp ảnh thì Tiết Bồng lại cầm nguồn sáng giám định chậm rãi dò tìm trên giường, thông qua các nguồn sáng có đặc trưng khác nhau để tìm ra được dấu vết mà mắt thường khó phát hiện được dưới ánh sáng thông thường.

Trong lúc Tiết Bồng đang cẩn thận thu thập chứng cứ, Lục Nghiễm cũng đã nghe cảnh sát Lưu thuật lại sơ lược vụ án.

Tổng cộng có năm nữ tù nhân sống ở phòng ký túc xá này, tờ mờ sáng vào lúc thức dậy tắm rửa, bốn người khác trong ký túc xá đều đã lần lượt thức giấc, thế nhưng Trần Lăng lại không hề động đậy.

Người nữ tù ở gần giường Trần Lăng bèn tới gọi cô ta dậy, ai ngờ vừa tới gần nhìn lại phát hiện Trần Lăng nhắm nghiền hai mắt, dây thừng mắc quanh cổ, miệng còn bị khâu bằng sợi bông.

Sau một tiếng hét, các nữ tù khác cũng lần lượt đi tới xem xét ngọn ngành.

Cảnh sát Lưu nói, lúc được phát hiện, Trần Lăng đang nằm ngửa trên giường, cổ bị buộc bằng một sợi dây thừng thô ráp, một đầu dây nối với cọc đầu giường tầng trên.

Mọi người đều chưa từng gặp tư thế treo cổ như vậy, cũng nằm ngoài kiến thức có được, hơn nữa lúc đó người cô ta vẫn còn ấm, những nữ khác đều nghĩ cô ta chỉ bị sốc thôi nên đã lập tức tháo dây tiến hành cấp cứu.

Lục Nghiễm cau mày hỏi: “Mối quan hệ của Trần Lăng với những nữ tù khác khi còn sống như thế nào?”

Cảnh sát Lưu nghĩ một lát rồi nói: “Vì sức khoẻ Trần Lăng không tốt, thường xuyên đau dạ dày, còn phải đến gặp bác sĩ trại giam để lấy thuốc định kỳ, thế nên nhiều lúc đều chỉ ở một mình, những nữ tù khác cũng khá là nể nang cô ta. Cô ta rất ít nói, cũng chưa thấy cô ta lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng mà mấy hôm trước cũng không biết là vì lý do gì mà cô ta lại đấu khẩu với một nữ tù trong cùng ký túc xá, còn động tay động chân nữa, làm mọi người hết cả hồn…”

Suy nhược cơ thể, có bệnh dạ dày, không thích giao tiếp, thường ở một mình, tính cách hướng nội, lầm lì.

Lục Nghiễm nhanh chóng nắm bắt những thông tin mấu chốt, trong đầu dần loé lên vài nghi vấn.

Thường xuyên gặp bác sĩ trại giam để lấy thuốc chứng tỏ bệnh dạ dày không nhẹ.

Thường thì người mắc bệnh dạ dày hay ăn không vô, lúc đau ghê gớm cả người đều mất sức, đến nỗi còn không nhấc eo lên được, cứ như thế trong thời gian dài thì thể chất cũng bị suy yếu.

Hơn nữa trông Trần Lăng rất gầy, không giống người có sức, lúc đánh nhanh chắc chắn không chiếm ưu thế.

Vậy thì rốt cuộc điều gì đã đột nhiên kích thích cô ta đánh nhau với người khác?

Còn làm mọi người hết cả hồn, điều này chứng tỏ Trần Lăng rất ít khi nổi nóng, đây là một sự kiện đột ngột.

Còn nữa, dù Trần Lăng tự sát hay là bị giết thì đều phải móc dây vào cọc giường tầng trên trong đêm tối, lại nhất định phải hết sức nhẹ nhàng, nếu không sẽ khuấy động các nữ tù khác.

Hơn nữa dù là tự sát hay bị giết, dù người khâu miệng là bản thân Trần Lăng hay hung thủ thì nếu đã chết rồi còn phải làm thêm một bước làm gì?

Làm như thế ngoài việc thêm đau đớn thể xác thì còn có ngụ ý gì?

Điều quan trọng nhất là dù treo cổ hay khâu miệng thì Trần Lăng không thể nào không chút đau đớn, dù nữ tù cả phòng đều đã ngủ thì cũng có khả năng sẽ bừng tỉnh vì động tĩnh ấy, không lẽ cả đêm cũng không ai nghe thấy sao?

Lục Nghiễm nhanh chóng nói ra nghi vấn, cảnh sát Lưu phía trại giam nhớ lại rồi nói: “Hình như không ai nghe thấy cả, họ đều nói tối qua ngủ say lắm, có một người trong số đó rất dễ thức giấc, còn nói là lâu rồi mình chưa có ngủ ngon như vậy…”

Lâu rồi chưa ngủ ngon như vậy sao?

Nếu chỉ một người như thế thì còn có thể nói là ngẫu nhiên nhưng cả bốn người trong phòng đều ngủ mê mệt thì cực kỳ đáng ngờ.

Lục Nghiễm tìm hiểu tình hình cơ bản xong xuôi, nhanh chóng bảo Phương Húc và Lý Hiểu Mộng theo cảnh sát Lưu đến bên quản lý trại giam để lấy trước một phần hồ sơ của các nữ tù sống ở phòng này.

Cùng lúc đó, việc thu thập dấu vết bên giường Trần Lăng đã bước đầu hoàn tất, bác sĩ pháp y Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y bắt đầu vào hiện trường, chuẩn bị thu thập vật chứng sinh vật và khám nghiệm tử thi sơ bộ.

Đối với thi thể mà nói thì thi thể này hết sức “tươi mới”, cơ thể đã có hiện tượng co cứng, hơn nữa còn phân bố cả người nhưng vẫn chưa đạt mức cao nhất. Nhiệt độ thi thể thấp hơn mười độ so với nhiệt độ cơ thể bình thường, suy đoán theo điều kiện nhiệt độ hiện tại thì thời gian tử vong của Trần Lăng là vào khoảng từ không giờ đến một giờ khuya.

Lục Nghiễm đi đến cạnh trợ lý pháp y, nhìn thấy Quý Đông Duẫn đang kiểm tra phần mặt của Trần Lăng, lại vạch mí mắt cô ta ra nói: “Phần mặt có hiện tượng nghẹt thở, hai đồng tử giãn tròn, kết mạc mắt ứ, hơn nữa còn có chấm máu rải rác. Dưới mũi và khoé miệng có một lượng ít vệt nước bọt và vết máu. Trong vết máu có vật chất màu cà phê…”

Quý Đông Duẫn ngừng lại, đợi trợ lý pháp y lấy xong vết máu và vệt nước bọt, gã lại dùng tay chấm lấy một chút rồi xoa xoa ngón tay, nhằm phân biệt rõ hơn.

Lúc này Lục Nghiễm đã lên tiếng: “Khi còn sống người chết thường xuyên đau dạ dày, còn đến gặp bác sĩ trại giam để lấy thuốc định kỳ.”

Quý Đông Duẫn bừng tĩnh nói: “Nếu là như vậy thì trước khi chết, rất có khả năng cô ấy đã bị loét dạ dày nặng, có điều phải đợi giám định thi thể xong mới biết được kết quả chính xác.”

Lục Nghiễm gật đầu, đưa mắt nhìn sang Tiết Bồng cách đó không xa.

Đúng lúc Tiết Bồng vừa lục ra được một lọ thuốc từ trong ngăn kéo của Trần Lăng.

Tiết Bồng nhìn chữ viết trên lọ thuốc nói: “Ngày tháng được kê trên lọ thuốc là ngày tháng này, cũng tức là bảy ngày trước Trần Lăng đã tìm bác sĩ trại giam để lấy thuốc, tổng cộng có mười bốn viên, một ngày uống hai viên, liều vừa đủ cho một tuần.”

Tiết Bồng vặn mở lọ thuốc nhìn vào trong, sau đó quay đầu nhìn sang: “Trong này có ít nhất cũng mười viên, xem ra Trần Lăng đã ngưng dùng thuốc một khoảng thời gian rồi.”

Giọng điệu Tiết Bồng rất bình thản, thái độ cũng rất chuyên tâm vào công việc, chỉ là vừa nhìn phải Lục Nghiễm thì đã lập tức tránh đi ngay, lại bắt đầu kiểm tra những vật chứng khác.

Quý Đông Duẫn tiếp lời: “Nếu bị loét dạ dày nghiêm trọng thì dạ dày sẽ đau nửa tiếng sau khi ăn, còn có hiện tượng nôn ra máu, trong máu sẽ có khối máu đông biến tính màu nâu sẫm. Xem hiện trường thì trước khi chết, có lẽ người chết đã từng nôn một lần.”

Lục Nghiễm ậm ừ, không nói thêm gì.

Thường thì bác sĩ trại giam đều kê thuốc theo số lần, Trần Lăng lại lấy một lúc nhiều như thế, hoặc là được chiếu cố, có “quyền lợi đặc biệt”, hoặc là bên ngoài có người gửi vào qua quan hệ, bảo người bên trong giao lại cho cô ta.

Trước đây, Lục Nghiễm cũng đã từng tiếp xúc với bệnh nhân mắc chứng loét dạ dày, triệu chứng thời kỳ đầu không rõ ràng lắm, theo thời gian càng dài, triệu chứng càng nặng thêm, cảm giác đau sẽ càng lúc càng dữ dội hơn, đồng thời cũng rất theo quy luật, không chỉ sẽ đau sau khi ăn mà có lúc còn đau đến thức giấc.

Chứng tỏ bệnh tình của Trần Lăng đã là rất nghiêm trọng, thế nhưng cô ta lại chủ động ngừng thuốc, làm như thế chỉ càng làm các triệu chứng nặng thêm.

Hành động ngừng thuốc này có phải ngụ ý rằng Trần Lăng đã sớm có ý nghĩ coi thường sự sống chăng?

Một cảnh tượng nhanh chóng lóe lên trong đầu Lục Nghiêm.

Đó là một khoảng u ám, xung quanh rất yên tĩnh, các nữ tù khác đều đã ngủ.

Trần Lăng trở mình trên giường, nằm vật bên mép giường nôn ra máu.

Những vệt máu màu cà phê chảy xuống đất, có vết vẫn còn dính trên gò má, đồ tù, gối và nệm của cô ta, tỏa ra một mùi tanh nồng.

Trần Lăng vừa nôn xong, rất khó chịu, cô ta nằm nghỉ rất lâu rồi mới lấy kim chỉ dưới gối ra, một tay cố định vùng miệng, tay kia đâm kim xuyên qua da thịt.

Đợi đã…

Hình như có chỗ nào sai sai?

Suy đoán theo logic thì nếu Trần Lăng tự khâu miệng mình, phần trăm cao sẽ tiện tay bỏ kim chỉ về lại dưới gối, không nhất thiết phải xuống giường, cất công bỏ kim chỉ vào ngăn kéo hoặc tủ.

Ngược lại, nếu là bị giết, vậy thì rất có thể hung thủ đã mang kim chỉ đi, nhân thời cơ tiêu huỷ hoặc bỏ trong số đồ dùng của những người khác để vu oan giá hoạ, khả năng nhét lại dưới gối Trần Lăng sẽ thấp hơn.

Tất nhiên là dù tự cô ta khâu hay là người khác khâu thì phần thịt ở môi không có điểm cố định, muốn khâu thì bắt buộc phải dùng một tay để vịn lấy, vậy thì trên miệng Trần Lăng sẽ có dấu vân tay, tế bào da và mỡ.

Trừ khi đeo bao tay hành động thì lại là một chuyện khác.

Trong lúc Lục Nghiễm trầm tư suy nghĩ, Quý Đông Duẫn đã kiểm tra xong vết thắt móng ngựa trên cổ Trần Lăng, sơ bộ kiểm tra thi thể phán đoán là được tạo thành do dây thừng được phát hiện bên cạnh đầu nằm.

Lục Nghiễm ngước mắt, thấy Quý Đông Duẫn và trợ lý đã bắt đầu di chuyển thi thể, để xác nằm nghiêng, lộ ra phần lưng.

Quý Đông Duẫn ấn vào phần da sau lưng, kiểm tra vết hoen tử thi bên trên, vừa đọc vừa bảo trợ lý ghi lại.

Vì tư thế thi thể đã thay đổi, gối cũng trống một khoảng lớn, để lộ một vết lõm tròn bên trên.

Tiết Bồng đã chú ý đến, cô nhanh chóng gọi: “Trình Phỉ.”

Trình Phỉ lập tức cầm máy ảnh đi tới với Tiết Bồng.

Những vật dụng dệt kim hoặc có chất liệu bông vải như chiếc gối này rất khó lấy được dấu vết, những thứ tồn đọng bên trên luôn là vết máu, tế bào da, dịch mồ hôi vân vân.

Quả thật vậy, Tiết Bồng dùng nguồn sáng tia tử ngoại cẩn thận xem xét bên trên gối nằm, chỉ phát hiện một vài vật chứng vi lượng.

Vào lúc Tiết Bồng đang chuẩn bị bỏ chiếc gối vào túi vật chứng, Lục Nghiễm cũng nhích tới cạnh, thấp giọng nói: “Đợi đã, xem bên dưới gối trước, cẩn thận.”

Tiết Bồng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi vén một góc gối, nhanh chóng lộ ra một bó sợi bông, bên trên còn có ghim một cây kim, mà cả kim lẫn sợi bông đều có dính máu.

Tiết Bồng và Trình Phỉ đều sững người.

Trình Phỉ nhanh chóng chụp ảnh và ghi chép, Tiết Bồng đợi trợ lý pháp y lấy mẫu máu trên đầu kim xong, cất kim chỉ rồi lại ngước mắt, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Lục Nghiễm.

Lần này, Lục Nghiễm tránh đi trước, anh quay sang nói với Quý Đông Duẫn: “Tôi từng nhìn thấy hai hiện trường vụ án tự treo cổ, nhưng mà hai người đó đều treo cổ theo kiểu đứng thường thấy. Nghe người bên trại giam nói lúc thi thể của Trần Lăng được phát hiện lại là đang trong tư thế nằm ngửa trên giường, dây thừng treo ở bên trên. Tư thế như vậy thì có thể nào là bị giết rồi ngụy trang thành tự sát không?”

Quý Đông Duẫn tiếp lời: “Thật ra tư thế nằm ngửa cũng có thể dẫn đến chết do nghẹt thở. Ngoài ra, còn có một số tư thế khá đặc biệt như đứng, ngồi, quỳ, ngồi xổm hoặc là nằm sấp, tuy là ít khi thấy được cách thức treo cổ khác thường này, lực dồn xuống của mỗi tư thế cũng khác nhau nhưng trên thực tế, chỉ cần trọng lượng đạt đến mức siết chặt được thòng lọng, chèn ép được mạch máu là có thể bít tắt được.

Lục Nghiễm vô thức cau mày: “Cũng có nghĩa là không phải tư thế, mà trọng lượng mới là thứ quyết định.”

Quý Đông Duẫn: “Có thể nói là vậy. Chỉ cần hai ký là có thể ép nghẽn được tĩnh mạch cổ, động mạch cổ thì cần khoảng ba ký rưỡi, chèn tắt động mạch đốt sống và khí quản thì cần khoảng mười lăm, mười sáu kí, mà mấy cách treo không điển hình này có lực rơi thấp nhất cũng phải vượt quá mười phần trăm trọng lượng cơ thể, dù là cách nào đi nữa cũng hoàn toàn có thể đáp ứng đủ điều kiện nghẽn đường thở cơ học.”

Lục Nghiễm không tiếp lời mà lại nghĩ đến một khả năng: Có lẽ Trần Lăng đã từng tìm hiểu đến cách thức nằm ngửa treo cổ này trước đó chăng?

Trần Lăng rõ không phải là người có một số sở thích đặc biệt nào đó. Một số người sẽ có được khoái cảm khác lạ trong khoảng thời gian nghẹt thở hoặc sốc ngắn ngủi, luôn dùng dây dừng thít chặt cổ mình trước khi ngủ.

Nhưng bị siết chết và treo cổ chết không giống nhau, khi treo sẽ có lực nặng buông xuống, còn siết thì phải nhờ vào ngoại lực tác động siết chặt lấy, nếu như Trần Lăng tự siết mình thì sau khi cô ta sốc rồi hôn mê thì hai tay sẽ tự động buông ra, vài phút sau sẽ khôi phục ý thức.

Nếu Trần Lăng là người như thế thì cô ta không cần thiết phải khâu miệng mình lại, hành động “khâu” dường như mang ý nghĩa không có ý định chừa lại đường lui cho mình.

Nói cách khác là có thể Trần Lăng biết được cách nằm ngửa treo cổ như thế này có thể dẫn đến cái chết do nghẹt thở cơ học, nếu không cô ta hoàn toàn có thể đổi một tư thế khác chắn ăn hơn.

Tất nhiên là những suy đoán này đều được xây dựng dựa trên giả thiết là Trần Lăng tự treo cổ.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại nhìn khắp nơi, anh nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn đang kiểm tra đồ dùng cá nhân của các nữ tù khác rồi bàn bạc với Phùng Mông, dường như đã phát hiện ra gì đó không bình thường.

Phùng Mông trông rất nghiêm túc, nhìn chăm chăm túi đồ nhỏ kia cả buổi trời.

Lục Nghiễm tới gần mấy bước, Phùng Mông đưa cái túi nhỏ cho anh: “Cậu xem thử đi.”

Lục Nghiễm quan sát hình dạng của mấy viên thuốc trong cái túi rồi lại trút một viên ra lòng bàn tay mà xem xét, suy đoán được đại khái nhờ vào kinh nghiệm: “Có thể là Quaalude.”

Chỉ là vài chữ rất nhẹ nhàng nhưng mọi người ở hiện trường đều đã biến sắc cả.

Quaalude là một loại thuốc có thành phần an thần được kiểm soát chặt chẽ, cũng là một dạng ma tuý mới thịnh hành vài năm trước.

Trong số các vụ án thắt cổ, có số ít vụ mưu sát sẽ bị ngụy tạo thành tự sát, khi gây án, để đề phòng người chết chống trả kịch liệt, trước tiên hung thủ thường sẽ đều dùng thuốc an thần để khiến người chết vào giấc ngủ.

Tuy là trước mắt vẫn chưa thể khẳng định hai sự việc này có liên quan tới nhau hay không nhưng có một điểm có thể chắc chắn chính là trong căn phòng ký túc xá nữ tù này không chỉ có một vụ án.

Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng bỏ cái túi nhỏ vào túi đựng vật chứng rồi làm dấu lên.

Lục Nghiễm cũng theo nét chữ mà nhìn được rõ ràng một cái tên được ghi lại: Lý Đông Vân.

Lại là Lý Đông Vân?

Sau khi phát hiện ra thi thể của Trần Lăng, người cầm chổi dọn dẹp sàn nhà cũng là cô ta.

Lục Nghiễm trầm tư một chốc rồi quay người bước ra cửa phòng số bảy.

Lúc này có lẽ Phương Húc và Lý Hiểu Mộng đã mang hồ sơ về rồi.

Thật ra chỉ cần nghiên cứu kỹ hồ sơ phạm nhân rồi kiểm tra thêm hiện trường là trong nhiều trường hợp đã có thể phán đoán được cái chết của Trần Lăng có gì đáng ngờ hay không, tiếp đó là khoanh vùng đối tượng tình nghi.

Nhưng nếu thật sự đơn giản như thế thì bên trại giam hoàn toàn có thể tự điều tra, chỉ trong vòng ngày hôm nay là có thể “kết án”, hoàn toàn không cần thiết phải xin trợ giúp.

Lục Nghiễm vừa nghĩ đến đây, Phương Húc và Lý Hiểu Mộng đã quay lại.

Phương Húc lấy hồ sơ ra từ trong túi: “Đội phó Lục, đã lấy được hồ sơ.”

Lục Nghiễm gật đầu, vừa đón lấy thì đã thấy vẻ mặt hai người hơi là lạ, cứ như muốn nói rồi lại thôi.

Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế?”

Hai người nhìn nhau, Lý Hiểu Mộng nói nhỏ: “Chuyện là thế này, chúng tôi đã gặp những người sống ở đây, cũng đã lấy một phần ghi chép của bên trại giam, còn bổ sung thêm vài vấn đề, vốn dĩ mọi thứ đều rất thuận lợi, cho tới khi có một phạm nhân trong số đó nghe thấy chúng tôi đến từ Cục thành phố thì đột nhiên gặng hỏi có phải là người của Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự cũng đến không, còn hỏi…”

Nói đến đây, Lý Hiểu Mộng vô thức nhìn vào trông, hắng giọng, nén giọng xuống thấp nhất có thể: “Còn hỏi có phải Tiết Bồng của Khoa Kiểm nghiệm dấu vết cũng đến hay không.”

Tiết Bồng?

Lục Nghiễm vô thức nghiêng người nhìn vào trong phòng.

Tiết Bồng vẫn đang thu thập chứng cứ, cô đang ngồi xổm trên đất, cẩn thận quan sát đồ dùng cá nhân của Trần Lăng.

Ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ, rơi ngay trên vai Tiết Bồng, khiến bộ quần áo bảo hộ trên người có hơi trong suốt, phủ lên một lớp ánh kim.

Cũng vừa lúc này, Tiết Bồng cảm nhận được có ánh nhìn từ bên ngoài, ngước mắt lên thì nhìn ngay vào ba người đang đứng ngoài cửa cách nửa căn phòng. Dù Tiết Bồng có chậm chạp cách mấy thì cũng cảm nhận được ánh mắt của ba người đang nhìn về đâu.

Tiết Bồng nghi hoặc chậm chạp lướt qua Phương Húc và Lý Hiểu Mộng, cuối cùng nhìn về phía Lục Nghiễm.

Cả hai bên đều đeo khẩu trang, tuy không thấy rõ toàn bộ biểu cảm của người kia nhưng vẫn có thể nhìn thoáng được chút ít.

Yên lặng vài giây, Tiết Bồng nhướng mày, hỏi vọng tới. – Anh đang nhìn gì?

Chỉ là tiếp đó Lục Nghiễm đã tránh mắt đi, quay người lại, đưa lưng chắn tầm nhìn của Tiết Bồng, cùng lúc đó, trong lòng anh cũng loé lên nghi vấn: Nữ tù nhân hỏi về Tiết Bồng có vẻ có chút hiểu biết về trình tự của cơ quan công an và trại giam, chỉ là vì sao cô ta lại biết Tiết Bồng làm việc ở Khoa Kiểm nghiệm dấu vết của Cục thành phố? Cả hai có quen biết nhau hay là…

Mỗi tội suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, Lục Nghiễm vẫn không tỏ thái độ gì ngoài mặt, vừa lật hồ sơ vừa hỏi Lý Hiểu Mộng: “Nữ tù đó tên gì?”

Đúng lúc anh lật tới một trang, Lý Hiểu Mộng nhìn thấy, chỉ vào nói: “Ấy, chính là cô ấy… Phương Tử Oánh!”

Phương Tử Oánh?

Lục Nghiễm lập tức sững người.

Giải thích chi tiết:

Máy hấp thụ tĩnh điện: Người tham gia công tác sẽ phủ một lớp màng nhựa mỏng ra đất, trên lớp màng mỏng có một lớp kim loại, sau đó bật máy hấp thụ tĩnh điện, tĩnh điện cao áp sẽ được sinh ra trên lớp màng mỏng, hấp thu hết bụi bặm trên đất, như thế thì dấu chân sẽ xuất hiện hoàn chỉnh trên lớp màng mỏng, tiếp theo sẽ đến bước chụp ảnh và ghi chép cần thiết. Đây chỉ là một trong số những cách lấy dấu chân.

Nguồn sáng giám định: Nguồn sáng có nhiều bước sóng khác nhau, loại thường thấy là tia tử ngoại, có nhiều dấu vết rất khó nhìn thấy bằng mắt thường, ví dụ như dấu chân, dùng nguồn sáng giám định chiếu vào thì sẽ dễ nhìn thấy hơn. Dù kỹ thuật kiểm tra khảo sát càng lúc càng phát triển thì loại nguồn sáng này vẫn luôn được sử dụng.

Trình tự thu thập chứng cứ trong nhà: Trước tiên là thu thập chứng cứ ở cửa, ví dụ như dấu vết trên khoá cửa, dấu chân ngoài cửa, sau đó là tới các chứng cứ trên mặt sàn và những chứng cứ hiện rõ dễ biến mất hay bị phá hoại trước tiên. Nếu không làm vậy mà vừa bước vào đã tới thẳng chỗ thi thể hay lục lọi bên trong cùng căn phòng thì các chứng cứ hiện rõ này sẽ bị những thành viên tham gia công tác di chuyển, phá hoại.

Vật chứng dấu vết do bộ phận kiểm nghiệm dấu vết quản lý: Dấu tay, dấu chân, vân môi, dấu tai, dấu răng, còn có dấu vết vũ khí, dấu vết súng đạn, vết xe cộ, sản phẩm dệt may và dấu mở khoá vân vân.

Vật chứng sinh vật do bộ phận pháp y quản lý: Các loại “dịch thể”, vết máu, vết mồ hôi, dịch bài tiết vân vân, còn có lông tóc, tế bào da, và những thứ khác có liên quan tới sinh vật,… cũng tính cả những thứ như phấn hoa, nấm, khuẩn, côn trùng.

Trong “Bằng Chứng Thép”, bộ phận pháp chứng phụ trách thu thập luôn cả vật chứng sinh vật, pháp y đến hiện trường chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi.

Ở Trung Quốc, công việc này được tách riêng. Tuy nhiên, đôi lúc cũng có một số trường hợp vật chứng dấu vết và vật chứng sinh vật là một, ví dụ như một chiếc khăn lông dính máu. Máu là vật chứng sinh vật, khăn lông là vật chứng dấu vết, lúc này, bên kiểm nghiệm và pháp y sẽ phải bàn bạc về trình tự thu thập chứng cứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio