Ở bên đây kính một chiều, Lục Nghiễm nhíu chặt mày, nghe câu chuyện mà Liêu Vân Xuyên thuật lại, không khỏi mường tượng tới Khúc Tân Di với một tính cách khác.
Đó là một cô bé với suy nghĩ sâu lắng, mục tiêu cũng rõ ràng, tuy hướng nội nhưng không hề ngây ngô trong sáng, hơn nữa còn rất có chính kiến.
Thật ra thì Lục Nghiễm chưa bao giờ cụm từ hướng nội là để chỉ người yếu ớt, dễ bắt nạt, nhút nhát, mà là như người ta hay nói ấy, chó sủa là chó không cắn, nghe thô nhưng thật, nhất là sau khi đã tiếp xúc với nhiều vụ án, dù là ma tuý hay hình sự thì rất nhiều tội phạm thường ngày trông đều có vẻ từ tốn kiệm lời.
Ngược lại, người càng hay rêu rao càng không có khả năng phạm tội tiềm tàng, ví dụ như kiểu Hoắc Ung, có chuyện thì lại dậm chân dậm cẳng, làm lộn xộn hết lên, còn phải để người khác dọn tàn cuộc cho mình.
Người hướng nội lại có trong mình một sức mạnh sâu lắng, yên lặng, giỏi nhẫn nhịn, điều này có thể thấy ở Tiết Bồng, tất nhiên là Khúc Tân Di và Tiết Bồng không giống nhau.
Hơn nữa cái chính lại là dù câu chuyện Liêu Vân Xuyên đang nói bây giờ phù hợp hơn với nghi vấn từ ban đầu của Lục Nghiễm, thế nhưng anh vẫn cảm thấy với kinh nghiệm xã hội và tuổi tác của Khúc Tân Di, vẫn chưa đủ để một mình làm được tới chừng này, ở đây nhất định phải có người giúp cô ta.
Nhưng dù như vậy thì Lục Nghiễm vẫn không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Rõ ràng là Khúc Tân Di không phải kiểu người đam mê hành vi tình dục “biến thái” như Liêu Vân Xuyên, nhưng Khúc Tân Di lại nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác để thời cơ chín muồi, khiến Liêu Vân Xuyên không chút phòng bị mà đi vào phòng mình, để lại chứng cứ đủ để gã bị phán tội.
Cô bé này rất quyết đoán, trong lòng chắc chắn cũng có một nỗi ám ảnh nào đó, đủ để cô có thể buông bỏ tất cả, nhẫn nhịn đợi đến ngày này.
Lục Nghiễm cụp mắt, dần xâu chuỗi các manh mối lại với nhau, câu chuyện này cũng dần trở nên hoàn chỉnh.
Vào lúc này, Lý Hiểu Mộng đứng cạnh bên hỏi: “Đội phó Lục, anh thấy anh ta nói có đáng tin không?”
Lục Nghiễm dừng lại hỏi: “Vậy cô nghĩ sao?”
Lý Hiểu Mộng hơi tức giận nói: “Em thấy toàn là ngụy biện, ăn nói lung tung, Khúc Tân Di mới mười bảy tuổi, sao con bé có năng lực lớn thế được? Nếu thật sự như Liêu Vân Xuyên nói thì là Khúc Tân Di cố ý gài bẫy hắn ta, sao con bé phải làm thế, động cơ là gì?”
Đúng vậy, động cơ là gì?
Lục Nghiễm nói: “Vậy thì tìm ra động cơ thôi.”
Lý Hiểu Mộng sững sờ: “Đội phó Lục, anh tin lời hắn ta sao?”
“Không tin hẳn nhưng cũng không hoàn toàn không tin.” Lục Nghiễm nhìn Lý Hiểu Mộng hỏi: “Cô cũng đã tiếp xúc với không ít vụ án hình sự, trong những vụ án thế này, lời khai, thông tin ghi chép được của hai bên có gì đặc biệt?”
Lý Hiểu Mộng nói: “Đa phần đều là lời từ một phía, mạnh ai nấy nói khác nhau, ít nhiều cũng thêm mắm dặm muối, có lúc thậm chí còn bịa chuyện lung tung, nói dối ngụy tạo.”
Nói trắng ra thì là cứ như Rashōmon vậy, lời khai của mỗi người đều là để làm đẹp cho mình.
“Vậy những lúc thế này chúng ta nên làm gì?”
“Vẫn điều tra án theo chứng cứ khách quan rồi xem lại lời khai của ai khớp với chuỗi chứng cứ nhất.”
Không chỉ khi cảnh sát hình sự điều tra, mà lúc biện hộ, luật sư cũng phải dựa trên chuỗi chứng cứ.
Lục Nghiễm gật gù: “Hiện tại xem ra câu chuyện của Liêu Vân Xuyên sát với chứng cứ hơn. Tất nhiên tôi không có ý phủ nhận mối quan hệ và cả những hành vi bạo lực của anh ta với Khúc Tân Di. Nhưng vụ án này thật sự có vài nghi vấn, ví dụ như vết thương cũ trên người Khúc Tân Di, còn cả việc sau khi gây án, Liêu Vân Xuyên để lại tất cả những chứng cứ có lợi cho anh ta ở nhà Khúc Tân Di, cô xem anh ta có giống người bất cẩn thế không? Cách giải thích duy nhất chính là anh ta và Khúc Tân Di không phải mới lần đầu mà lại còn đã thành quen mất rồi, thế nên mới không chút phòng bị, càng không thu dọn tàn cuộc cho hành vi của mình.”
Tư duy của Lục Nghiễm rất rõ ràng rành mạch, Lý Hiểu Mộng nghe xong cũng khó phản bác lại ngay, thế nhưng trong lòng cô vẫn tin Khúc Tân Di là nạn nhân chứ không phải kẻ sắp đặt mọi chuyện.
“Vậy thì cũng không thể chứng minh là anh ta không cưỡng hiếp Khúc Tân Di.”
Lục Nghiễm: “Tất nhiên rồi, có hai yếu tố cơ bản để xác định đó có phải là tội cưỡng hiếp hay không, thứ nhất là hành vi quan hệ tình dục, thứ hai là làm trái ý muốn của người nữ. Thông thường thì chỉ cần trên người có vết thương là chắc chắn có thể chứng thực được ở một mức độ nào đó là bên nữ không bằng lòng. Thêm vào đó, trên người Khúc Tân Di có vết thương do vùng vẫy, chứng tỏ là cô bé từng chống cự, còn có một số đạo cụ để ngăn con bé chống cự, đây đều là những chứng cứ có lợi cho Khúc Tân Di. Vì thế dù chúng ta có tìm ra động cơ thì e là Liêu Vân Xuyên cũng không thoát khỏi tội cưỡng hiếp. Mặt khác thì Khúc Tân Di đã bị thương cấp độ một, đừng nói là tội cưỡng hiếp, chỉ bị thương cấp độ một thôi cũng đủ tội cố ý gây thương tích rồi.”
Lý Hiểu Mộng vừa nghe vừa gật nhẹ đầu, không nói gì.
Tình người là một chuyện, pháp luật lại là chuyện khác, có lúc cả hai thứ này đều xen lẫn với nhau, có lúc lại đứng tách rời ra nhau, như Lục Nghiễm đã nói, vụ án này có chứng cứ xác đáng, dù ngụy biện thế nào thì Liêu Vân Xuyên vẫn sẽ bị phán tội, hoàn toàn không có đường xoay ngược tình thế.
Lý Hiểu Mộng không ý kiến nữa, nhanh chóng đi khỏi.
Lục Nghiễm vẫn đứng ở đó, nhìn sang bên kia kính một chiều.
Liêu Vân Xuyên lại bỏ thêm mấy phút kể lại chi tiết câu chuyện giữa gã ta và Khúc Tân Di, còn nói là Khúc Tân Di từng nói với gã rất nhiều lần là mình rất thích kiểu “tương tác” này, không quan tâm việc trên người có vết thương, dù sao thì gã là bác sĩ, có thể chữa giúp cô bé.
Hai người còn từng chơi cosplay vì nghề nghiệp của Liêu Vân Xuyên, Khúc Tân Di vào vai y tá, kích thích hứng thú của Liêu Vân Xuyên.
Liêu Vân Xuyên nói ra những chuyện này không giống như đang bịa chuyện, dù có thêm mắm dặm muối thì cũng không tới nỗi bịa ra cả một câu chuyện hoàn chỉnh chỉ trong một thời gian ngắn, hơn nữa còn khớp logic.
Thêm vào đó, từ hôm qua Khúc Tân Di đến báo án tới hôm nay họ đột nhiên đến bệnh viện, khoảng thời gian ở giữa đó Liêu Vân Xuyên không hề biết gì, gã ta hẳn là không kịp chuẩn bị tư tưởng gì.
Tất nhiên là bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng xuất hiện phần trăm thấp, đặt giả thiết nếu trong thời gian ngắn như thế, Liêu Vân Xuyên đã nghĩ ra câu chuyện này, vậy thì IQ của gã ta quả thật rất cao.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại cầm mic nói với Hứa Trăn: “Hỏi Liêu Vân Xuyên thử xem có gì chứng minh lời nói của mình không, chứng minh Khúc Tân Di đồng ý cho anh ta làm vậy, ví dụ như clip, ghi âm gì đó.”
Hứa Trăn nhanh chóng thuật lại câu hỏi của Lục Nghiễm.
Liêu Vân Xuyên sững người thấy rõ, chớp mắt nhanh mấy cái, tránh khỏi ánh nhìn của Hứa Trăn: “Tôi không có chứng cứ.”
Lục Nghiễm nheo mắt, nắm được giây phút biểu cảm của gã thay đổi.
Liêu Vân Xuyên đang nói dối sao? Hay là đang trốn tránh?
Nếu gã đưa ra được chứng cứ hình ảnh hoặc âm thanh, điều này chỉ có lợi cho gã.
Nếu gã không có chứng cứ, vậy thì camera ở nhà Khúc Tân Di là cái gì? Hơn nữa nếu không có chứng cứ ủng hộ, vậy thì những lời “bộc bạch” ban nãy có vẽ vời đẹp đẽ cách mấy cũng không có tác dụng.
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Lục Nghiễm cầm ra xem thì thấy tin nhắn Ngải Tiểu Nguyên gửi đến: “Nghe nói hôm nay bên cậu tới Từ Tâm à? Đúng lúc mình thay ca ở nhà nghỉ, đồng nghiệp nói mình mới biết.”
Lục Nghiễm chững lại, giờ mới nhớ ra chuyện trước đó Ngải Tiểu Nguyên có nói mình đổi việc nhưng cụ thể là bệnh viện nào thì anh không nhớ.
Lục Nghiễm hỏi: “Bệnh viện cậu có một bác sĩ tên là Liêu Vân Xuyên, cậu có thân với anh ta không?”
Ngải Tiểu Nguyên: “Cũng không thân gì, có đi hát với anh ta và mấy bác sĩ, y tá khác một lần. Lúc có hoạt động ở bệnh viện cũng có nói với nhau mấy câu.”
“Vậy được, cậu xem khi nào có thời gian thì tới chi đội một chuyến, mình xin ít thông tin nhé.”
Tận một lúc Ngải Tiểu Nguyên không trả lời tin nhắn, màn hình trò chuyện cứ hiển thị “đối phương đang nhập tin nhắn”.
Lục Nghiễm đợi một lúc rồi mới vô thức nhận ra rất nhiều người đều không muốn bị gọi đến Cục Cảnh sát hỗ trợ điều tra, một là sợ bị rắc rối, hai cũng là vì lý do thời gian, rất ít có ai bằng lòng dành thời gian để chủ động đến Cục Cảnh sát.
Lục Nghiễm chỉ đành chữa cháy: “Nếu cậu sợ ảnh hưởng công việc thì cũng không cần gượng ép.”
Ngải Tiểu Nguyên vội nói: “Cũng không phải thế… vậy lát nữa mình tới nhé, nhưng mà mình cũng không biết gì nhiều, có thể là không giúp được gì.”
“Không sao, đừng hồi hộp, chỉ hỏi vài câu vậy thôi, cậu rảnh khi nào thì tới khi đó.”
“Được.”
Mặt khác, Hàn Cố cũng đã đến nhà Liêu Vân Xuyên.
Liêu Vân Xuyên đang ở một mình trong một căn hộ chung cư rộng khoảng một trăm năm mươi mét vuông, lại còn gần bệnh viện, hệ thống bảo vệ rất tốt, cảnh trí trong khuôn viên cũng rất tao nhã.
Thế nhưng Hàn Cố không có hứng thú tham quan nhà của Liêu Vân Xuyên, sau khi nhập mật mã vào nhà thì dùng khăn giấy lau sạch vân tay, vào trong nhà rồi đeo găng tay cao su vào.
Hàn Cố nhanh chóng tìm được hai chỗ lắp camera mà Liêu Vân Xuyên nói, một cái trong phòng khách, một cách trong phòng ngủ.
Hắn tháo thẻ nhớ camera rồi bỏ vào một cái túi nhỏ, tiếp đó lại lấy laptop của Liêu Vân Xuyên ra, bấm mật khẩu mở khoá, tìm được vài thư mục, trong mỗi thư mục đều có tệp video.
Liêu Vân Xuyên nói rằng video của Khúc Tân Di ở trong ổ đĩa F.
Quả thật vậy, những clip lúc Khúc Tân Di đến nhà Liêu Vân Xuyên đều ở đây.
Hàn Cố bật đại vài cái, xác nhận không có sai sót bèn lấy USB trong túi ra, copy thứ trong ổ đĩa F rồi định dạng lại ổ đĩa F nhiều lần.
Trong lúc định dạng lại ổ đĩa F nhiều lần, hắn còn không quên sao chép những thứ trong các thư mục khác để đủ số liệu mới rồi lại định dạng lại lần nữa.
Tất nhiên là dù làm thế này thì vẫn còn có khả năng khôi phục được tệp, thế nhưng hiện tại không có cách nào tốt hơn, không thể mang laptop của Liêu Vân Xuyên đi, còn phải để lại ở đây, chờ cảnh sát tới thu thập chứng cứ.
Hoàn tất xong mọi việc, Hàn Cố lại lau hết tất cả mọi thứ mình tiếp xúc trong nhà rồi mới rời khỏi nhà Liêu Vân Xuyên.
Đến lúc lên xe, Hàn Cố gọi thẳng cho Hoắc Ung.
Hoắc Ung vừa nhấc máy đã nói: “Anh nói thật cho tôi biết, lần này Liêu Vân Xuyên có chuyện gì hay không?”
Hàn Cố rất hời hợt nói: “Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ cố gắng để cậu ta được giảm án.”
Hoắc Ung sững người: “Vậy là chắc chắn phải ở tù rồi hả? Đến anh mà cũng không nghĩ ra cách sao? Trước đó anh đã giúp tôi rất nhiều lần rồi mà, đâu có bị gì đâu!”
“Cậu Hoắc, lần này cảnh sát nắm bằng chứng thép trong tay đấy. Bác sĩ Liêu để lại, ADN, dấu vân tay và tng trùng của mình ở nhà nạn nhân, mấy cái này không lau rửa gì được đâu.”
Hoắc Ung im lặng hồi lâu.
Lúc Hàn Cố nghĩ là tín hiệu không tốt thì Hoắc Ung lại lẩm bẩm: “Vậy làm sao đây, làm sao bây giờ, sau này tôi phải lấy thuốc ở đâu…”
Hàn Cố cười: “Thiếu gì người cung cấp thuốc cho cậu được, cần gì cứ phải nhúng chàm gì chuyện của người khác. Bây giờ Liêu Vân Xuyên dính tới tội cưỡng hiếp đấy, dù chứng thực được cậu ta có vấn đề về thần kinh thì cũng chỉ xử nhẹ chứ không thể vô tội được. Điều cậu Hoắc phải cân nhắc trước tiên vào lúc này là làm thế nào để phủi sạch mọi mối liên quan tới bác sĩ Liêu, nếu cảnh sát mời cậu đến hợp tác điều tra, cậu phải làm tròn trách nhiệm một công dân tốt.”
Hàn Cố nói rất chậm, làm dịu ngay được tâm trạng lo lắng của Hoắc Ung, Hoắc Ung hỏi: “Được, vậy anh nói tôi biết, tôi phải làm thế nào?”
Hàn Cố: “Chỉ cần cậu Hoắc nhớ là cậu và bác sĩ Liêu chỉ là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, còn đời sống riêng tư của cậu ta thế nào thì cậu không biết gì cả. Vậy là được rồi.”
Tiết Bồng ở yên trong phòng thí nghiệm khoa kiểm nghiệm dấu vết đã hai tiếng đồng hồ, miệt mài giám định vật chứng lấy được từ nhà Khúc Tân Di và quần áo trên người Liêu Vân Xuyên.
Cô càng làm thì lại càng thấy kỳ lạ, tên Liêu Vân Xuyên thật sự sơ suất, ra khỏi nhà Khúc Tân Di là đến bệnh viện ngay, từ hôm qua đến giờ còn chưa kịp tắm, đồ cũng chưa thay, tất nhiên là trong đồ lót cũng có dính không ít “vật chứng”.
Tiết Bồng rất chăm chú, giám định xong một mẫu là lại bỏ vào lại túi vật chứng, đến khi nhóm Mạnh Nghiêu Viễn quay về từ hiện trường vụ án đâm xe liên hoàn, cô vẫn còn đang bận việc trong tay.
Mạnh Nghiêu Viễn vừa về đến bàn thí nghiệm đã ngơ ngác hỏi: “Cái đống đồ này… sao còn có quần lót nam nữa vậy? Ớ, của bạn trai Khúc Tân Di à?”
“Ừm.” Tiết Bồng lên tiếng, bỏ chiếc quần lót nam vừa được thu thập xong chứng vi lượng vào túi vật chứng, gài kín miệng rồi mới hỏi Mạnh Nghiêu Viễn: “Bên mấy ông sao rồi?”
Mạnh Nghiêu Viễn tựa sang một bên, lắc đầu than thở: “Hiện trường cực kỳ thê thảm, ba người chết đều ngồi cùng một xe, gồm tài xế và hai hành khách. Chuyện xảy ra đột ngột, chắc là cả ba đều hôn mê, không kịp chạy ra ngoài, xe bị cháy sạch sành sanh, người trong xe đều cháy thành than… Ôi trời, chắc tôi không ăn được thịt nướng trong một thời gian quá.”
Người bị cháy thành than.
Tiết Bồng chững lại, thứ đầu tiên loé lên trong đầu là lần tai nạn xe nhìn thấy lúc nhỏ, cũng là xe cháy rụi, người cũng bị thiêu cháy đen, như một bộ khung xương bị bao bởi thịt khét.
Mùi ở hiện trường đó rất hăng, vì thế mà cô còn nằm mơ thấy ác mộng trong một thời gian dài.
Tiết Bồng hỏi: “Có gì đáng nghi không?”
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Hiện tại xem ra là không có, chỉ đơn giản là tai nạn giao thông thôi, xe hàng lớn bị mất thắng. Xe con xui xẻo ghê, gặp ngay khúc cua, không có đường đâu mà né. Lát nữa làm báo cáo cho đại đội giao thông là coi như xong.”
Nói đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn lại đổi chủ đề: “Hồi chiều sao rồi?”
Tiết Bồng nhanh chóng kể lại chuyện lúc chiều rồi nói: “Lúc vừa mới nhìn thấy Liêu Vân Xuyên thì trông dịu dàng nho nhã lắm, không giống người như Khúc Tân Di nói. Sau đó, Lý Hiểu Mộng đưa đồ anh ta thay ra đến, nói là lúc lấy lời khai, anh ta đập đầu vào tường, ôi thôi, lại là một người trong phái diễn xuất.”
“Trời má!” Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Hoắc Ung thứ hai đây mà!”
Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc hai người họ cùng nghiên cứu ra các mẹo diễn xuất không chừng? Liêu Vân Xuyên là bác sĩ riêng của nhà họ Hoắc, hôm nay ở bệnh viện, Hoắc Ung đến tìm Liêu Vân Xuyên lấy thuốc đau đầu, coi bộ cũng có qua lại đó.”
Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy thì sựng lại, nhăn nhó nói: “Nếu mà thân thiết vậy thì có khi nào Hoắc Ung giới thiệu luật sư của mình cho anh ta không?”
“Giới thiệu rồi đó, Hàn Cố.” Tiết Bồng ngước mắt, gần như không có biểu cảm gì: “Nhưng mà giới thiệu ai cũng vậy thôi, vụ này bằng chứng rành rành ra đó rồi, trừ khi nào có chứng cứ mới có thể thay chuyển tình thế xuất hiện, chứ không thì anh ta chối không nổi tội cưỡng hiếp đâu.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “À, trừ khi nào anh ta chứng minh được Khúc Tân Di tự nguyện.”
“Tự nguyện cũng không trốn được, Khúc Tân Di bị thương nhẹ cấp độ một.”
“Vậy thì là tội cố ý làm bị thương người khác. Nhưng mà chỉ là bị thương nhẹ cấp độ một thôi, phải xem xem hai bên có muốn giải quyết riêng không.”
Tiết Bồng tưởng tượng thử cảnh tượng đó rồi cười khẽ: “Làm lớn chuyện thế rồi, lập án điều tra luôn rồi, giải quyết riêng kiểu gì.”
Nói xong, Tiết Bồng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, kiểm tra lại xem có bỏ sót gì không rồi tháo khẩu trang và găng tay, cầm điện thoại ra ngoài.
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Đi đâu đấy?”
Tiết Bồng: “Đói rồi, đi kiếm chút đồ ăn.”
“Trời quỷ ơi, ai bảo không ăn trưa làm gì, tôi nói mà, ăn có một gói bánh quy sao mà đủ…” Mạnh Nghiêu Viễn càm ràm với ra tới tận cửa.
Tiết Bồng chả thèm bỏ vào tai, đi thang máy nhanh xuống tầng trệt rồi đi tới tiệm tạp hoá.
Tiết Bồng cúi gằm mặt cả dọc đường, tuy là bước ra ngoài cho thoáng nhưng lại cứ để tâm vào vật chứng trong vụ án Khúc Tân Di.
Cho đến lúc sắp đi tới tiệm tạp hoá, phía trước không xa bỗng có giọng nói: “E hèm.”
Tiết Bồng khựng bước, ngạc nhiên ngước mắt mới nhìn thấy Lục Nghiễm không biết đã đứng đó từ bao giờ, anh đang ở trước cửa tiệm tạp hoá.
Tiết Bồng đi tới hỏi: “Anh cũng mua đồ ăn à?”
Lục Nghiễm: “Mua chai nước, tiện thể đi vòng vòng cho thoáng. Còn em?”
Tiết Bồng mua lột một lát bánh mì: “Hồi trưa ăn có bánh quy, giờ sắp đói xỉu rồi.”
Lục Nghiễm chững lại, liếc nhìn lát bánh mì trên tay cô mà đánh giá: “Bụng trống ăn cái này khó tiêu lắm.”
“Tôi biết, quen rồi.”
Lục Nghiễm cau mày, đang định nói gì đó thì điện thoại lại reng.
Anh không nhìn tới, quay về theo Tiết Bồng, vừa đi vừa nói: “Lát nữa là nhà ăn lên món rồi, chắc sẽ có cháo đó.”
Tiết Bồng trả lời: “Đợi hết nổi rồi, ăn miếng bánh mì lót dạ trước.”
Nói đến đây, hai người cùng bước qua cổng Cục thành phố.
Vào lúc này, có một nữ trong trẻo gọi với tới từ bên đó: “Lục Nghiễm!”
Cả hai cùng dừng lại, Tiết Bồng ngạc nhiên quay về hướng giọng nói.
Cô gái vừa đăng ký ở cổng xong, mỉm cười bước vào, trên người mặc váy dài nhã nhặn, tóc lỡ phủ trên vai, bay bay theo gió.
Cô gái nhìn thấy Lục Nghiễm, vội vàng bước nhanh tới.
Tiết Bồng nhìn trân trân cảnh tượng này, cho đến lúc cô gái chạy tới trước, ánh mắt của cô cũng dần thay đổi, lông mày dần nhíu lại, mắt khẽ loé lên.
Hình như cô đã gặp cô gái này rồi thì phải?
À, đúng rồi, là ở trước cổng trại giam nam, cô gái này cũng chạy tới trước như thế này.
Nếu cô nhớ không lầm, cô ấy tên là Ngải Tiểu Nguyên.
Hôm đó, cô Ngải Tiểu Nguyên này cũng đã nhắn tin cho Lục Nghiễm bảo là Thường Phong đã tỏ tình với mình, muốn nói chuyện với Lục Nghiễm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tiết Bồng cũng bị lay động, cô nhìn nhanh về phía Lục Nghiễm.
Ngải Tiểu Nguyên đã đi tới trước mặt Lục Nghiễm, cười nói: “Mình không tới trễ chứ, cậu nói là lấy thông tin nên mình không dám chậm trễ, vội vàng thu xếp rồi qua đây ngay đấy.”
Lục Nghiễm cười: “Không trễ đâu, còn sớm hơn mình nghĩ.”
Ngải Tiểu Nguyên thở phào: “Vậy thì được, thế…”
Nói đến đây, Ngải Tiểu Nguyên cũng để ý ánh mắt Lục Nghiễm đang chuyển sang bên trái, dường như không tập trung lắm vào cuộc trò chuyện của họ.
Ngải Tiểu Nguyên nhìn theo rồi mới nhìn thấy một nữ cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó mấy bước, đang nhìn vào họ.
Lục Nghiễm nhìn vào mắt nữ cảnh sát kia, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Vậy anh đi làm việc trước đây.”
Nữ cảnh sát ậm ừ, vẫy tay cười rồi quay người đi, tay kia còn cầm một túi bánh mì.
Ngải Tiểu Nguyên nhìn chăm chăm vào bóng lưng nữ cảnh sát, cứ thấy trông quen quen như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.
Lúc này, Lục Nghiễm nói: “Đi thôi, đến chi đội trước.”
Ngải Tiểu Nguyên gật gù rồi bước nhanh theo.
Suốt dọc đường sau đó, Lục Nghiễm cứ lướt điện thoại như là bận lắm, không có ý muốn nói chuyện.
Ngải Tiểu Nguyên cũng không làm phiền.
Đến lúc cả hai cùng bước vào thang máy, Ngải Tiểu Nguyên mới vô thức liếc sang bên này.
Vì dáng Lục Nghiễm cao ráo, Ngải Tiểu Nguyên có thể thấy vừa độ cao mà anh cầm điện thoại, lúc này mới nhìn thấy anh đang bật một ứng dụng giao đồ ăn, hình như đã gọi một phần cháo, còn sửa vài chữ trên thanh địa chỉ.
Ngải Tiểu Nguyên hỏi: “Sao giờ này lại gọi đồ ăn, trưa cậu chưa ăn gì à?”
Lục Nghiễm chỉ hơi ngước mắt: “À, mình ăn rồi.”
Ăn rồi, vậy thì phần cháo này là đặt cho người ta à?
Ngải Tiểu Nguyên không hỏi thêm gì nữa, nụ cười trên môi cũng nhạt dần.
Cũng không biết vì sao cô ấy lại tự dưng nhớ đến nữ cảnh sát cầm bánh mì ban nãy.
Người dịch: Chia sẻ một chút với mọi người là tác giả đã xác nhận tất cả những thành phố trong truyện đều là hư cấu, nhưng vì tò mò nên mình vẫn tra thử cụm “thành phố Giang” (江城) thử xem có ra được gì không. Mình có được hai kết quả là thành phố Vũ Hán và thành phố Cát Lâm, tìm hiểu kỹ hơn thì ở thành phố Cát Lâm từng xảy ra vụ nổ nhà máy hoá chất dẫn đến ô nhiễm môi trường, thế nên mình đoán tác giả đã lấy ý tưởng dựa trên việc này. Đó là mình chỉ đoán thế thôi chứ tác giả vẫn luôn lên tiếng rằng mọi địa danh trong truyện đều không có thật. ~~~