hosophapy
linhlinh
Tôi đã đọc tất cả thông tin của tiếp viên hàng không bị anh ta sát hại, không ngoa khi nói rằng họ là những người vô lương vì tiền. Nhưng đây không thể là lý do gϊếŧ người của kẻ sát nhân. Thời đại ngày nay có tiền sẽ mua được tất cả,không có tiền mọi thứ đều vô nghĩa.
"Ta hiểu chuyện gì xảy ra với ngươi. Ngươi đã gϊếŧ cô ta bằng một phương pháp vô cùng tàn nhẫn, thù hận đã báo rồi tại sao lại gϊếŧ những tiếp viên hàng không kia.?"
"Haha..trả thù?" Kẻ sát nhân cười ha hả, thở không ra hơi rồi nói:" Một số tội lỗi không thể giải quyết bằng cái chết, ta gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ.."
Tôi thực sự không hiểu cô vợ nhỏ của người đàn ông giàu có làm những gì để tính cách của kẻ gϊếŧ người vặn vẹo như vậy. Ngay cả hiện tại, cơ thể hắn vẫn toát ra luồng sát khí dâng trào, hắn chỉ đơn giản là một kẻ mất trí. Kẻ sát nhân đang thở hổn hển và khá xúc động.
Tôi tiếp tục hỏi :"Ngươi có thể cho ta biết cô ta đã làm gì không, để ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi."
"Hừ, ngươi thực sự muốn biết sao?" Kẻ sát nhân lạnh lùng hỏi.
Tôi không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, liền nói: "Đương nhiên là muốn biết, nếu ngươi không muốn nói thì quên đi."
Kẻ sát nhân chế nhạo và nói :" Ba người biết bí mật của ta, và họ đều chết. Họ chết một cách kinh hoàng. Ngươi có muốn làm người thứ tư không?"
"Nói đi, dù sao cũng vào tay ngươi, sớm muộn gì cũng chết!" Ta muốn trì hoãn thời gian, nói không chừng có biến hóa.
" Nếu như ngươi muốn nói, chúng ta hãy từ từ kể chuyện. Chuyện về quá khứ của ngươi ta là người đầu tiên được nghe." Kẻ sát nhân bước sang một bên và thắp sáng đèn, ánh sáng hơi chói, nhưng sau khi làm quen, tôi có thể nhìn rõ bộ dạng của kẻ sát nhân.
Khá bất ngờ, kẻ sát nhân đẹp trai, gầy gò, mặc quần áo nam nhưng khá nữ tính. Điều này cho tôi cảm giác không tốt lắm.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Kẻ sát nhân hỏi khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Có chút không ngờ." tôi nói:"Có thể gϊếŧ người bằng phương pháp tàn nhẫn như vậy trong tưởng tượng của tôi phải là một tên hung tợn, không ngờ lại nhìn rõ như thế này."
"Trên đời có nhiều điều không nghĩ ra, nhìn bề ngoài cũng không thể đoán được." Một câu triết lý thốt ra từ miệng của kẻ sát nhân.
Lôi Chính Long như tỉnh táo lại, hắn thì thào với tôi: "Cậu nhất định phải nhìn rõ ràng, về sau đều dựa vào cậu để bắt tên khốn này!"
Kẻ sát nhân cũng nghe thấy lời Lôi Chính Long, nhưng không biểu lọp bất cứ điều gì.
Tâm trạng của tôi trong lúc nói chuyện dần bình tĩnh trở lại, cảm giác sợ hãi cũng biến mất. Tôi không nghĩ điều này có thể xảy ra, có thể thảo luận với kẻ sát nhân và động cơ gây án.
Tôi nghiêm túc nói:" Hãy kể cho ta về chuyện của ngươi, có lẽ ta sẽ hiểu ngươi."
Kẻ sát nhân ngồi trên mặt đất và bắt đầu câu chuyện của mình:"Khi ta còn nhỏ, gia đình thật sự rất nghèo, nhiều người cười nhạo và coi thường chúng ta, nhưng lúc đó gia đình ta rất hạnh phúc. Về sau công việc buôn bán của cha ta kiếm được rất là nhiều tiền, quyền thế càng lúc càng lớn, không ai dám coi thường ta nhưng ta không hề vui, cha ta càng ít về nhà, thường để mẹ ta ở nhà một mình, nhất là khi ông ấy gặp được người đàn bà độc ác kia trên máy bay ông ta hầu như không về nhà." Nói đến đây khuôn mặt của tên sát nhân bắt đầu biến sắc và ẩn ý.
Tôi không quá ngạc nhiên, rất nhiều người sau khi giàu có đều như vậy, nó đã xuất hiện vô số lần trên truyền hình và phim ảnh.
"Mọi chuyện xảy ra mẹ ta đều biết, bà ấy là một người phụ nữ thông minh. Bà ấy chưa bao giờ cãi lời cha ta, thậm chí còn nhượng bộ. Thế nhưng người đàn bà ác độc kia không để cho gia đình ta yên ổn. Cô ta dùng mọi cách để uy hϊếp, quấy rối, thậm chí là tìm đến tận nhà. Cuối cùng chính mụ ấy đã hại chết mẹ ta. Chỉ riêng điều này đã khiến ta giận ả đến chết."
Tôi đã đọc thông tin của mẹ tên sát nhân, mọi thứ đều khá trùng khớp, thông tin cho thấy mẹ anh ta chết vì bệnh tật và không có dấu hiệu gì của tội phạm gϊếŧ người. Chắc từ lúc đó, tâm lý của tội phạm đã bị bóp méo ở một mức độ nhất định.
Kẻ sát nhân kể tiếp:" Sau khi mẹ ta mất, người đàn bà độc ác ấy chuyển vào nhà ta ở. Lúc đầu bà ta giả vờ tốt với ta, nhưng một thời gian sau, bà ta đã lộ bản chất xấu xa của mình. Dù lấy được cha ta, nhưng sau khi ông mất, ta vẫn được thừa kế một phần tài sản. Biết được điều này, bà ta lạm dụng ta bằng nhiều cách khác nhau. Thậm chí bà ta còn bí mật tiêm estrogen cho ta. Trai không ra trai, gái không ra gái. Cha ta ngày càng ghét ta. Thủ đoạn độc ác như vậy chỉ có bà ta mới nghĩ ra ."
Về điểm này tôi thực sự không nghĩ tới, tác dụng thực của nó sẽ kéo dài suốt đời. Dưới sự tác động của thế sự, sự biến dạng của bản chất ngày càng nghiêm trọng hơn. Điều này cũng có thể giải thích tại sao các cuộc tìm kiếm khác nhau không tìm được anh ta và cũng có thể giải thích việc bộ tóc giả bị rơi ra được tìm thấy tại hiện trường vụ tấn công của Tiểu Kiều.
Tác động của estrogen rất lớn, đặc biệt là lứa tuổi dậy thì. Đối với một người đàn ông đây là đả kích lớn nhất. Tôi bắt đầu hiểu tại sao hung thủ tàn ác như vậy.
Lôi Chính Long không nói nữa, anh biết tại sao vừa rồi mình bị đánh.
Kẻ sát nhân thấy vẻ mặt của tôi thay đổi, liền nói:" Ngươi không cần biểu hiện như vậy đâu. Ta đã quen rồi. Điều này thực sự khá tốt. Ta có thể nhìn thấy thứ mà ngươi sẽ không bao giờ được thấy. Bóng tối của con người có một bản chất khác ở cực điểm của nó đó là ý thức về cái đẹp.
"Vớ vẩn, tội lỗi là tội lỗi, đẹp cái rắm là nhà ngươi!" Lôi Chính Long chửi rủa.
"Được rồi, thời gian giải đố đã hết." kẻ sát nhân từ dưới đất ngồi dậy, đi tới một bên đẩy một chiếc xe nhỏ tới, lẩm bẩm một mình:" Muốn biết gì đều biết, các ngươi có thể an tâm đi rồi. Ta chưa từng xuống tay với đàn ông, không biết cảm giác sẽ như thế nào? Ta đặc biệt thích nghe tiếng hét của mọi người khi họ sắp chết. Không biết một người đàn ông sẽ phát ra âm thanh gì."
"Chờ đã !!" tôi ngăn kẻ sát nhân lại:" Ta vẫn còn rất nhiều thắc mắc? Tại sao ngươi lại bắt cóc Tiểu Kiều, và mối quan hệ giữa người đã thả Tiểu Kiều và ngươi là gì? Còn axit clohydric, tại sao mỗi lần gϊếŧ người ngươi lại dùng axit clohydric? Có phải mẹ kế đã làm ngươi bị thương bằng axit clohydric?"
"Tiểu Kiều? Ngươi đang nói về nữ cảnh sát!" kẻ sát nhân phớt lờ câu hỏi của tôi về axit clohydric và nói:" Không phải ta muốn bắt cóc cô ấy. Đó là lệnh của phong bì đen. Về lý do, ta cũng không biết. Còn việc ai thả cô ta đi, ta không biết người đó là ai."
"Không, ngươi phải biết, tại sao ngươi không nói với ta?" Tôi nhận thấy vẻ mặt của tên sát nhân có vẻ mất tự nhiên.
"Tại sao ngươi phải thắc mắc vấn đề này? Ngươi không biết sẽ tốt hơn!" Một tên sát nhân biếи ŧɦái như vậy, gần như không biết sợ ai vậy mà khi nhắc tới đây lại có chút sợ hãi.
Tôi hét lên: " Bởi vì chính bạn gái cũ của ta đã để Tiểu Kiều đi. Cô ấy đã biến mất không một dấu vết từ nhiều năm trước. Ta phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra!" Kẻ sát nhân vô cùng bàng hoàng.
"Ta tìm cô ấy đã lâu, nếu ngươi thấy cô ấy thì hãy nói cô ấy đến gặp ta. Ta muốn cô ấy đích thân nói với ta một chuyện. Cô ấy đã trở về, vì cớ gì mà trốn tránh không gặp ta?"
"Theo lời ngươi nói thì người đó có lẽ là blackseven" Kẻ sát nhân lên tiếng. Cái tên kia có vẻ là mật danh của bạn gái cũ của tôi. Kẻ sát nhân xem ra biết rất nhiều về phong bì đen. Bản dịch tiếng anh của câu này là số màu đen, vì là số nên phải có ít nhất sáu người đứng trước bạn gái cũ tôi.
Tôi biết năng lực của bạn gái cũ mạnh đến mức nào, cô ấy đứng thứ bảy thì sáu người kia đều rất kinh hãi.
Lôi Chính Long quay lưng lại với chúng tôi, nên không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đây, anh ta chỉ có thể nghe thấy âm thanh. Lúc này thật yên tĩnh, anh ta không biết chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi:" Sao vậy? Tại sao không có động tĩnh gì kể từ khi blackseven được nhắc đến?"
"Tôi không biết chuyện gì xảy ra, kẻ sát nhân dường như đang sợ hãi." Tôi thực sự nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của hắn. Anh ta đang thực sự sợ hãi.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, một cô gái ở đằng xa lạnh lùng nói: " Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu bí mật của tổ chức bị lộ không?"
Kẻ sát nhân sợ hãi hét lên:" Tôi không cố ý. Chỉ cần tôi gϊếŧ tên cảnh sát hôi hám này thì sẽ không ai biết. Tôi sẽ giữ bí mật của tổ chức và sẽ không ai biết được nữa!!!"