- Sao thầy chưa gặp em trong trường bao giờ nhỉ?
- Thưa thầy, em là học sinh mới chuyển đến.
Thầy chưa dạy qua em.
- Vậy sao em biết thầy? Thích thầy à?
- Dạ vâng, thích thầy.
- Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi mới nhé, được không?
- Em nghe thầy hết.
Trong lòng em, thầy là người lợi hại nhất.
- Em biết cái sân thể dục đang sửa ở đằng sau trường không? Bịt mắt thầy lại, dẫn thầy đến đó.
- Thầy ơi, ở đó tối lắm, em sợ.
Không đi có được không?
- Ầy, có thầy ở bên cạnh em mà.
Đừng sợ, đừng sợ, bé cưng của thầy.
- Giờ đang là buổi tối mà, tại sao thầy lại phải bịt mắt?
- Ài, trên lớp thầy đã nói với các em rồi, phải yêu mến người tàn tật.
Nếu không đích thân trải nghiệm một phen thì làm sao biết ánh sáng quý giá đến nhường nào?
- À, ra là thế.
Thầy hay quá.
- Haha, từ từ, từ từ, đừng gấp.
Chuyện vui vẻ còn ở đằng sau.
Hai bóng đen một lớn một nhỏ bước đi trong sân trường rộng thênh thang.
Vầng trăng tàn màu máu móc trên đầu cây ngô đồng.
Trời không sao, tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón.
Tiếng bước chân khiến một đám quạ đen giật mình bay lên, vỗ cánh lượn ngang đầu.
Dưới ánh trăng, cánh quạ sẫm tối lờ mờ ánh lên màu máu.
Cái bóng cao cọ giày da trên đất cát, đang thử xem mặt đất chỗ đấy có bằng phẳng hay không.
Cái bóng thấp theo đằng sau, hệt như cái đuôi của bóng cao.
Bóng cao từ từ khom người, cẩn thận mò mẫm sờ soạng mặt đất rồi chậm rãi quỳ xuống.
- Thầy, sao thầy lại quỳ? Em sợ quá, liệu có ai đến đây không?
- Đừng sợ, có thầy đây rồi.
- Nào, lấy đồ trong túi ra, sau đó tròng vào tay thầy… Phải, là như vậy đấy, em làm tốt lắm.
- Thầy ơi, em không biết làm, chúng ta về nhà được không?
- Không sao, cứ từ từ.
Dùng cờ lê vặn chặt ốc lại, mạnh một chút!
- Thầy, rốt cuộc như vầy để làm gì?
- Bé cưng, thầy nói với em rồi mà, đây là một trò chơi trải nghiệm.
Em biết đấy, nhiều người tàn tật mất đi tay chân, bọn họ không thể cử động, có phải tội nghiệp lắm không? Để thực sự hiểu được họ, thầy cũng muốn thử trải qua cảm giác mất tự do.
Em có đồng ý giúp thầy không?
- Thầy ơi, thầy vĩ đại quá! Trong túi còn một quả bóng… quả bóng này sử dụng thế nào vậy thầy?
- À, đấy là bước cuối cùng.
Em có ăn kẹo mút bao giờ chưa? Giúp thầy ngậm vào, sau đó thắt dây sau gáy.
Lát nữa thầy sẽ không nói được.
Hai mươi phút sau, bé cưng em giúp thầy tháo ra, rồi chúng ta về nhà.
Cái bóng thấp buông quả bóng trong túi xuống, nụ cười quỷ quyệt nở bên môi, sau đó lấy từ dưới váy ra một quả bóng khác cùng loại.
- Dạ vâng, thưa thầy.
Bóng đen quỳ trên mặt đất hệt một pho tượng sừng sững.
Cái bóng nho nhỏ đằng sau hắn móc ra một con dao quân dụng mỏng mà sáng lóa.
Dưới ánh trăng đỏ, lưỡi dao lóe lên tia sáng khát máu.
Gió lạnh cắt qua, tiếng vải rách trong đêm nghe sao vang dội.
Tiếng rít gào của thú hoang kẹt cứng trong cổ họng, chỉ còn lại những âm nức nở khó nén.
Cái bóng thấp kéo cuộn băng dính trong tay, quấn từng vòng, từng vòng lên mũi bóng đen, bịt kín đường thở cuối cùng.
Bóng đen giãy giụa, vặn vẹo điên cuồng trên mặt đất, như quỷ mị bị pháp khí quấn chặt, sắp phải hồn phi phách tán.
Đại lễ đường sừng sững đứng đó, những ô cửa sổ đóng chặt như những đôi mắt lạnh nhạt chứng kiến hết thảy.
Vài phút sau, bóng đen thôi giãy giụa.
Hắn gục đầu, ngã quỵ nơi đó, như đang yên lặng sám hối.
Cái bóng thấp cẩn thận lau khô lưỡi dao trong tay.
Vết máu đỏ thắm trông nổi bần bật trên lớp khăn giấy trắng tinh, mềm mại.
Cái bóng nhỏ quay đi, nhẹ giọng nói:
- Ngủ ngon, thầy nhé.
Hôm nay là ngày lãnh đạo Sở Giáo dục đến trường khảo sát.
Trong trường nơi nơi giăng đèn kết hoa, thu xếp hết sức gọn gàng, sạch sẽ.
Trường Trung học Hồng Tinh năm năm liền có giáo viên vinh hạnh đạt danh hiệu “Giáo viên ưu tú của tỉnh”, điều này khiến hiệu trưởng nở mũi, gương mặt bóng lưỡng, sáng ngời trông càng thêm tinh thần.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hiệu trưởng cau mày, lòng phật ý.
Đám học trò này quá ầm ĩ, thật sự phải răn dạy một phen, không thể mất mặt trước lãnh đạo.
May mà tiếng nhạc trao giải vang lên, áp đi sự náo động, ầm ĩ bên ngoài.
“Tiếp theo xin mời giáo viên ưu tú năm nay, thầy Triệu Quốc Hoa lên bục nhận thưởng!”
Cô nàng nhân viên lễ nghi nâng một chiếc cúp vàng rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.
Bên dưới, một loạt giáo viên lộ ra vẻ mặt hâm mộ mà hướng tới.
Cũng có số ít tỏ vẻ sưng sỉa, không ngừng bĩu môi, hẳn là đang ghen tị.
Không ai đáp lại.
Giọng nói văng vẳng trong đại lễ đường, âm trầm vang vọng.
Người dẫn chương trình lại đọc thêm lần nữa, vẫn không ai bước lên bục nhận thưởng.
Lãnh đạo Sở Giáo dục tỏ vẻ không vui.
Trên mũi hiệu trưởng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, ông không ngừng gọi điện cho Triệu Quốc Hoa, song chỉ nhận được thông báo đã tắt máy.
Thằng nhóc này, dịp quan trọng thế mà lại sơ suất.
Hiệu trưởng làu bàu mắng mỏ, trong lòng lại thoáng cảm thấy bất an.
Thầy Triệu trước giờ thích nhất là khoe khoang, sao lại bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy chứ?
Tiếng lao nhao bên ngoài càng lúc càng lớn.
Có người đã đứng dậy, nhìn ra ngoài qua cửa sổ hội trường.
Trên sân thể dục cũ giờ đã tụ tập một đám người, chi chít đông nghịt cả một vùng.
Hiệu trưởng vừa toan giáo huấn mấy giáo viên trẻ không nghe lời thì lại nhìn thấy vẻ khiếp sợ chưa từng có trên gương mặt họ.
Theo tay các giáo viên chỉ, hiệu trưởng nhìn qua, sau đó cũng trợn mắt.
Hách Nhân cau mày nhìn trường trung học Hồng Tinh, mặt hầm hầm.
Đám mây xám nhạt nơi chân trời nặng nề chì xuống.
Trời như muốn đổ mưa, không khí càng thêm phần oi bức, ẩm ướt, hệt một cái khăn lông mốc meo quấn quanh người, thật sự vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, điều khiến Hách Nhân bực bội không phải thời tiết, mà là sau vụ án tại hành lang ngắm cảnh của thành phố C còn đang bỏ ngỏ thì một vụ án khác lại tiếp tục xảy ra.
Người chết là Triệu Quốc Hoa, nam giới, ba mươi bảy tuổi.
Trình độ văn hóa đại học.
Là giáo viên dạy môn Ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp - trường Trung học phổ thông chuyên Hồng Tinh.
Đã ly hôn một năm trước, có con gái mười tuổi.
Cha mẹ đều là công nhân viên chức trong ngành giáo dục, hoàn cảnh gia đình khá giả.
Nạn nhân có tính cách hướng ngoại, hài hước, quan hệ rất tốt với cấp trên và đồng nghiệp.
Rất chú trọng ngoại hình của bản thân, tuy đã từng kết hôn nhưng vẫn được phụ nữ ưa thích.
Bình thường được xem là có khả năng giao tiếp tốt, EQ cao, tích cực, có trách nhiệm trong công việc, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, rất được lòng các đồng nghiệp và học trò.
Nhưng anh ta lại chết bởi cách thức như vậy.
Hiện tại các học sinh đã được giải tán về nhà, nhưng có ít nhất mười mấy học sinh đã chứng kiến, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Nhà giáo nhân dân, bán khỏa thân, bị thiến.
Bấy nhiêu học sinh trung học tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.
Hách Nhân bực bội quăng mẩu thuốc trong tay xuống đất, đưa chân đạp tắt.
Xung quanh anh ta đã có một đống tàn thuốc, mây đen giăng đầy trong lòng.
Khi Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành chạy đến hiện trường thì cả sân trường rộng thênh thang đã vắng sạch bóng học sinh, trông có vẻ vô cùng trống vắng.
Dây cảnh giới đã giăng, chỉ có các cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị đi qua lại.
Trường trung học Hồng Tinh có bề dày lịch sử lâu đời.
Ở nơi trung tâm thành phố có giá nhà tăng vọt từng ngày, các cơ sở thiết bị trong trường buộc phải tinh giản hết mức.
Nơi xảy ra vụ án là khu đất đang thi công, tòa nhà cũ đã bị dỡ, định xây ở đó một khu giảng dạy mới.
Hiện trường đầy gạch đá lụn vụn.
Nạn nhân chết ở tư thế quỳ, hai tay bị trói sau lưng, quấn lại bằng băng y tế rồi siết chặt bằng ốc.
Mắt cá chân hai bên cũng bị trói với cách thức tương tự.
Nửa người trên mặc áo sơ-mi kiểu nam màu xanh lam, quần bị rách một mảng lớn chỗ đùi.
Điều khiến người ta sợ hãi chính là nửa người dưới của anh ta đầy máu, trên mặt đất cũng có một vũng máu màu đỏ nâu.
Gương mặt méo mó vì khiếp sợ, hai mắt trợn lồi.
Miệng có nhét một quả bóng nhựa màu đỏ bắt mắt.
Lỗ thông khí trên quả bóng đã được người ta khuếch rộng ra để nhét khúc thịt vốn nằm ở nửa người dưới vào.
Mũi, miệng nạn nhân bị băng keo dán chặt.
Nó là cái bóng nhét miệng đồ chơi BDSM á.
Có lỗ với dây đeo.
Tinh tuyệt.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Điêu Thư Chân sau khi quan sát hiện trường vụ án.
Tàn nhẫn, máu me, nhưng lại vô cùng tinh diệu.
Một cái bẫy đẹp đẽ, ngọt ngào hệt như cây nắp ấm, chờ đợi con mồi chui đầu vào lưới.
Hết sức trôi chảy.
Dù phải cảm thán vì sự tàn nhẫn, khủng khiếp của hung thủ, song Điêu Thư Chân vẫn không thể không thừa nhận rằng sâu trong lòng cô đã âm thầm dâng lên một cảm giác đồng tình và tán dương.
Thủ đoạn gây án như một tác phẩm nghệ thuật.
Thiết kế tinh diệu, phô bày bạo lực và sắc dục, có chút gì đó triết học và nghi thức đã tiệm cận với hoàn mỹ.
Thiến, đặc biệt là hành động thiến xong lại nhét dương vt ngược vào miệng nạn nhân, có thể nói là rất ẩn ý sâu xa.
Căn cứ vào tình hình ở hiện trường vụ án thì trước khi xuống tay làm hại, hung thủ đã hoàn toàn khống chế được nạn nhân.
Tay chân bị trói, không cách nào phản kháng.
Như vậy, cách đơn giản nhất chính là đâm vài nhát vào những chỗ hiểm trên người nạn nhân, thế vẫn có thể hoàn thành cả quá trình gây án.
Thiến, từ lượng máu chảy thực tế mà nói thì rất khó có thể làm nạn nhân chết vì mất máu quá nhiều, còn không bằng chẹn khí quản hay tấn công vào động mạch cảnh hoặc những tạng quan trọng như tim, gan, lách, vân vân…
Loại bỏ tình cảm hay đạo đức, bất kì hành vi phạm tội nào cũng là cách bộc lộ bản thân của hung thủ.
Hung thủ muốn nói cho chúng ta biết điều gì? Hắn, hoặc là ả, muốn nhắn gửi tin tức gì cho chúng ta?
Lúc này, sau khi đã chụp ảnh hiện trường và giám định dấu vết, thi thể của Triệu Quốc Hoa được đưa đến nhà tang lễ địa phương để tiến hành giải phẫu.
Chợt bắt gặp ánh mắt của Tống Ngọc Thành, Điêu Thư Chân thấp giọng nói: “Nguyên nhân tử vong của nạn nhân lần này chắc là sẽ hơi đặc biệt.”
Tống Ngọc Thành và cô nhìn thoáng qua nhau, trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa..