Khách sạn Hải Thiên thành phố C.
Nơi này là khách sạn cao cấp nhất của thành phố C, được trang hoàng lộng lẫy, nơi nơi giăng đèn kết hoa.
Ngoài cửa chất đầy hoa tươi đủ mọi kiểu dáng.
Một chiếc thảm đỏ trải dài trên mặt đất, khách khứa nườm nượp ra vào.
Hôm nay là ngày cưới con gái một của chủ tịch tập đoàn tài chính thành phố C, Chu Liễm Diễm.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu đã thấy long trọng hết mực.
Chu Liễm Diễm du học nước ngoài lâu nay, chuyện hôn nhân đại sự mãi không thấy tăm hơi, giờ đã tìm được rể hiền, khiến chủ tịch Chu cười tươi như hoa.
Chủ tịch Chu nhìn ra cửa, con rể Âu Dương Thuận Phong mãi vẫn chưa xuất hiện.
Ông cau mày không vui.
Thấy thế, Chu Liễm Diễm tiến lên ôm lấy tay cha, nói với giọng hờn dỗi: "Cha, cha đừng giận.
Thuận Phong ảnh đang tham gia một dự án quân sự bí mật, chốc nữa là đến ngay."
Chủ tịch Chu phật lòng hừ một tiếng, nói: "Chuyện gì mà quan trọng hơn cả đám cưới của con gái cưng của cha được cơ chứ? Hừ, nếu nó còn không chịu đến nữa thì đám cưới hôm nay thôi khỏi làm."
Chu Liễm Diễm vội trấn an: "Sao thế được? Thuận Phong nhất định sẽ đến đúng giờ."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Chu Liễm Diễm vẫn không khỏi lo lắng.
Cô ngơ ngác nhìn ra cửa, vẫn chưa thấy được hình bóng thân thương, quen thuộc kia.
Mắt thấy khách khứa đã từ từ ngồi đầy các bàn tiệc bên dưới, thời gian cũng gần đến sáu giờ tối, MC hôn lễ chạy lên, nét mặt nôn nóng: "Sao chú rể còn chưa xuất hiện nữa?"
Chu Liễm Diễm cau mày, nói: "Thôi, để tôi ra mở màn trước vậy.
Chờ lát nữa tiến hành nghi thức hôn lễ, Thuận Phong đến là được."
Cô gọi điện thoại, bên kia đầu dây là tiếng thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy".
Chu Liễm Diễm mặc váy cưới, mang đôi giày cao gót chừng mười centimet, ung dung, trang nhã bước lên sân khấu.
Theo bước chân cô, những viên đá quý lóa mắt trên váy cưới nhấp nháy, lấp lánh rực rỡ, phô bày toàn diện tài lực của nhà họ Chu.
Đám cưới này, vừa không phải đám cưới kiểu Trung Quốc với lễ nghi rườm rà, quy trình phức tạp, cũng chẳng phải đám cưới kiểu Tây mà đôi tân nhân vĩnh kết đồng tâm trong nhà thờ, dưới sự chứng kiến của thần linh.
Nếu buộc phải nói thì nó có vẻ giống bữa tiệc tổng kết cuối năm của công ty.
Đầu tiên là cô dâu, chú rể giới thiệu quá trình quen biết, yêu nhau các kiểu trên màn hình lớn.
Sau đó, cô dâu, chú rể kính rượu cho cha mẹ.
Rồi cô dâu, chú rể uống rượu giao bôi với nhau, cuối cùng là khai tiệc.
"Chúng tôi gặp nhau vào sáu tháng trước." Trên màn hình đằng sau Chu Liễm Diễm xuất hiện hình ảnh phóng lớn của hai người.
Một chàng trai tướng mạo bình thường, cười ngại ngùng ôm lấy cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Hai người cười rất ngọt ngào, hạnh phúc.
"Chắc sẽ có người cảm thấy chúng tôi không xứng với nhau, nhưng trên thế giới này thật sự có hai người đồng điệu về linh hồn...!So với điều đó thì những thứ khác như ngoại hình, địa vị, tuổi tác, vân vân đều là những vấn đề nhỏ nhoi không đáng nhắc đến." Chu Liễm Diễm cười nói, "Nhưng anh nhà tôi là kiểu ưu tú một cách không phô trương.
Cái này thì không đáng để người ngoài bàn tán."
Dưới sân khấu có người châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ, trao nhau ánh mắt do dự.
Phải, người thân, bạn bè của nhà họ Chu cũng không biết Âu Dương Thuận Phong này là người ra sao.
Anh ta không phải người trong giới thương trường, lại bất ngờ bắt được trái tim của Chu Liễm Diễm, hơn nữa còn kết hôn chỉ sau sáu tháng ngắn ngủi.
Đám đông suy đoán người này hẳn sẽ là một chàng đẹp trai, hào hoa độc nhất vô nhị, nào ngờ dung mạo lại bình thường như vậy, cũng không nghe nói có gia thế lẫy lừng gì.
Cơ mà nghe Chu Liễm Diễm nói thì Âu Dương Thuận Phong đang làm việc tại một viện nghiên cứu quân sự quốc gia, những dự án tham gia phát minh, nghiên cứu đều phải bảo mật.
Không phải không ai lên tiếng phản đối, nhưng Chu Liễm Diễm đã nhất quyết chọn Âu Dương Thuận Phong rồi, hơn nữa người nhà họ Chu cũng rất hài lòng với anh con rể, thế nên cuộc hôn nhân này cứ thế mà được ấn định.
Đột nhiên, bụp một tiếng, đèn tắt ngúm.
Cả tầng tối đen, màn hình lớn tỏa ánh sáng xanh lờ mờ.
MC vội nói: "Đường dây điện của chúng tôi gặp sự cố, mọi người cứ an tâm, chớ lo lắng, sẽ xong ngay thôi."
Chu Liễm Diễm trấn an khách khứa, lòng càng thêm bực bội.
Đám cưới ra nông nỗi này đúng là nực cười, vô lí hết sức.
Cô vén phần tóc đen trên trán.
Chiếc váy cưới vạt chéo quấn quanh người, đám vòng vàng nặng chừng mấy chục kí lô đè trên cổ, nặng trĩu.
Cô cảm thấy lồng ngực rất bức bối, khó chịu, thở không ra hơi.
Dự cảm nào đó không rõ ngoi lên từ đáy lòng.
Đám đông chợt trở nên xôn xao, tiếng hô hào, bàn tán vang lên không dứt.
Có người đứng bật dậy, nhìn đăm đăm vào màn hình.
Chu Liễm Diễm quay lại.
Đôi tân nhân đang ôm nhau hạnh phúc trên màn hình đã chẳng thấy đâu, thay vào đó là một bức ảnh rất rối, mỗi ô vuông nhỏ là một bộ phận trên cơ thể phụ nữ.
Có rất nhiều những đôi môi đỏ mọng quyến rũ, rất nhiều bàn tay mềm mại.
Có những bộ phận riêng tư không dám nhìn, cũng có nhiều phần mắt cá chân mịn màng, tinh xảo.
Có cả động mạch bị cắt đứt, nhiều đôi môi đã tím đen, đồng tử giãn rộng.
Loáng thoáng, hình như có một túi đồ bị ném lên.
Vài phút sau, đèn sáng.
Túi đồ kia nằm trên mặt đất, bốc mùi quái dị, hình như là một túi thịt chín.
Sắc mặt Chu Liễm Diễm trắng bệch, kinh hãi.
Cô cứng cả người, đứng đờ ra đó.
Nhân viên an ninh phụ trách giữ trật tự bước lên, dùng đũa lật tới lui, sau đó lấy ra một khúc ngón tay có mang nhẫn cưới.
Quan khách xôn xao, rồi chen nhau ùa ra ngoài như thủy triều vỡ đê.
Hiện trường trở nên lộn xộn, náo loạn.
Dưới sự xô đẩy nháo nhào của đám đông, cửa xoay tròn trong khách sạn chợt đổ sụp, vụn kính vỡ vương vãi đầy trên mặt đất.
Trong lúc hỗn loạn, có người bị đạp lên váy, chen lấn ngã xuống, phải ôm đầu rúc vào chân tường mới không bị đám đông giẫm chết.
Khi hai người Điêu Tống nhận được tin thì Điêu Thư Chân đang nằm trên sô pha, tay cầm quyển sách mở ngang bụng.
Cô trông hết sức lười nhác, phần đuôi ngựa ngắn ngủn xõa sau lưng, thả lỏng hệt một đống bùn nhão.
Đã gần vào hè, gió đêm mang đến mùi thơm ngào ngạt của cây hải đồng.
Ve kêu râm ran khiến khung cảnh càng thêm phần tĩnh mịch, đẹp đẽ.
Bạn cùng nhà Tống Ngọc Thành đang xẻ quả dưa hấu vừa đưa ra bán trên thị trường, động tác lưu loát, dứt khoát.
Con dao gọt lướt ngang, trên quả dưa là những đường thẳng tắp cùng một độ sâu, chia nó thành các khối vuông, trông vô cùng thích mắt.
Điêu Thư Chân mong chờ nhìn Tống Ngọc Thành, rất giống một chú sóc con đang chờ được cho ăn.
Tống Ngọc Thành xẻ dưa xong lại dùng tăm xỉa răng đưa đến bên miệng Điêu Thư Chân.
Cô nàng này rướn cổ, nuốt xuống, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Ầy, ông trời đúng là không tệ với chị." Điêu Thư Chân cười mà mắt híp thành một đường, "Người lười như chị mà còn chưa bị đói chết, đúng là trời thương."
Trên mặt Tống Ngọc Thành là băng tuyết ngàn năm không tan, nhưng ánh sáng ấm màu của chiếc đèn bàn trong mắt cô lại hiện lên nét dịu dàng.
Một cái quạt cũ siêng năng làm việc trong góc phòng khách, khiến hình ảnh này có thêm bản nhạc nền bình dị.
Hai tiếng chuông chói lói phá tan hoàn cảnh yên tĩnh vốn dĩ.
Tống Ngọc Thành cau mày, ngồi thẳng dậy.
Điêu Thư Chân thì bị sặc bởi một hớp nước dưa hấu, làm cô phải ho khan liên tục.
Tống Ngọc Thành bèn đỡ đối phương dậy, vừa giúp chị vỗ lưng, vừa nghe tin tức bên kia đầu dây.
Nghe một lúc, động tác trên tay cô từ từ chững lại.
Điêu Thư Chân lúc này đã ngừng ho, đang mở điện thoại, tập trung đọc tin nhắn.
"Ái chà, lần này lớn chuyện rồi đây." Cô cười nhạt, đoạn nói một cách hài hước, "Tại nơi tổ chức hôn lễ của tiểu công chúa nhà chủ tịch tập đoàn tài chính thành phố C phát hiện một túi thịt chín, còn có một khúc ngón tay cụt mang nhẫn cưới, có vẻ là của chú rể."
Điêu Thư Chân ngồi dậy, đưa sợi thun đeo trên cổ tay ra sau gáy, cột thành cái đuôi ngựa ngắn hơi vểnh.
Cô có cảm giác như "Cùi không sợ lở".
Khi có một vụ án treo, cảm thấy áp lực quá lớn.
Có thêm vụ thứ hai, cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề, như có một tảng đá to chẹn trong lòng.
Giờ xảy ra vụ thứ ba,...
Điêu Thư Chân bật dậy, nhảy nhảy trên sô pha, dẹp cái vẻ chán chường trước đó sang một bên, hớn hở nói: "Tiểu Ngọc, dậy tiếp khách, làm việc nào!"
Ngay cả gương mặt như núi băng ngàn năm không đổi của Tống Ngọc Thành cũng xuất hiện biểu cảm khóe môi run run hiếm thấy.
Tống Ngọc Thành như bị cảm xúc lạc quan của Điêu Thư Chân ảnh hưởng, nét mặt không còn trầm trọng như trước: "Nơi tổ chức hôn lễ hẳn không phải hiện trường đầu tiên mà chỉ là chỗ vứt xác.
Hơn nữa, nghe nói mấy khúc xác nát lắm, phỏng chừng công tác dựng lại hiện trường sẽ rất khó khăn."
"Lạc quan chút nào, biết đâu vụ án này còn chẳng cần đến chị em mình." Điêu Thư Chân cười xảo quyệt, "Mấy khúc xác phát hiện ở hiện trường chín rồi."
"Thật không biết mùi vị thế nào, hẳn là thơm lắm." Điêu Thư Chân nhún vai, miệng bâng quơ, tỉnh rụi.
Tống Ngọc Thành không chút do dự, quăng cho đối phương một ánh mắt xem thường.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, thành phố C đã liên tục xảy ra ba vụ án mạng.
Dưới áp lực nặng nề, cảnh sát đã dựa theo phương hướng mà điều tra cụ thể từng vụ một.
Tuy nhiên, muốn điều tra rõ chân tướng thì cần có thời gian, mà những vụ án này cứ liên tiếp phát sinh hệt như bùa đòi mạng, đúng là không cho người ta thời gian để thở d.ốc.
Hơn nữa, địa vị xã hội của nạn nhân và mức độ thuần thục khi gây án của hung thủ dường như đang tăng dần.
Đầu tiên là chôn sống một cụ già bình thường, rồi đến dùng phương thức tàn khốc hành hạ một thầy giáo của trường trung học Hồng Tinh đến chết, giờ còn thăng cấp lên tiến hành vứt xác tại địa điểm tổ chức hôn lễ của con gái một của chủ tịch Chu, mà nạn nhân có thể là người con rể.
Điều này càng khiến cảnh sát cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng khó bề khống chế.
Mấy lời sáo rỗng như thủ đoạn tàn nhẫn, tính chất ác liệt thôi không nói nữa.
Mây đen chẳng lành dần kéo đến bao phủ trong lòng mỗi vị cảnh sát.
Vụ án thứ ba.
Nếu loạt vụ án này thật sự là do cùng một sát thủ liên hoàn gây ra, như vậy sắp tới sẽ có thêm bao nhiêu vụ nữa?
Khi Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành vội vã đến hiện trường vụ án ngay trong đêm thì tầng một của khách sạn đã bị phong tỏa.
Không khí vui mừng tại nơi tổ chức hôn lễ đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn những cảnh sát mang nét mặt nghiêm nghị ra vào, tất bật với công việc ở hiện trường.
Hách Nhân mặt hầm hầm, đứng một bên rít thuốc.
Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà hốc mắt của anh ta đã thụt sâu, râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù, chẳng còn chút khí phách hăng hái gì của một tháng trước mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi cùng cực.
Làm đội phó đội điều tra hình sự của thành phố C, có thể tưởng tượng được áp lực trong lòng anh ta phải chịu.
Sau này là thanh niên tài tuấn tương lai xán lạn, thăng quan tiến chức hay là dừng bước tại đây, thậm chí tệ hơn, tất cả đều được quyết định bởi tiến triển của mấy vụ án này.
Đồng thời, vì liên quan đến việc nhà của chủ tịch, tính chất gây án lại vô cùng ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an nguy của cộng đồng nên lãnh đạo thành phố rất chú tâm vào vụ án này.
Áp lực đè trên vai Hách Nhân phải gọi là nặng nề nhất từ trước đến nay.
Hơn nữa, dù không bận tâm đến con đường thăng tiến của cá nhân thì thấy các vụ án tàn nhẫn cứ xảy ra ngay trước mắt mình hết lần này đến lần khác, trong khi hung thủ vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thân làm cảnh sát, trong lòng chắc chắn cũng uất nghẹn một nỗi căm giận.
Hách Nhân ngước đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm, giọng khàn khàn: "Tôi dặn mấy người họ tạm thời không đụng đến hiện trường, cô có thể vào xem trước."
Điêu Thư Chân gật đầu, trịnh trọng vỗ vỗ vai anh ta.
Dù cá nhân cô có ưa thích người này hay không thì bất kì ai hy sinh vì sự an toàn của cộng đồng cũng đáng được khâm phục.
Hách Nhân lại quay sang nói với Tống Ngọc Thành: "Lần này chắc hơi khó, thật sự là quá nát..."
Nói đến đây, yết hầu của Hách Nhân lại cử động, cổ họng quặn lên tiếng nôn khan.
Anh ta phải rít mạnh mấy hơi thuốc mới miễn cưỡng dằn cơn buồn nôn kia xuống.
Tống Ngọc Thành gật đầu, mặt không cảm xúc, im lặng xách thùng dụng cụ bước vào trong.
Điêu Thư Chân giành lấy cái rương trong tay cô nàng, nhấc dây cảnh giới, cùng đi vào..