Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

chương 49: chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA

Tác giả: Địa Sơn Khiêm

Edit: Alex

_____________

Bên ngoài phòng mổ của Bệnh viện Trung tâm Thành phố C.

Trong viện tấp nập người qua lại, các bác sĩ với nét mặt lạnh lùng, nghiêm túc hối hả đi ngang những bệnh nhân và người nhà đang lo lắng, nóng ruột như một lưỡi dao sắc bén bóc tách lớp mỡ vàng.

Không khí vẩn đục từ đám đông nồng nặc mùi cồn gay mũi, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu.

Trong đó có một cô gái trẻ tuổi với khí chất lạnh nhạt, trong trẻo, mặc đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, thoạt trông có vẻ là người bệnh.

Cô im lặng ngồi giữa nhóm người nhà đang nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chẳng hề ồn ào hay náo loạn.

Gương mặt với đường nét tinh xảo như viên ngọc ngâm trong đầm nước lạnh, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa chứ không cách nào tiếp cận.

Trên tay trái cô có chiếc kim luồn, bên cạnh là giá treo chai dịch truyền.

Cô gái ấy trầm tĩnh, lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm kia như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa dày của phòng mổ để thấy được người nào đó hãy còn chưa rõ sống chết bên trong.

“Cô có ổn không?” Hách Nhân ngồi xuống bên cạnh, cơ thể nặng nề khiến chiếc ghế dựa bên dưới kêu răng rắc như sắp không gánh nổi, “Ít nhiều cũng nhờ lão Điêu.

Nếu trễ thêm mấy chục giây nữa thì thuốc độc đã truyền vào người cô rồi.

Đến chừng đó có tìm được cô thì tôi cũng bó tay.”

“Không có gì đáng ngại, cảm ơn anh đã cứu tôi ra.” Tống Ngọc Thành không quay đầu mà vẫn nhìn đăm đăm vào cửa phòng mổ, mắt không chớp lấy một lần.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Nói thế lại khiến Hách Nhân thấy ngại.

Anh ta liên tục xua tay, mặt ửng đỏ: “Cũng nhờ Điêu Thư Chân liều chết hỏi được địa chỉ từ chỗ hung thủ, bằng không là muộn thật rồi.”

“Lúc vụ nổ xảy ra, phân đội cũng vừa chạy đến bờ sông.

Bọn họ cứu được lão Điêu bị nước sông đánh dạt vào bờ.

Tổ kiểm tra dấu vết hiện trường phát hiện một cái máy quay có độ phân giải cao bên bờ, những gì xảy ra vào tối hôm đó đều được ghi lại đầy đủ.” Trên mặt Hách Nhân xuất hiện biểu cảm phức tạp, xen lẫn giữa tán thưởng hết lời và tự thấy hổ thẹn, “Chúng tôi đã khẩn trương xác minh toàn bộ hình ảnh ghi lại và vật chứng suốt đêm, chứng minh được hung thủ của vụ án giết người liên hoàn tại thành phố C là một cô gái trẻ tên Hoa Túy chứ không phải Giang Tiểu Thất.”

“Căn cứ vào những thông tin chúng ta đang có thì Hoa Túy, hai mươi sáu tuổi, người tỉnh thành.

Cha mẹ có mối quan hệ bất hòa.

Cha thì thất nghiệp, làm công nhân móc cát bán thời gian, thường hay làm việc ở bến tàu vùng ven sông.

Mẹ là giáo viên trung học, cái nghề xem như danh giá nhưng thu nhập lại ít ỏi.

Theo lời hàng xóm ở quê nhà thì trước khi vào đại học, Hoa Túy là một đứa trẻ rất nghe lời, hiểu chuyện, có thành tích xuất sắc nhưng trên người lúc nào cũng đầy vết thương.

Gia đình này sĩ diện nên không chịu ly hôn, rồi lại âm thầm trút hết những bất mãn trong cuộc sống lên người đứa con.

Hơn nữa, băng ghi hình cho thấy hôm đó Hoa Túy đã mặc váy ngắn màu đỏ và áo sơ-mi hai hàng cúc, những đặc điểm này hoàn toàn trùng khớp với hồ sơ tội phạm mà lão Điêu đã xây dựng trước đó.”

“Lão Điêu đã có file ghi âm khi nói chuyện riêng với Giang Tiểu Thất, vậy hoàn toàn có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân, thật sự không cần phải mạo hiểm.

Cơ mà chắc là cô ấy không muốn để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật như thế trong khi bản thân lại không có đủ chứng cứ bắt đối phương về quy án, thế nên mới lợi dụng bão dư luận nổi lên từ chuyện Giang Tiểu Thất tự sát để dụ tên hung thủ khao khát trả thù kia đến sát hại mình, từ đó để lại chứng cứ mấu chốt.” Hách Nhân thở dài, nói, “Nếu chúng tôi tin vào phán đoán của cô ấy sớm hơn một chút thì chắc đã bắt được hung thủ khi ả giết trưởng phòng Ngô rồi.

Tiếc là giờ chúng tôi đã không còn cơ hội xét xử hung thủ được nữa.

Nếu không tan thành từng mảnh do vụ nổ thì cô ta cũng bị cuốn vào lốc xoáy tạo bởi hố sâu hơn mười mét dưới lòng sông mất rồi.”

Tống Ngọc Thành không hề nhúc nhích, vẫn một mực ngồi thẳng như thế, tưởng chừng những tin tức bên ngoài đã không cách nào thu hút được sự chú ý của cô.

Nếu không phải khi nhắc đến cái tên “Điêu Thư Chân”, cô có hơi mím môi, mắt cũng trở nên sáng rỡ thì Hách Nhân đã nghi ngờ không biết thuốc của hung thủ có gây nên tổn thương không thể hồi phục gì với cô hay không.

Hách Nhân ngẩng đầu nhìn trần bệnh viện, đoạn nói một cách trầm ngâm: “Thật ra trước kia tôi rất xem thường lão Điêu.

Cô ta yếu ớt, mảnh mai, lại chỉ biết mấy thứ hồ sơ tâm lý tội phạm thoạt trông như cố làm ra vẻ huyền bí, suy nghĩ thì cố chấp, hoàn toàn chẳng hiểu gì về cách đối nhân xử thế, đã vậy còn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, lăng nhăng bạ đâu yêu đấy, lại là con gái.

Cô ta thật sự không phải lựa chọn tốt để trở thành bạn đời của cô… Tôi cảm thấy… cô ta không xứng với cô.”

Ánh mắt lạnh băng của Tống Ngọc Thành bắn về phía Hách Nhân như một con dao mổ bén ngót, muốn mổ bụng đối phương ra, cắt thành tám mảnh.

Hách Nhân có dự cảm nếu giây sau anh ta không nói thêm gì cứu vãn thì cô nàng pháp y thoạt trông nhã nhặn này sẽ tiện tay nắm chai dịch truyền trên giá đập cho đầu anh ta nở hoa.

“Nhưng hiện tại tôi thật sự không bằng cô ấy.” Hách Nhân hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, “Cô ấy có thể moi ra tin tức về con tin từ tên hung thủ đang muốn đồng quy vu tận với mình, đã thế còn rút lui toàn vẹn.”

Trên mặt Hách Nhân là sự kinh ngạc cảm thán, anh ta nói: “Phòng kiểm tra chất độc nói phát hiện hai loại độc trong dạ dày lão Điêu, liều lượng loại nào cũng đủ chết.

Nhưng kì diệu chính là hai chất đó lại xảy ra phản ứng trung hòa nhau, sản phẩm của phản ứng này thì không độc.

Thế nên vết thương nặng nhất của cô ấy thật ra chính là những vết thương do bị hung thủ đánh cùng với tổn thương do dư chấn vụ nổ mang lại.”

“Chúng tôi đã xem băng ghi hình rồi, tất cả đều cảm thấy rất kì quái.

Trong tình huống hung thủ bắt chọn một trong hai, người bình thường ai cũng sẽ cố gắng phân biệt xem ly nào là ly chất độc thật, sao lão Điêu lại biết phải uống hai ly cùng lúc chứ?” Hách Nhân cau mày, hiếu kì nói, “Dù là nhà nghiên cứu chất độc chuyên nghiệp cũng đâu thể phân biệt được hai loại độc này.

Đây cũng là mánh khóe tâm lý học ư?”

Hách Nhân gần như là lầm bầm tự nói tự nghe, song một chất giọng trong trẻo, nghiêm túc lại chợt vang lên…

“Rất đơn giản.

Dù chị ấy thật sự có thể phân biệt ra ly nước lọc không có độc, bảo đảm bản thân có thể bình an vô sự, ép hung thủ phải chết, vậy làm sao chị ấy có thể hỏi được tung tích của tôi? Chỉ có cách uống hết cả hai ly, nhân lúc hung thủ kinh ngạc mà mượn cơ hội ép hỏi mới có được đường sống.” Tống Ngọc Thành từ tốn nói, “Đương nhiên, đây không phải đường sống của chị ấy.

Là chị ấy dùng cái chết đổi lấy đường sống cho tôi.”

Hách Nhân im lặng giây lát, trong mắt có thứ gì đó lóe sáng chợt vụt qua.

Anh ta dùng một cái ngáp thật dài che đi sự gượng gạo nho nhỏ này.

“Tôi chúc phúc hai người.” Giọng Hách Nhân trở nên ôn hòa.

“Cảm ơn anh.” Tống Ngọc Thành, người vốn luôn lạnh như băng sương, nghe thế thì thần sắc trên mặt cũng nhu hòa hơn phần nào.

“Đúng rồi, chuyện vụ án hiện tại đã điều tra xong hết.” Hách Nhân bổ sung, “Tuy Hoa Túy đã lau dọn dấu vết nhưng qua quá trình kiểm tra dấu vết, đo lường, thu thập mẫu với quy mô lớn, tại căn hộ số 901, cũng chính là nơi cô bị bắt cóc, chúng tôi vẫn phát hiện vết máu của Lý Bình, có thể kết luận căn hộ 901 là hiện trường sát hại và tiến hành chặt xác Lý Bình.

Ngoài ra, chúng tôi còn tìm được mảnh đồng phục còn sót lại, trùng khớp với loại sợi tìm được trên người Triệu Quốc Hoa trong số tàn tro bị đốt ngoài ban công, đại khái có thể khẳng định Hoa Túy đã mặc bộ đồng phục này cải trang thành học sinh trung học.

Còn vụ của Tôn Phượng Đệ, tuy không tìm được chứng cứ trực tiếp nhưng lại tìm thấy một đơn ủy quyền ở cơ quan xét nghiệm DNA của tỉnh, người ủy quyền chính là Hoa Túy.”

“Dấu vân tay và DNA trên những vật phẩm này chứng minh hung thủ không phải Giang Tiểu Thất mà là bạn thân của cô ta, Hoa Túy.” Hách Nhân lắc đầu, nét mặt khó hiểu, “Chúng tôi không biết tại sao có nhiều dấu vết để lại ở căn hộ số 901 như thế.

Có lẽ vốn Hoa Túy không ngờ chúng ta sẽ tìm được nơi đó, hoặc cũng có lẽ giết trưởng phòng Ngô xong, cô ta cũng không định sống nữa.

Hiện tại, tất cả những câu hỏi này đều thành bí ẩn.”

Hách Nhân đứng dậy toan từ giã, rồi lại bất chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu bổ sung: “Sau đó chúng tôi còn đến trại trẻ mồ côi của Diệp Cửu để điều tra nữa, chứng minh được cô gái trở về cùng Diệp Cửu đúng là Hoa Túy chứ không phải Giang Tiểu Thất.

Căn cứ vào kết quả điều tra các bạn học cùng lớp với họ ở đại học Z thì có thể là để bảo vệ Diệp Cửu nên chuyện hai người Hoa, Diệp quen nhau rất kín kẽ.

Tất cả đều cho rằng hai người họ chỉ là bạn khá thân thiết, nhưng cũng có một cựu sinh viên nói từng thấy hai người họ ôm hôn dưới tán cây.

Có lẽ Hoa Túy và Diệp Cửu là người yêu của nhau cũng không chừng, nhưng hiện tại chúng ta không thể nào biết được nữa.”

“Còn về Giang Tiểu Thất và Hoa Túy, hai người là bạn cùng lớp và cả bạn cùng phòng, quan hệ tương đối thân thiết, nhưng hẳn chỉ là bạn tốt của nhau thôi.

Sau khi vụ án xảy ra, Giang Tiểu Thất sống cùng Hoa Túy, có thể cô ta đã vô tình phát hiện ra bí mật của bạn mình.

Mà Giang Tiểu Thất am hiểu thuật thôi miên, sau khi hỏi ra quá trình, địa điểm và công cụ gây án từ miệng Hoa Túy thì dựng lên kế hoạch gánh tội thay như vậy.”

“Sau, Cục Cảnh sát thành phố chúng tôi tiến hành thẩm tra nội bộ, phát hiện cảnh sát họ Phùng của bộ phận Thông tin đã lạm dụng chức quyền, xóa đoạn băng ghi hình lúc Điêu Thư Chân gặp riêng Giang Tiểu Thất.

Chúng tôi phát hiện người này có lịch sử giao dịch đáng ngờ với con trai cả nhà họ Giang.

Hiện tại anh ta đã bị cách chức điều tra.

Tôi sẽ nhắn cho cô tình hình xử lí tiếp theo.”

Tống Ngọc Thành vẫn ngồi im không cử động, mắt nhìn chăm chú vào cái đèn đỏ phía trên phòng mổ, như có một tấm chắn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Hách Nhân khẽ thở dài, lê bước mỏi mệt đứng dậy rút lui, quay đầu đi xử lí một đống chuyện trên cương vị sau khi vụ án kết thúc.

“Đúng rồi, trước khi vụ nổ xảy ra, cô ấy nhờ tôi chuyển lời với cô…” Hách Nhân nhìn đôi mắt trong trẻo như đầm nước lạnh kia, lời lên đến miệng thì ghìm lại, “Thôi, để cô ấy chính miệng nói với cô vậy.”

“Hy vọng ông Trời phù hộ lão Điêu bình an vô sự.” Hách Nhân chắp tay trước ngực, xá vài xá với không trung rồi tất tả rời đi.

“Tụ máu ngoài màng cứng bên trái, tụ máu da đầu bên trái, gãy nhiều xương sườn bên phải, tràn khí màng phổi hai bên,...” Tống Ngọc Thành ngồi bên mép giường Điêu Thư Chân, đọc báo cáo chẩn đoán của đối phương từng câu từng chữ, hệt như đang tuyên đọc phán quyết tử hình.

Đọc một lúc, giọng cô lại trở nên nghẹn ngào.

Lông mi cái người bị quấn như xác ướp trên giường run run, tròng mắt bên dưới đảo vòng, quay đầu lại khôi phục trạng thái bình tĩnh.

“Viêm màng phổi phải, vỡ lách, sốc mất máu, toàn thân có nhiều tổ chức mô mềm bị bầm tím.”

Sau khi giọng Tống Ngọc Thành vang lên, chung quanh chìm vào im lặng, chỉ có máy đo điện tim còn phát ra những tiếng bíp bíp quy luật.

Điêu Thư Chân mở mắt.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là dung nhan xinh đẹp tựa tiên tử của Tống Ngọc Thành.

Nắng sớm chiếu lên đôi má mịn màng, trắng nõn, làn da ánh lên màu trắng mềm mại như tuyết vừa rơi trên mái hiên.

Đôi môi mỏng tái nhợt kề sát vào trán cô, tựa Cửu Thiên Huyền Nữ ban cho người phàm một nụ hôn chúc phúc.

Gió đưa qua rèm cửa, ánh mặt trời chiếu lên mặt đất những bóng dáng li ti êm dịu, dưới người là tấm nệm mềm mại.

Điêu Thư Chân có cảm giác mơ hồ không rõ hiện tại đang là ngày nào.

Ngọn lửa nóng rực và dòng nước buốt xương trong trí nhớ đều đã rời xa, cô như mọc cánh thành tiên.

“Thần tiên tỷ tỷ…” Điêu Thư Chân nỉ non.

Đoạn, cô chậm rãi mở mắt, thấy đôi con ngươi thăm thẳm của thần tiên tỷ tỷ lúc này đã ầng ậng, tựa đầm nước mây mù lượn lờ.

Đối phương hơi nhắm mắt, hai hàng lệ lăn dài theo gương mặt.

Một giọt nước mắt trong ngần treo nơi đầu ngón tay, tựa giọt lệ phù dung.

Tống Ngọc Thành khi khóc cũng vẫn im ắng như thế, thoáng như băng tan tuyết rã đầu xuân, không một tiếng động,

Trái tim Điêu Thư Chân đau nhói.

Cô vội hé miệng, song lại bị sặc bởi nước bọt của chính mình.

Cô ho sặc sụa, khóe môi lại tràn ra tơ máu.

Cô rất muốn vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Tống Ngọc Thành, sau đó nói những lời êm tai dịu dàng an ủi em, nhưng cả người cô lại bị quấn như cái bánh ú, chẳng thể nhúc nhích, cục cựa.

“Chị… chị… ờ thì… em đừng khóc mà.” Điêu Thư Chân ấp úng nói.

Người vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, khéo ăn khéo nói là cô lại triệt để lúng túng, cả buổi mới rặn ra được mỗi một câu như thế.

“Vậy ra hôm đó chị nói chúng ta kết thúc là vì chị đã lên kế hoạch dùng bản thân mình như mồi nhử hung thủ mắc câu, không định sẽ sống sót quay lại nữa đúng không?” Tống Ngọc Thành nhìn Điêu Thư Chân với ánh mắt tối tăm.

Băng gạc quấn trên trán Điêu Thư Chân ướt đẫm.

Mắt cô loe lóe, lắp bắp nói: “Không… không phải.

Ngọc Thành, em nghe chị giải thích.

Chị đâu có định đi chịu chết… Chị chỉ…”

Phần da mặt lộ bên ngoài của Điêu Thư Chân đỏ bừng.

Đầu óc cô gần như trở thành một đống nước đường nhão nhoét, hoàn toàn không sử dụng được… Ải này còn gian nan hơn trong tưởng tượng của cô nhiều!

Giờ giả bộ trọng thương bất tỉnh còn kịp không?!

_____________

Tác giả: Vốn lưu xong rồi mà con Tấn Giang lại lên cơn.

Đằng sau toàn ngọt không à, đừng rút╭(╯ε╰)╮

_____________.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio