Cơn gió lạnh mang theo mùi lá cây long não và hạt mưa lất phất quất vào mặt Hoa Túy, gọi phần nào tâm trí cô quay lại.
Ngay sau đó, con dao trong tay cô rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘choang’ khẽ.
Cô gượng người mở cửa trong cơn kiệt sức.
Gió ngoài cửa nhanh chóng lùa vào, thổi khiến cô không cách nào mở mắt.
Dù có chết, mình cũng không muốn chết trong nhà… Dựa vào ý niệm ấy, Hoa Túy, người đang sốt cao, đã lảo đảo đi được rất xa, xa đến mức bờ sông ở ngoại ô chợt xuất hiện trước mắt.
Mệt mỏi cùng cực, không sao gánh nổi.
Biến thành cái xác không hồn có gì là không tốt? Linh hồn nóng rực tựa dung nham này, tôi không còn sức gánh vác nữa.
Tôi đã cố gắng một mình trong bóng tối lâu thế rồi…
Thật sự, từ bỏ một lần không được sao?
Cơn sốt cao cướp lấy sức lực cô, hơi thở dồn dập, bước chân rệu rã, cuối cùng ngã chúi vào một vũng nước lầy lội.
Nếu cuộc đời là cơn mưa dầm kéo dãi vĩnh viễn, thế cần chi phải cố gắng chạy về phía trước?
Cơn sốt tước đoạt hoàn toàn ý thức tỉnh táo của Hoa Túy.
Cô như cô bé bán diêm, nhìn đến ảo tưởng đẹp đẽ trong ánh sáng cuối cùng, như thể thật sự có một làn gió trong lành cuốn lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật sự có cơn gió êm dịu mang đến một chút mát mẻ cho người đang sốt cao là cô.
Thật sự có người giúp cô lau hết bùn lầy trên người, rồi thay quần áo sạch sẽ, cho cô một vòng tay để dựa dẫm.
Thật sự có người kiên nhẫn lắng nghe cô khóc than, kể lể, dịu giọng an ủi, xoa dịu nỗi thống khổ khôn nguôi.
Tựa ác quỷ bị thiêu đốt bởi lửa dữ địa ngục, không ngừng giãy giụa, kêu khóc trong biển lửa hừng hực, để rồi hôm nay lại nghe thấy thanh âm của tự nhiên từ từ thổi qua cùng cơn gió mát lạnh.
Cơn gió ấy cuốn theo mùi hương tươi mát của lá xanh, nhắc nhở những ai đang quanh quẩn bên cạnh thù hận rằng trên đời này vẫn có tình yêu.
Cô nỉ non, khóc lóc, khẩn cầu, ôm lấy bóng dáng mông lung, mờ ảo ấy mà nức nở.
Dù sao cũng là mơ, thôi thì cứ để nó vui sướng thêm chút nữa.
Khi cảnh mộng đẹp đẽ mà êm dịu kia tan đi, Hoa Túy gắng gượng nhướng đôi mi nặng trĩu, phát hiện mình đang ở một phòng khám đơn sơ mà tươm tất, tay ghim kim truyền.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, gần năm giờ, lòng cô hốt hoảng, vội nhảy xuống giường, rồi lại vì chân yếu sức mà suýt té ngã.
Hoa Túy tỉnh táo lại, vội hỏi: “Tối qua ai đưa cháu đến đây ạ?”
Nét mặt bác sĩ thoáng vẻ ngạc nhiên, ông lắc đầu nói: “Bác nghe có người gõ cửa, sau đó phát hiện cháu dựa vào cửa bất tỉnh.
Bác tưởng là cháu tự đến đây.”
Hoa Túy “à” một tiếng, lại hỏi gấp: “Vậy tiền thuốc…”
Bác sĩ cười cười, hòa nhã nói: “Thôi, cũng không có bao nhiêu.
Bác thấy cháu nên nằm nghỉ ngơi ở đây thì tốt hơn, cơ mà nhìn cháu như có việc gấp, vậy cứ đi trước đi.
Tiền thuốc mai mốt rảnh rồi trả cũng được.
Hạ sốt rồi, bác kê cho cháu vài loại thuốc.”
Hoa Túy nhớ kĩ tên phòng khám.
Nơi này cách nhà cô một đoạn, trước kia cô từng đi lướt qua đây nhưng chưa bao giờ để ý.
Cô vội nói tiếng cảm ơn rồi gấp rút chạy về nhà, phải nấu xong bữa sáng trước khi mẹ thức dậy.
Ánh nắng ban mai vàng kim chiếu lên người cô, nỗi bất lực và bi thương bất chợt kia biến mất nhanh tựa cơn mưa rào, thay vào đó là thế giới tươi mới sau mưa.
Những ý niệm đẫm máu kia lặng lẽ giấu đi, biến mất tăm, như chưa bao giờ tồn tại.
Quà tặng cùng sự ấm áp của lòng người khiến Hoa Túy lại nhen nhóm dũng khí để chống lại vận mệnh bất hạnh quá đỗi lớn lao.
“A lô, dạ chào ạ, xin hỏi có phải bộ phận tuyển sinh của đại học Z không? Em là sinh viên mới trúng tuyển năm nay.
Dạ phải, người điểm cao nhất ấy.
Em muốn hỏi cô về việc đổi chuyên ngành…”
Nghe nói hoa khôi năm nhất khoa Tâm lý học đại học Z có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, người theo đuổi nườm nượp nhưng trước giờ cô nàng chưa từng ngỏ ý với bất kì ai, ngược lại còn hay đi chung với bạn cùng phòng, có thể nói là như hình với bóng.
Đêm, Hoa Túy và Giang Tiểu Thất sóng vai đi trên con đường lớn băng qua sân trường.
Ánh trăng bàng bạc trút xuống qua kẽ lá của tán cây ngô đồng sum sê.
Đang là giữa hè, mặt hồ đưa đến một cơn gió lạnh, xoa dịu đi cái khô nóng của ban ngày.
Khi đi ngang khu giảng dạy năm tầng, một mùi lạnh lẽo, hỗn tạp, lạ lùng chợt xộc đến.
Cái lạnh ấy như có thể ngấm vào cốt tủy, hai người Hoa, Giang không khỏi run lẩy bẩy.
“Nếu muốn mát thì thật ra có chỗ này.” Hoa Túy dừng chân, nói chuyện nửa úp nửa mở.
“Hở?” Giang Tiểu Thất thấy rất hứng thú, bèn hiếu kì hỏi: “Chỗ nào vậy?”
Hoa Túy nháy mắt mấy cái, chỉ về phía tòa nhà, nói với giọng huyền bí: “Phòng giải phẫu đó.
Nghe nói chỗ đó một năm bốn mùa lúc nào cũng giữ nhiệt độ chừng mười lăm độ, đủ mát.”
Giang Tiểu Thất bị khơi dậy lòng hiếu kì, cũng theo Hoa Túy đi vào hành lang tầng một từ cửa hông dưới sự xúi giục của bạn.
Phòng giải phẫu tầng một lờ mờ tối, không khí ẩm ướt, như lúc nào cũng thoảng mùi lạ.
Hiện đang là buổi tối, cánh cửa đóng chặt kia trông càng sâu thẳm, bóng chiếc chập chờn.
Có lẽ do tác dụng tâm lý nên vừa bước vào đây, cả hai đã bất giác rùng mình, cơn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
Giang Tiểu Thất nắm chặt tay Hoa Túy, thấp thỏm nói: “Không mấy thôi đi.”
Hoa Túy cũng đã hơi mướt mồ hôi, song vẫn kiên trì: “Không sao đâu, phòng giải phẫu thôi mà.”
Có điều vừa nói, cẳng chân cô lại vừa run, lòng bàn tay cũng thấm ướt.
Bất thình lình, tiếng nhạc vui vẻ của trò đấu địa chủ chợt vang lên trong một phòng giải phẫu.
Giữa hành lang im ắng, âm thanh bất ngờ ấy nghe chói tai lạ thường.
Móng Giang Tiểu Thất cấu vào cánh tay Hoa Túy, Hoa Túy cũng giật bắn người!
Cả hai đều thấy sắc mặt đối phương xám ngoét, môi trắng bệch.
Nếu không phải sợ đến mức nhũn cả chân thì chắc họ đã chạy bạt mạng.
“Bớt bớt, bớt bớt.” Một giọng nữ phong lưu, đa tình khẽ nói, “Đấu địa chủ thì được, mà tắt tiếng đi.
Tôn trọng người nằm ở đây một chút, được chứ?”
“Quấy rầy, quấy rầy.” Cỏ vẻ là một giọng nói nhỏ giọng khấn vái, “Mượn chỗ này tránh nóng chút, đắc tội rồi.”
“Ầy, cho mình mượn cái áo coi.
Ở đây lạnh chết.” Lần này là một giọng nữ ngọt ngào, quyến rũ, “Sao lạnh dữ vậy ta? Thấy ghét.
Điêu Điêu, cậu cho mình mượn đi mà.”
“Không được, lột nữa là ở trần mất.
Không mấy cậu chui vào lòng mình sưởi ấm này?” Giọng đa tình ban đầu nói một cách hài hước.
Hoa Túy và Giang Tiểu Thất căng da đầu nghe một lúc, nhịp tim đang đánh dồn dập mới dần bình thường trở lại.
Hoa Túy vừa định lên tiếng thì Giang Tiểu Thất đã che miệng cô, khẽ khàng nói bằng giọng thì thào: “Hình như là nhóm chị Điêu.”
Hoa Túy gật gật đầu, kề sát vào tai Giang Tiểu Thất, nói: “Mấy chỉ lớn gan thật.
Tụi mình có nên vào chung vui hay hù họ không nhỉ?”
Giang Tiểu Thất gật đầu, vừa định đồng ý thì lại liếc mắt nhìn đến một bóng người đang sải bước tiến về phía này.
Người nọ mặc áo sơ-mi trắng chỉnh tề, bên dưới là chiếc quần tây lưng cao ôm dáng, lại càng tôn lên đôi thân thon dài kia.
Trời nóng nực thế mà trên cổ người nọ vẫn thắt chiếc cà vạt màu xanh biển trông thật khuôn phép, tay áo mang phù hiệu xanh lục.
Là ủy viên kỷ luật của Hội Sinh viên, Tống Ngọc Thành.
“Ủy viên kỷ luật đến.” Giang Tiểu Thất ghìm giọng, nhắc nhở Hoa Túy.
“A, mình phải vào báo nhóm chị Điêu một tiếng.” Hoa Túy rối đến độ giậm chân, toan vọt vào trong.
“Ai da, không kịp nữa đâu, giữ mạng quan trọng hơn.” Giang Tiểu Thất bất ngờ túm lấy Hoa Túy.
Hai người khom lưng ngồi xổm xuống, nấp sau mấy món đồ lặt vặt chỗ cầu thang tầng một.
Hoa Túy vội ho khan mấy tiếng.
Sau vài giây yên lặng, mấy bóng người nhảy ra khỏi phòng giải phẫu, lỉnh mất tăm nhanh như thỏ.
Ủy viên kỷ luật không quan tâm mấy người nọ, chỉ chặn lại đối tượng chạy cuối cùng.
“Oa oa oa, chị không dám nữa.
Ủy viên kỷ luật, Tống đại nhân, em tha cho chị đi, uhuhu…”
“Chị sai rồi, chị sai rồi.
Tha cho chị đi, oa oa…”
Lời van nài nhỏ nhẹ, mềm mụp hòa cùng tiếng nức nở này khiến hai người đang nghe lén không khỏi đỏ mặt đỏ tai.
Đôi khi hình ảnh mà người ta tưởng tượng ra nhờ tiếng động nghe được thường ba chấm hơn so với tình hình thật sự.
Hai người không dám nhìn lén, chỉ dỏng tai lắng nghe, cảm thấy mặt mình như cũng trở nên nóng rực.
Tiếng nức nở dần yếu đi, có vẻ như ủy viên kỷ luật đã kéo chị Điêu đi mất.
Hai cô ló đầu ra khỏi góc tường, thấy hành lang không còn bóng người, cửa phòng giải phẫu cũng đã trở lại trạng thái đóng chặt.
Hai người Hoa, Giang thở phào nhẹ nhõm, sau đó rón rén đi ra.
Giang Tiểu Thất ôm ngực, tim vẫn đánh dồn dập mãi không thôi.
Cô hoảng sợ nói: “Ủy viên kỷ luật là thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa!”
Hoa Túy quệt lớp mồ hôi mỏng trên làn da sáng mịn, thở d.ốc nói: “Nói như không nói!”
Ngay sau đó, cô lại cười sang sảng, dùng giọng điệu như đang tuyên bố tin tức gì động trời mà oang oang: “Mình nghi là ở đây có giao dịch quyền sắc gì mờ ám!”
Giang Tiểu Thất lườm bạn một cái, trả lại cho cô nàng nguyên văn câu nói vừa rồi: “Cậu nói như không nói! Tự tin lên, bỏ ba chữ ‘mình nghi là’ đi.
Nếu không phải có chị Tống bao che thì chơi như chị Điêu đã bị đuổi trăm ngàn lần rồi!”
Ngẫm nghĩ, cô lại bổ sung: “Cậu chưa nghe cái quan niệm ‘nhân nghĩa lễ trí tín’ của chị Điêu à?”
Hoa Túy sửng sốt, đoạn lắc đầu một cách khó hiểu.
Giang Tiểu Thất bắt chước điệu bộ của Điêu Thư Chân, hắng giọng nói: “Tử tế với bản thân, tìm chỗ thoải mái nhất, chính là ‘nhân’; xảy ra chuyện để bạn cùng phòng chạy trước, gọi là ‘nghĩa’; biết cách xin tha lẹ làng, là thủ ‘lễ’; dùng sức không được, chuyển sang dùng trí để thắng, chính là ‘trí’; nói quỳ là quỳ, không hề lập lờ, là ‘tín’.
Vậy nên mình đúng là một người có đủ cả trung lẫn tín.”
Khóe môi Hoa Túy giật giật, quả nhiên không thể trông mong bà chị tiếng tăm lẫy lừng này có sự chính trực hay điểm mấu chốt gì mà.
Giọng cô nghe hết sức bất đắc dĩ: “...! Mình được mở mang tầm mắt.”
Sau khi hơi bình tĩnh lại đôi chút, hai người đều nhìn đến vẻ ửng đỏ mất tự nhiên trên mặt đối phương.
Nhớ đến cảnh tượng kiều diễm, ái muội ban nãy, gương mặt hai thiếu nữ vô cùng ngay thẳng, trong sáng lại xuất hiện ráng đỏ.
Mắt Hoa Túy sáng rỡ, phần tóc mai bên thái dương tinh nghịch ló ra khỏi vành nón, khẽ lắc lư bên tai cô.
Cô tiến sát đến bên Giang Tiểu Thất, ép đối phương vào giữa thân mình và gốc cây, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu bạn, nói một cách ái muội: “Tiểu Giang Giang, nếu cậu cầu xin mình như thế, chắc mình không chỉ mềm lòng mà chân cũng mềm mất.
Giang Giang… không mấy… hai ta thử xem?”
Hương thơm thiếu nữ đặc hữu trên người Hoa Túy hòa cùng mùi hoa hồng thoang thoảng bủa vây, nét ửng đỏ trên mặt Giang Tiểu Thất càng trở nên rõ ràng.
Đôi con ngươi cô vẫn trong trẻo, không hề hoảng loạn.
Cô bình thản nói: “Hoa Túy, cậu sẽ không yêu mình.”.