“Ách!” Che miệng nấc một cái, Phượng Cửu U quơ quơ tay, cười cong mắt, nói “Vũ, Vũ Mặc, đừng uống, uống nữa, không tốt cho thân thể.”
Thiếu niên trước mắt, vì rượu cồn, khuôn mặt vốn tái nhợt đã đỏ hồng lên, đôi mắt yên tĩnh hơi say nhìn Phượng cửu U, cười cười nói “Cửu U, xin lỗi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U chớp chớp mắt, cười hắc hắc nói “Sao, xin lỗi gì, ta cảm ơn ngươi, cho ta uống, uống rượu ngon như vậy hức.”
Vũ Mặc đứng dậy, híp mắt, nhìn nữ tử đã say khướt trước mặt mình.
“Trán sao, sao nóng vậy?” Phượng Cửu U cảm thấy cả như người như có một loại cảm giác bốc cháy, khuôn mặt vốn vì rượu mà ửng đỏ, ngón tay bắt đầu không có quy củ lôi kéo y phục của mình.
Một lát sau, y phục đã cởi ra phân nửa, khi chỉ còn lại nội y che chắn bên trong, bàn tay không ngừng c ởi đồ bị gắt gao đè lại.
“Cửu U, đừng.” Vũ Mặc nhìn người đã mất đi lý trí trước mắt, vô cùng hối hận. Trong lòng có chút không nỡ.
Cổ tay bị Vũ Mặc nắm truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Phượng Cửu U nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, si ngốc cười một tiếng.
Nàng đứng lên, nằm dựa vào ngực người trước mặt lắp bắp “Kính ngươi thật mát mẻ.”
Cơ thể Vũ Mặc cứng lại, thân thể vốn nóng như lửa lập tức hạ không ít nhiệt, nhìn nữ tử mị người trước mắt thật sâu, khẽ cười, mang theo chút đau khổ.
Bàn tay nắm tay Phượng Cửu U đã rơi ra phía sau eo muốn mặc đồ lên cho nàng.
Tay lại bị một bàn tay thon dài sạch sẽ nắm chặt.
Bất chấp bàn tay bị người mới đến nắm chặt đến đau đớn, Vũ Mặc nhìn bạch y nam tử trước mắt, mỉm cười, nói “Ngươi tới rồi.” Ngữ khí giống như là đã chờ hắn rất lâu rồi, sắc mặt cũng sớm đã bớt đỏ, ngược lại còn có chút tái nhợt.
“Vì sao?” Kính kéo nữ tử xụi lơ trong ngực Vũ Mặc lại, lạnh lùng nói.
Vũ Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫn xấu hổ, cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, vị tanh lan khắp miệng.
Nhìn khóe miệng người trước mắt chảy ra chất lỏng đỏ, trong đôi mắt hoa đào lóe ra ý hiểu rõ và tức giận.
“CHính là vì sắp chết rồi?”
Nghe vậy, Vũ Mặc thống khổ cười một tiếng, nhìn nữ tử Kính ôm trong lòng, thâm tình biết bao nhiêu.
“Có thể nói là vậy đi, người luôn là ích kỷ, vì thỏa mãn h@m muốn cá nhân, không tiếc lãng phí người khác.”
Có lẽ là vì Vũ Mặc tự hạ mình, có lẽ là vì nữ tử trong lòng không an phận khẽ cựa, Kính hơi nhíu mày, nói “Tùy ngươi nói.”
Tay Vũ Mặc nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt ửng hồng của Phượng Cửu U, cười nhạt.
“Phù!”
Một ngụm máu tươi chói mắt phun lên trường bào màu xám của mình, rơi lên y phục nửa cởi ra của Phượng Cửu U, mơ hồ vẽ ra một đóa huyết liên tái nhợt.
Kính nhàn nhạt nhìn người xụi lơ trên mặt đất, chậm rãi hóa thành một vũng nước trong, hơi nhíu mày.
“Thực Cốt Tán, thực cốt vô tồn, thời gian mười năm, độc nhập cốt bảy phần, rượu k1ch thích, lại nhập thêm ba phần, cũng không trách ta không cứu ngươi, dù là đại la thần tiên, cũng thúc thủ vô sách.”
Trong ngữ khí tràn ngập tiếc hận. Đối với người này, hắn thưởng thức hơn ghen tỵ.
Khẽ thở dài, Kính nhàn nhạt nhìn hũ hoa đào chỉ còn một chén. Hạ bút thành văn, rồi rải xuống quanh vũng nước.
“Lên đường bình an.”
Trong không khí, mùi tanh nhàn nhạt bị hương rượu nồng nặc bao trùm.
Đột nhiên, Kính hừ nhẹ một tiếng, nhìn nữ tử càng thêm không an phận trong lồ ng, trong đôi mắt hoa đào có thêm chút thèm muốn.