Ngu thành.
Hoa đô nổi tiếng ở Túc quốc, hiện tại đang là mùa trăm hoa đua nở, hương hoa khắp thành.
Thư sinh nho nhã đứng bên hồ ngâm thơ vẽ tranh, rất thi vị.
Phượng Cửu U ngồi bên khoang thuyền, dựa vào vách khoang, khép hờ mắt, ngủ không an.
Tử Vân nhìn nữ tử không biết lễ nghi liên sỉ là thứ gì, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường chế nhạo. Đưa mắt nhìn Kính, lại thấy người phía sau đứng nhìn nữ tử dựa vào khoang thuyền ngủ kia, vẻ mặt nghiêm túc, cảm xúc trong đôi mắt hoa đào khiến Tử Vân có chút hoảng loạn, nàng thực sự khó mà tin được, ca ca ngưỡng mộ nhiều năm sẽ thích nữ nhân xấu xí này, mình sẽ thua nữ nhân hoàn toàn không đáng này sao!
“Ca.” Nàng khẽ gọi một tiếng, tiến lên kéo tay Kính, hờn dỗi.
Kính nhìn người thân duy nhất của mình, thở dài nói “Tử Vân, muội nên về Thanh Khâu rồi.”
Nghe vậy, Tử Vân bĩu môi nói “Không muốn, lôi kiếp ngàn năm sắp đến rồi, ta và ca ca cùng nhau trở về.”
Nhíu mày, Kính không để lại dấu vết rút tay mình về, nói “Linh Không cũng ở đây, ngươi đừng làm loạn.”
Nghe thấy hai chữ Linh Không, Tử Vân nhíu mày, không nhịn được nói “Dị loại kia cũng tới rồi, thật là không hiểu, vì sao trưởng lão trọng dụng hắn như vậy!” Nói xong, nhìn Kính, làm nũng “Ca, ta muốn đi Ngu thành tham quan, ca cùng ta đi được không.”
Thấy dư quang của Kính lại nhìn nữ tử ngủ đến bất tỉnh nhân sự kia, Tử Vân nhìn thoáng qua, nói “Ca, có phải là ngươi không thích Tử Vân.” Lời còn chưa dứt, hàng nước mắt đã rơi xuống thuyền.
Nghiên yên một bên ra bộ các ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản, rốt cục, Kinh đã gật đầu.
Tử Vân thấy thế, sắc mặt vui mừng, liền kéo Kính bay lên bờ. Giang hồ nhân sĩ ở Ngu thành cũng không ít, đều cho rằng hai người là người có võ công cao cường, bị tướng mạo người zời của hai người làm cho kinh ngạc.
Nghiên Yên liếc mắt nhìn hai người một cái, thầm nói “Thật là một nữ nhân xấu!”
Thuyền nhỏ nhàn nhã trôi trong hồ, người chèo thuyền thi thoảng tâm tình tốt còn hát vang khúc thôn dã.
Đột nhiên, Thuyền lắc mạnh một cái, Phượng Cửu U bỗng tỉnh dậy, vuốt vuốt đôi mắt ngái ngủ, lười biếng nói “Sao rồi.”
Nghiên Yên liếc chiếc thuyền bị đụng bên cạnh nói “không sao, đụng vào thuyền khác thôi.”
“Ò.” Phượng Cửu U đứng lên, ngước mắt nhìn lại, lại thấy một thân ảnh màu đen, ung dung nho nhã quen thuộc đứng ở đó, không tự chủ được gọi một tiếng “Thanh Y?”
Người nọ giống như nghe được tiếng gọi,quay người lại, thấy được Phượng Cửu U, nhu hòa cười một tiếng “Thanh Việt đế cơ, lâu rồi không gặp.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U cười.
“Không phải đã nói gọi ta là Cửu U sao, đế cơ cái gì, đều qua cả rồi.”
Nghe Phượng Cửu U nói vậy, Hoa Thanh Y cười nhạt, cực kỳ khiêm tốn.
“Có thể nghĩ như vậy, có thể thấy Cửu U đã tỉnh lại từ những chuyện đó rồi.”
Phượng Cửu U phất phất tay, cười nói “Căn bản không có chìm xuống, sao lại có câu nói này.”
Hoa Thanh Y cũng nở nụ cười, nói “Cũng đúng.”
Nghiên Yên một bên không lên tiếng chọc chọc Phượng Cửu U, nói “Cửu U, số đào hoa của ngươi vượng quá nhờ.”
Nghe vậy, hai người đều ngẩn ra, tiện đà cười phá lên.
Khiến Nghiên Yên suy sụp, nhìn người phía sau che trán kêu lên đau đớn “Chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ!”