Khi Phượng Cửu U tỉnh lại, một trận đau đớn truyền đến từ ngực. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh.
Hiển nhiên, đây là một gian phòng trúc, hương trúc vô cùng rõ ràng.
Trong phòng không có nhiều đồ vật, nhưng đều rất thực dụng, còn được để rất chỉnh tề, Phượng Cửu U chớp chớp mắt, nói “Chẳng lẽ lại xuyên việt rồi?”
“Nàng tỉnh rồi.”
Phượng Cửu U nghe vậy, khiếp sợ nhìn tứ phía trống rỗng, không có người, lại nghe thấy tiếng Hoa Thanh Y vang lên.
“Thanh Y? Ngươi ở đâu?”
Thanh âm kia khẽ cười một ra tiếng, thản nhiên nói “Ta ở nơi cách nàng rất xa, nơi nàng đang ở hiện tại là một nơi trong sơn cốc mà ta ở.”
Phượng Cửu U gật gật đầu, nói “Ngươi giúp ta trị thương sao?”
Hoa Thanh Y như dừng lại một chút, trầm mặc một hồi, ừ một tiếng dù Phượng Cửu U có kêu nhiều lần, vẫn không nói thêm một lời.
“Trời ơi!” Đột nhiên Phượng Cửu U nhớ đến điều gì đó, kinh hô một tiếng.
Vết thương của mình ở trên ngực, vậy khi Hoa Thanh Y trị thương cho mình… Phượng Cửu U đỏ mặt, giật giật khóe miệng, thầm mắng mình ngu ngốc.
Đợi đến khi Phượng Cửu U mặc quần áo vào, Hoa Thanh Y đã trở lại rồi.
Thấy Hoa Thanh Y cầm mấy quả trám, nói “Bình thường ở đây ta không ăn, tìm tại cho ngươi chút quả trám.”
Phượng Cửu U đón lấy chỗ quả, nói “Cảm ơn nhé.”
Ăn xong, Phượng Cửu U lau miệng, nói “Thanh Y.”
Nghe Hoa Thanh Y gọi, Hoa Thanh Y đang tu luyện quay đầu về phía Phượng Cửu U, nói “Sao thế?”
Ánh mắt Phượng Cửu U kiên định, một bộ kiên quyết “Ta muốn bái ngươi làm thầy!”
Hoa Thanh Y nghe vậy, chỉ nhìn Phượng Cửu U, không trả lời.
——————–
Thanh Khâu.
Kính đứng trước mặt Tử Vân, vẻ mặt khinh thường, đôi mắt hoa đào bén nhọn trước giờ Tử Vân chưa từng thấy.
“Ca.” Tử Vân nhẹ giọng kêu, cẩn thận nhìn Kính.
Nghe vậy, Kính hung hăng phất tay áo, quay lưng về phía Tử Vân, khẽ thở dài “Ngươi đi đi, trong vòng hai tháng, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Con ngươi Tử vân phóng đại, kéo tay áo trắng của Kính “Đừng mà, ca, huynh không thể đối vói ta như vậy, ta là muội muội ruột của huynh mà!”
Kính khẽ thở dài một tiếng, nói “Tử Vân, chính vì ngươi là muội muội ruột của ta, trước đây ta mới nuông chiều ngươi hết mực, không ngờ ngươi lại kiêu căng như vậy!”
Tử Vân lắc đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt, nói “Vậy huynh cứ nuông chiều ta đi, sao lại không chứ, vì nữ nhân kia sao? Ca! Huynh cần cổ trung trong người nàng ta, ta làm như vậy tất cả đều vì huynh, sao huynh lại trách tội ta?”
Kính hừ nhẹ một tiếng, nói “Cổ trung phải thông qua phương pháp mới có thể lấy ra, mà ngươi, lại là trực tiếp muốn mạng của nàng!”
Nghe vậy, Tử Vân ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt ngấn lệ, lại kéo ống tay áo Kính mãi không buông, nói “Ta, ta là không biết mà.”
Kính rút tay áo về, cất bước rời đi.
Đi được một lúc lại hơi dừng bước, nói “Linh Không, ngươi tới rồi.”
Trước mặt Kính xuất hiện nam tử tóc bạc, lạnh lùng nhìn Kính, nói “Các trưởng lão phân phó ta gọi ngươi đi thương lượng chuyện liên quan đến cổ trùng một chút.”
“Các trưởng lão đều biết rồi?” Ngón áp úp trái của Kính khẽ run lên, nói.
“Hiện tại cả giới yêu ma lẫn giới tu liên đều đã biết rồi.” Linh Không nhìn Kính nói “Ngươi vẫn muốn bảo vệ nàng sao?”
Kinh không nói lời nào, nhàn nhạt liếc Linh Không một cái “Đi gặp trưởng lão đi.”