Ánh mặt trời nóng bức hào phóng chiếu xuống mảnh rừng, kéo dài bóng của cổ thụ, bóng cây vô số đan vào nhau, mang đến cảm giác bình thản, ấm áp. Từng đại thụ chọc trời, tham lam hưởng thụ mỗi tấc ám áp mà ánh nắng mang tới.
Cảnh tượng ấm áp như vậy, trong mắt Phượng Cửu U, quả thật là đòi mạng.
Nơi này không có được sự che chở của vách núi, bị sức nóng mặt trời chiếu rọi.
Phượng Cửu U vuốt trán, bi thương thở dài “Ta tin là ra sẽ bị điên mất thôi.” Nói xong, bi phẫn cầm búa lên, khóe miệng khẽ giật, ra khỏi chỗ râm.
Còn chưa bắt đầu, mồ hôi dã chảy đầm đìa.
Phượng Cửu U lau mồ hôi, hít hít lỗ mũi, giơ tay bắt đầu chặt cây.
“Ba ba ba!” Tiếng chặt trầm đục vang khắp sơn cốc, Hoa Thanh Y ngồi trước phòng trúc, nhìn khu rừng rậm rạp kia, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia lo lắng.
Hắn thực sự không dám đảm bảo trên ngọn núi kia có thể có mấy thứ rắn độc gì không.
Đặt đồ trong tay xuống, đang muốn đi xem tình hình của Phượng Cửu U, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh.
Thấy mấy người này, sắc mặt Hoa Thanh Y ngẩn ra, khom người cung kính nói “Thanh Y bái kiến các vị trưởng lão.”
Lão nhân râu bạc kia vui vẻ gật đầu, đệ tử này, đã thành tiên rồi, lại không hề có loại cảm giác kẻ trên đối với mấy người.
Một người trong đó nói “Thanh Y, có từng đánh bại cửu vĩ bạch hồ kia chưa?”
Nghe vậy, Hoa Thanh Y lắc đầu, ung dung nho nhã cười nói “Công lực của Thanh Y và hắn bất phân cao thấp, muốn phân thắng bại là chuyện không dễ dàng.”
“Ừ.” Một vị trưởng lão vuốt râu gật đầu, nói “Hồ ly trời sinh tính giảo hoạt, hơn nữa còn là cửu vĩ bạch hồ duy nhất của Thanh Khâu, muốn đánh bại, thực sự là một chuyện khó.”
Các vị trưởng lão khác cũng gật đầu lia lịa.
“Thanh Y, vị Cửu U cô nương đó thì sao?”
Nghe vậy, Hoa Thanh Y hơi ngẩn ra, chợt thấy tiếng chặt cây trong sơn cốc đã không còn, sắc mặt hơi trầm xuống, không kịp nói lời từ biệt với các vị trưởng lão, đã phi thân vào rừng.
Nắng gắt thiêu đốt cánh rừng.
Một nữ tử áo lam ngã trên đất, bên người là cái rìu, xung quanh là mấy cái cây bị chặt lổm ngổm.
Hoa Thanh Y phi thân đáp xuống cạnh Phượng Cửu U, chăm chú nhìn, trên mắt cá chân Phượng Cửu U có hai lỗ nhỏ, không khó để nhận ra, đây là rắn độc trong núi cắn.
Hoa Thanh Y nhíu mày, ôm lấy Phượng Cửu U bay về phòng trúc.
Mấy vị trưởng lão thấy Hoa Thanh Y phi thân trở về, còn một nữ tử đã hôn mê, môi đã tím tái.
Điều đầu tiên nghĩ tới không phải là cứu người, mà là nhìn nhau, một lão nhân lông mày và râu bạc trắng thở dài nói “Xem ra, kiếp số tới rồi.”
Mấy vị còn lại đồng thời trầm mặc.
Một lão giả nhìn về phòng trúc, nói “Vẫn là sớm để Thanh Y đánh bại hồ ly kia, sớm ngày đứng hàng tiên ban thôi.”
Một vị trưởng lão gật gật đầu nói “Đi thôi, đi vào xem xem.”
Trong phòng, Hoa Thanh Y đang trừ độc cho Phượng Cửu U, đôi môi vốn màu tí đã tốt hơn một chút, mấy vị trưởng lão không nhúng ta vào. Chút độc rắn này, nếu làm khó được Hoa Thanh Y, thì cũng không phải là người đắc đạo thành tiên duy nhất của Thục Sơn họ.
Chẳng bao lâu sau, Hoa Thanh Y thu hồi công lực, mặt không đỏ hơi không gấp tiếp được thân thể Phượng Cửu U ngã xuống, sắp xếp ổn thỏa, nhìn về mấy vị trưởng lão, nói “Trưởng lão, Cửu U muốn bái ta làm thầy, điều này…”
Lời còn chưa dứt, liền bị một trưởng lão ngắt mất, nói “Không được!” Phát hiện mình phản ứng thái quá, ho nhẹ hai tiếng, nói “Dạy dỗ một chút là được, đệ tử thì không được.”
Hoa Thanh Y nghe vậy, cũng không phản bác, gật đầu, nói “Thanh Y đã hiểu.”