Xà Yêu cứ quỳ mãi như thế trước giường, mãi lâu sau cũng vẫn chẳng động đậy.
Nhạn Hồi trầm mặc nhìn bóng lưng của y, lặng im không nói gì.
Người phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này lại là Thiên Diệu ngồi ở bên kia giường: “Xin lỗi…” Giọng nói của hắn khàn khàn, hơi thở nhẹ bẫng, hiển nhiên là trạng thái thân thể không được tốt.
Xà Yêu lặng yên một lúc lâu, lúc bấy giờ mới động đậy, y cúi thấp đầu, đưa tay sờ lên giường, chạm tới một cây trầm bị băng tuyết bao phủ, đây là cây trâm cài đầu của Tê Vân chân nhân lúc trước.
Có lẽ đây cũng là thứ duy nhất không biến mất của Tê Vân chân nhân…
Xà Yêu nắm chặt cây trâm trong tay, hàn khí nhuộm phủ một lớp băng lên tay y: “Cũng không trách cậu được…” Tay y nắm cây trâm đến trắng bệch, “Là ta…” Hàm răng y cắn chặt, giọng nói như thể nặn ra từ cổ họng, “Là do ta!” Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt y, y nghiêng người tựa vào cạnh giường, cả người run rẩy, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Là ta đã hại chết nàng. Là ta đã hại chết nàng…”
Nhạn Hồi nghe vậy thì nắm tay xiết chặt lại.
Tiếng khóc của Xà Yêu lớn dần, như một đứa trẻ ngã đau, đau đến tê tâm liệt phế, lấn hết tất cả những tiếng động.
Nhạn Hồi rũ mắt xuống, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ba chữ kia của Tê Vân chân nhân: “Ngăn hắn lại.” Nàng ấy muốn nàng ngăn hắn.
Tê Vân chân nhân đã chết vì thuật sương hoa, người có thể sử dụng được thuật này lợi hại đến thế, trong thiên hạ này, ngoài sư phụ nàng ra thì cũng chẳng còn ai nữa. Người nàng ấy muốn nàng ngăn cản còn có thể là ai.
Tê Vân chân nhân chết không trách được Thiên Diệu, chẳng trách được Xà Yêu, mà có lẽ phải trách…
“Tại sao!” Vai bị xiết chặt, hai mắt Xà Yêu đỏ sẫm túm lấy vai Nhạn Hồi, “Tại sao Lăng Tiêu lại giết Tê Vân!” Y quát lớn hỏi.
Sắc mặt Nhạn Hồi tái nhợt, nhất thời chẳng nói nổi chữ nào. Nàng câm lặng nhìn Xà Yêu, mãi lâu sau mới phản ứng lại được, sắc mặt nàng nghiêm túc trắng bệch: “Ta không nghĩ ra được bất kỳ lí do nào cả.”
Xà Yêu như thể đã điên rồi, y nắm chặt vai Nhạn Hồi, ra sức lay nàng rồi hỏi lại lần nữa: “Tại sao hắn lại giết nàng ấy? Tại sao phải giết nàng ấy?”
Nhạn Hồi chỉ có thể lắc đầu: “Ta không biết.”
Trong đầu nàng hoàn toàn hỗn loạn, lúc lại là dáng vẻ bị đóng băng toàn thân của Tê Vân chân nhân, lúc lại là cảnh Lăng Tiêu dạy nàng múa kiếm trên đỉnh núi, chốc chốc lại là lúc nàng bị đuổi khỏi sơn môn, Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn nàng, trong đầu nàng đâu đâu cũng là hình ảnh Lăng Tiêu chắp tay sau lưng, đứng trước mặt nàng nói với nàng:
“Cầm kiếm trong tay phải nhớ kĩ, không được gây thương tích cho đồng môn, không thể hại đồng đạo. Không thể lấy mạnh hiếp yếu, không được kiêu ngạo tự phụ.”
Giọng nói này như một làn nước trong rửa sạch sự hỗn loạn trong đầu nàng.
Nàng cần phải tin, nàng đã tin nhiều năm như vậy rồi, cho dù người khác có hoài nghi Lăng Tiêu nhưng nàng sẽ không hoài nghi người.
Nhạn Hồi kiên quyết nhìn Xà Yêu: “Trong này nhất định có chuyện hiểu lầm.”
“Còn có hiểu lầm gì?!” Xà Yêu lại gào lên với Nhạn Hồi, một tay lật tung cái bàn bên cạnh, sắc mặt y kích động, “Tê Vân chết vì bị thuật sương hoa cắn trả, người có thể tinh thông thuật sương hoa này tới vậy, trên đời này ngoài sư phụ cô ra thì còn có ai?! Có người phương nào có thể hạ thuật tới vậy với Tê Vân được hả!”
Nhạn Hồi trầm ngâm nửa ngày rồi lại nói: “Ta không biết. Nhưng sư phụ ta… Lăng Tiêu chân nhân, đúng là người đối xử lạnh lùng tàn khốc với yêu quái, quan niệm của người cổ hủ ta cũng chẳng phủ nhận, nhưng chính bởi người là người như thế nên mới luôn đúng mực với mọi người, thủ đạo kính nghĩa, những chuyện như giết hại đồng đạo, người tuyệt đối sẽ không làm.”
Nhạn Hồi lại nhìn chằm chằm vào Xà Yêu: “Ta tin tưởng người.”
Ánh khẽ Thiên Diệu khẽ chuyển lên người Nhạn Hồi. Sắc mặt hắn mang theo vẻ đánh giá.
Xà Yêu thì đứng nguyên tại chỗ, nắm chặt cây trâm gỗ, sau khi im lặng mất một lúc lâu thì cắn răng nói: “Tê Vân đã chết, cho dù phải dùng hết cả quãng đời còn lại, ta cũng nhất định phải tra ra xem ai đã làm. Đợi đến khi biết được hung thủ…” Y nhìn qua Nhạn Hồi, “Cho dù đối thủ có mạnh đến thế nào, ta nhất định cũng phải băm vằm hắn ra để giải hận cho Tê Vân.”
Nhạn Hồi không tiếp lời, Xà Yêu quay người vào phòng Tê Vân chân nhân: “Không tiễn hai vị.”
Xà Yêu không đóng cửa, Nhạn Hồi nhìn thấy y đang thu dọn giường chiếu trong phòng Tê Vân. Bóng lưng y đượm vẻ tiêu điều.
Mới một chút thời gian đã bị cái chết ngăn cách, có lẽ y vẫn còn có thể sờ được nhiệt độ cơ thể của Tê Vân.
Nhạn Hồi không dám nghĩ tiếp nữa.
Thiên Diệu xuống giường, đi giày vào, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa: “Đi thôi.” Thiên Diệu nói hai chữ này, thật ra Nhạn Hồi cũng không biết hắn nói đi đâu, cũng chẳng biết tại sao mình lại phải đi theo hắn.
Chỉ là nghe xong câu mệnh lệnh này, nàng cứ thế đi theo mà thôi, thật ra bây giờ nàng cũng chẳng biết đi đâu.
Cứ trầm ngâm đi theo sau lưng Thiên Diệu đi thế, cả đường đi Nhạn Hồi chỉ mải suy nghĩ linh tinh. Đi tới đồng ruộng, mặt trời chói chang hắt bóng hai người sang bên bờ ruộng, Thiên Diệu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Lăng Tiêu chân nhân khiến cô tin pục như thế sao?”
Bây giờ hẳn là Nhạn Hồi đang cần có người hỏi nàng một câu như vậy. Nàng cúi đầu nhìn qua phía xa xa, bờ ruộng bị mặt trời đốt đến nóng rực, thiêu đốt không khí khiến không trung như đang khiêu vũ, khiến cho con đường phía trước cong cong, như thể đang phấp phới kỳ lạ.
Giọng nói của Nhạn Hồi cũng lơ lửng như thế sóng nhiệt này: “Mấy năm trước, Tử Nguyệt sư tỷ cùng phòng ta mất tiền, nàng ta cho rằng ta trộm, liền móc nối với mấy sư tỷ nữa chặn ta lúc ta vừa xống khỏi đài thí luyện, ta cũng chẳng nói chuyện khác khí với mấy người đó làm gì, chọc giận Tử Nguyệt, tỷ ta không chịu phục, vì thế liền cãi nhau với ta. Lúc này đại sư huynh ta nhìn thấy liền tới khuyên, lại nói nguyện trả lại hết tiền cho Tử Nguyệt thay ta, ta biết đại sư huynh muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng nói vậy lại chẳng khác gì đẩy ta thành tên “trộm”. Trong lòng ta tức giận, vì thế đánh luôn cả mấy sư tỷ với đại sư huynh.”
“…” Thiên Diệu nghiêng mặt liếc Nhạn Hồi, “Đúng là chuyện cô có thể làm ra.”
“Ta đánh thắng hết mọi người, nhưng cũng chẳng ích gì. Ta bị phạt tới Thanh Tâm Từ quỳ, quỳ đến đêm khuya thì sư phụ tới, ta nghĩ rằng người muốn mắng ta, muốn tránh ta tính tình chẳng ra làm sao, ham chiến hiếu thắng, nhưng không, người lại nói người tin ta.”
Nhạn Hồi lại nói tiếp: “Tất cả mọi người đều cho rằng ta đã trộm, nhưng người lại không nghĩ như vậy, người phạt ta là vì ta làm đồng môn bị thương, người khuyên ta phải có lòng nhân nghĩa, bảo ta không được tổn thương đồng môn, không hại đồng đạo. Không ỷ mạnh hiếp yếu, không kiêu ngạo tự phụ. Người là con người như thế…” Nhạn Hồi dừng bước: “Ai cũng có thể hại Tê Vân chân nhân, duy chỉ có sư phụ ta là không thể.” Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu chằm chằm, “Ta chính là người như vậy, chẳng cần lý do gì cũng có thể tin tưởng người.”
Thiền Diệu nhìn đông mắt lặng yên của Nhạn Hồi, sau đó cũng không nhiều lời mà chỉ “Ừ” nhạt một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Đi thẳng tới nội viện của Tiêu lão thái, hai người chẳng ai nói lấy một câu.
Vào trong viện, Thiên Diệu đã hô lên một tiếng: “Bà, con về rồi.” Sau đó hắn đẩy cửa đi vào viện.
Nhạn Hồi vẫn đi vào phòng mình như thường lệ, nhưng đi qua cửa phòng Tiêu lão thái lại nghe một tiếng “cạch” vang lên như có cái gì rơi xuống đất.
Ngay sau đó, căn phòng liền trở nên yên lặng hoàn toàn.
Nhạn Hồi thấy kỳ lạ, vì vậy liền vào phòng Tiêu lão thái xem qua, nhưng đi tới cửa nàng đã dừng bước.
Phòng Tiêu lão thái tỏa ra mùi thuốc bị hun quanh năm, Thiên Diệu đứng cạnh giường bà, sau lưng hắn là một cái bàn, ngọn đèn trên bàn đã đổ, dầu chảy ra khắp bàn, vậy mà Thiên Diệu cũng chẳng đỡ lên, hắn chỉ đững sững bên giường Tiêu lão thái, chẳng có chút động tác nào…
Nhạn Hồi nhìn theo ánh mắt hắn…
Tiêu lão thái nhắm mắt nằm trên giường, ngực không hề nhấp nhô.
Nhạn Hồi lặng yên, ánh mắt lại nhìn lên khuôn mặt Thiên Diệu.
Hắn chỉ đứng đó, lưng chắn ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ, khuôn mặt chẳng có bất kì cảm xúc nào. Một lúc lâu sau, hắn bình tĩnh quay đầu nhìn Nhạn Hồi: “Ta đi lấy áo liệm, cô thay quần áo giúp bà một chút.”
Nhạn Hồi chỉ có thể gật đầu nói: “Ừ.”
Mặc dù biết hai người đã đi được mấy hôm rồi, nhưng chuyện đột ngột như thế cũng khiến Nhạn Hồi ngạc nhiên không ít, hơn nữa lại còn trùng hợp như vậy, lại đi vào lúc Thiên Diệu không có ở đây.
Đến cuối cùng bà vẫn không gặp được đứa “cháu trai” này.
Nhạn Hồi nhìn lại trong phòng, cũng chẳng thấy hồn phách của Tiêu lão thái đâu, có lẽ bà đã đi tới một nơi rất an lành, đời này cũng chẳng còn gì để tiếc nuối…
Ngày hôm nay, trong thôn nhỏ núi Đồng La đã chết hai người, một người là Tiêu lão thái, một người là Chu thẩm buôn người.
Người trong thôn nói hai ngày trước sau khi bị người ta treo lên, Chu thẩm trở lại liền luôn mồm nói loạn xạ cái gì mà “yêu quái yêu quái”, kêu la như vậy trong nhà hai ngày, cuối cùng trưa hôm nay cũng chết trong nhà.
Người trong thôn tới bái Tiêu lão thái xong lại rồng rắn như đi chợ tới nhà Chu thẩm.
Trong cái thôn chả lớn là bao này thoáng cái đã chết mất hai người, các thôn dân khác ngại xui nên chạng vạng tối đã ai đóng cửa nhà nấy rồi không chịu ra ngoài nữa.
Tối hôm đó, trong thôn vắng vẻ như chốn không người vậy.
Thiên Diệu cũng không để Tiêu lão thái trong phòng ngủ mấy ngày như người khác, hắn như thể không để ý Tiêu lão thái, đợi thôn dân về rồi, buổi tối hắn liền đào một cái hố sau thôn rồi chôn Tiêu lão thái.
Sau đó, lúc trở về tiểu viện, chẳng biết hắn kiếm được ở đâu mấy hũ rượu lớn, buồn bực yên lặng ôm hũ bắt đầu uống.
Hắn uống từng ngụm từng ngụm như thể muốn ép bản thân vỡ bụng luôn vậy.
Nhạn Hồi nhìn thấy cũng không muốn khuyên can, nhìn hắn uống phóng khoáng tới vậy, nàng cũng ôm lấy một vò rồi không khách khí nâng lên tu ừng ực.
Rượu này không tồi, vị khá ngon, có chút vị ngọt cay chôn trong đất. Nhưng chút sảng khoái này lại như thể tích cóp những thứ không thoải mái lại vào trong lòng, nói cũng chẳng nói ra được.
Mãi đến khi vò thứ nhất đã cạn sạch, Nhạn Hồi mới ì ạch ôm cái bụng căng tròn, bắt đầu chóng mặt từ từ, lúc này nàng mới buông vò rượu xuống, nhìn Thiên Diệu đang tự châm rượu mà bật cười khanh khách: “Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang().”
() Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang
何以解憂
惟有杜康:
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi?
Tào Tháo từng nói: “Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang.” (Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang), Tào Tháo ám chỉ Đỗ Khang là rượu, bởi vì Đỗ Khang là ông tổ nghề nấu rượu.
Thiên Diệu cũng thả vò rượu, hắn lau miệng, sắc mặt đã hơi đỏ ửng dưới ánh trăng.
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi, thấy vò rượu trong tay nàng đã trống không thì chẳng buồn khách khí cướp lấy vò rượu trong tay nàng rồi ném ra chỗ khác, sau đó lại nhét một vò khác cho nàng: “Nữa.”
“Yêu long âm trầm ngàn năm cũng có lúc hào sảng thế này sao?” Nhạn Hồi ôm rượu, “Nữa thì nữa!”
Hai vò rượu vào bụng, Nhạn Hồi bắt đầu nghiêng ngả trên mặt bàn cười ha hả: “Ha ha ha ha, Yêu Long ngàn năm, mới mấy hũ rượu còm đã khiến ngươi nằm lăn ra rồi.”
Thiên Diệu nằm nghiêng trên mặt bàn nhưng vẫn uống từng ngụm rượu như trước.
Nhạn Hồi chọt cánh tay hắn: “Nhìn vẻ chán nản của ngươi bây giờ mà xem, nói ngươi là con Yêu Long đã sống ngàn năm thì ai mà tin chứ?”
Thiên Diệu hình như cũng đã ngà ngà say, hắn nằm dài ra bàn, cười cười: “Chẳng ai tin đâu.”
Câu này cũng chẳng buồn cười nhưng lại chọc cho Nhạn Hồi cười khanh khách, khiến nàng vỗ bàn cười to: “Ngươi đích thị là đồ háo sắc rồi, thế nên mới rơi vào tay nữ nhân chứ.”
Thiên Diệu lườm nàng một cái: “Cô cũng là đồ háo sắc, thế nên mới rơi vào tay sư phụ cô nhỉ?”
“Ta như thế gọi là vận mệnh trêu đùa.” Nhạn Hồi lại chọt Thiên Diệu một cái, “Tám chuyện với ta chút đi, sao Tố Ảnh chân nhân lại hại ngươi nhỉ… còn có thể biến người ra thế này.”
Nhạn Hồi nghe vậy thì như thể nghe phải chuyện cười, hắn ôm vò rượu bắt đầu cười, bằng vào khuôn mặt xinh đẹp đến mê người, hắn cười rất lâu rồi mới ngừng lại, cong môi nói: “Người ta yêu nhất đã nhổ vảy rồng của ta, khoét tim rồng của ta, chém sừng rồng của ta, cắt gân rồng của ta, hủy cốt rồng của ta, giam cầm hồn phách của ta, tách rời ta vứt ở khắp trời nam đất bắc, thi thuật dùng trận pháp phong ấn ta, cầm tù ta vĩnh viễn…” Hắn dừng một chút rồi lại uống một hớp rượu, khóe miệng vẫn mang ý cười như vậy, “Nàng ấy làm nhiều như vậy chỉ vì làm cho người nàng thương một bộ áo giáp vảy rồng, bảo vệ người nàng thương trường sinh bất tử.”
Đầu óc đang dần mơ hồ của Nhạn Hồi cũng chẳng lý giải nổi ý tứ nguyên vẹn của những lời này, nàng chỉ nghệt cổ nhìn Thiên Diệu hồi lâu: “Bị phanh thây tới vậy, bây giờ sao ngươi vẫn còn sống?”
Thiên Diệu quay đầu lại, cảm giác như say chuếnh choáng nhuộm đỏ đôi mắt ngập nửa sương mù của hắn, che đi một nửa cảm giác trong trẻo, chỉ chăm chú nhìn Nhạn Hồi.
Khoảng cách giữa hai bọn họ là nửa cái bàn lớn, Thiên Diệu chỉ nghiêng đầu, dán môi bên tai Nhạn Hồi, tiếng được tiếng chăng ngập tràn sự hấp dẫn: “Vì gặp nàng.”