Hộ Tâm

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đuốc cháy mãnh liệt, các môn phái canh giữ Tam Trùng sơn trong rừng đều có hai ba đệ tử tới, mọi người tụ lại một chỗ, ánh lửa sáng rực cả một vùng trời.

Nhạn Hồi đi theo đệ tử canh giữ kia tới đây, trà trộn vào đám người, nàng mượn những người phía trước che chắn, cúi đầu đứng phía sau. Nhưng ở nơi nàng đứng đã đủ để nhìn rõ tình thế.

Bồ Phương bị vây giữa đám người, hai mắt nàng vẫn đỏ rực, ranh nanh mọc dài trên miệng, móng tay bén nhọn lờ mờ vẫn còn vết máu. Yêu khí quanh người nàng ta bùng lên, ngực phập phồng kịch liệt, giống như một con thú bị vây khốn, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng.

Xem ra đang đấu tranh lần cuối. Nhạn Hồi nghiến răng, ngoài việc thầm mắng một câu nha đầu ngốc, cũng không thể trách nàng ta bất kỳ điều gì.

Đứng trước mặt Bồ Phương là Lăng Phi đang đội nón rộng vành, tấm sa trên nón rũ xuống che hết cả gương mặt ả. Gió đêm thỉnh thoảng thổi tung tấm sa mỏng che mặt, Nhạn Hồi có nhìn thấy rõ ràng trên mặt ả vẫn còn vết thương bị Thiên Diệu dùng lưỡi đao gió rạch hôm trước, vết thương đã kết vảy, chi chít cả gương mặt như một lưới nhện khiến ả trở nên âm trầm đáng sợ.

Có lẽ cũng chính vì vết thương trên mặt chưa lành, giọng điệu Lăng Phi bớt đi vẻ lạnh lùng cao ngạo vời vợi trên cao như thường ngày, nhưng lại thêm ba phần nóng nảy bảy phần khắt khe: "Trước khi tới Tam Trùng sơn, Tố Ảnh chân nhân đã truyền tin cho ta, đặc biệt dặn ta chuyến này phải chú ý những yêu quái dòm ngó Trảm Thiên trận."

Nhạn Hồi nghe vậy thì ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, từ câu nói này của Lăng Phi, Nhạn Hồi không biết rốt cuộc Tố Ảnh có nói chuyện năm xưa với muội muội mình không, nhưng Tố Ảnh để ý đến Thiên Diệu là sự thật. Bà ta không thản nhiên trấn tĩnh như Thiên Diệu nghĩ, đối với việc Thiên Diệu trở về báo thù, bà ta cũng hoảng hốt, nếu không sao lại dặn dò Lăng Phi chuyện này.

"Ta còn nghĩ không có yêu quái nào lại muốn chết mà xông vào Trảm Thiên trận, không ngờ đêm nay lại có một con."

Nói vậy thì ra Trảm Thiên trận rất gần nơi này...

"Nói, Yêu tộc các ngươi muốn do thám Trảm Thiên trận, rốt cuộc có mục đích gì?"

Nhạn Hồi cảm thấy câu nói này thật sự ngu xuẩn đến mức không giống một người ngang hàng với sư phụ ở núi Thần Tinh nên hỏi.

Yêu tộc và người tu đạo sắp khai chiến, Yêu tộc phái người đến do thám Trảm Thiên trận, ngoài việc lúc đánh các người đánh cho sảng khoái một chút, còn có mục đích gì nữa.

Chỉ khổ cho Bồ Phương, mục đích của nàng ta rất đỗi đơn thuần...

Bồ Phương quả nhiên không đáp, ánh mắt đỏ rực của nàng đảo quanh đám người, sau đó dừng lại trên người một nam nhân, người đó đứng sau Lăng Phi mấy bước, đạo bào màu xám, rất kín tiếng, nếu Bồ Phương không chằm chằm nhìn hắn ta, Nhạn Hồi vốn không chú ý đến người này.

Hắn nhận được ánh mắt Bồ Phương, im lặng không nói. Tựa như một lão tăng nhập định, không dao động vì mọi thứ xung quanh.

"Ha." Im lặng chưa được bao lâu, Lăng Phi đã cười lạnh, "Được, không nói cũng không sao. Giết ngay tại chỗ cho xong."

Nàng ta vừa dứt lời, đệ tử tiên môn phía sau đã tức tốc kết trận, pháp trận dưới đất vạch ra từng đạo từng đạo kim quang, kim quang dừng lại dưới chân Bồ Phương, vây thành một vòng tròn nhốt nàng ta bên trong.

Nhạn Hồi siết chặt quyền, thầm nghĩ nhân lúc sát trận còn chưa kết xong, đây là lúc nàng ta tay cứu người...

Nhưng vào lúc này, cả người Bồ Phương bỗng bùng lên huyết khí, yêu khí thậm chí nồng hơn trước đó mấy phần, Bồ Phương chăm chăm nhìn Hề Phong, khóe mắt nhỏ xuống một giọt huyết lệ trông rất hung tợn trên mặt nàng ta: "Ta đến để gặp chàng, ta nhớ chàng... Bởi vậy ta bất chấp tất cả đến đây."

Nàng ta chưa nói hết, xung quanh trở nên ồn ào.

Cấm kỵ Tiên Yêu chỉ e còn sâu đậm hơn cấm kỵ giữa sư đồ.

Trong đôi mắt vốn đã đáng sợ của Bồ Phương ẩn chứa uất ức và thất vọng ngập tràn, giống như không hề nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, nàng ta chỉ nhìn một mình Hề Phong: "Ta thật lòng với chàng, chàng có từng thật lòng với ta, dù chỉ một chút nào không?"

Hề Phong ngước mắt, cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói một câu: "Người của Yêu tộc không nên đến Tam Trùng sơn."

Khóe miệng Bồ Phương mím lại, Lăng Phi bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Nực cười, yêu tà nhỏ nhoi làm sao xứng với hai chữ thật lòng?"

Bồ Phương không nhìn ả, vẫn nhìn Hề Phong, sắc môi tái nhợt, run rẩy nói: "Chàng cũng nghĩ vậy sao?"

Yêu tà nhỏ nhoi làm sao xứng với hai chữ "thật lòng"...

Rất nhiều người nghĩ vậy.

Hề Phong chau mày, còn chưa trả lời thì Lăng Phi đã phẩy tay, phóng pháp thuật về phía trước đánh lên người Bồ Phương khiến nàng ta khẽ lui lại, chân đạp lên kim quang sau lưng, ngay tức thì vẻ mặt nàng ta trở nên cực kỳ đau đớn.

Ánh mắt Hề Phong khẽ động, nhưng vẫn không ngăn cản, Bồ Phương bật cười, vai run run "Ta chưa bao giờ căm hận dường này, thì ra Tiên đạo chàng tu lại lạnh lẽo bạc tình đến vậy"

Giọng điệu nàng ta ầm ĩ toát ra sát khí sau khi thất vọng cùng cực.

Nhạn Hồi thầm nói không hay, sỡ dĩ yêu bị coi là tà đạo vì tính tình biến hoá vô thường, yêu quái tu vi càng thấp kém thì càng dễ bạo động vì cảm xúc bị ảnh hưởng.

"Chàng muốn tu tiên đạo, ta sẽ quấy rối đạo hạnh của chàng"

Nói xong, khí tức quanh người nàng ta vút lên, sức mạnh càn quét khiến kim quang trên mặt đất nổ tung, trong mắt huyết lệ cuồn cuộn, nàng ta dùng hết tinh nguyên để xông phá sát trận!

Thân hình nàng ta như một cơn gió, lao thẳng về phía Hề Phong, trên đường có người tu đạo muốn cản, Bồ Phương bất chấp tất cả, trảo đâm qua ngực đối phương, ném người đó sang bên cạnh như một con búp bê vải.

Bồ Phương tựa như ác quỷ từ Địa ngục, toàn thân đều là sát khí.

Chúng nhân thấy vậy cả kinh, Lăng Phi đưa tay vào không trung, tóm lấp phất trần vừa ngưng tụ thành, quét về phía mặt Bồ Phương, Bồ Phương không tránh không né, hứng trọn một chiêu của Lăng Phi, bị văng ra xa. Lăng Phi nào dễ dàng buông tha như vậy, phất trần đảo lại, một đạo pháp lực nữa đánh về phía Bồ Phương.

Bồ Phương nổi giận, đôi mắt đỏ rực đến thâm đen, chăm chăm nhìn Lăng Phi, trảo ngưng tụ yêu lực định tấn công ả.

Lòng Nhạn Hồi lạnh đi, thầm biết lúc này Bồ Phương có hung hăng hơn nữa thực lực cũng không bằng Lăng Phi, nàng vừa định ra tay, Hề Phong đột ngột lắc người, chắn trước mặt Lăng Phi, chắn lại chiêu tấn công của Bồ Phương.

Trảo chộp mạnh lên vai Hề Phong, vết thương sâu đến thấu xương.

Hề Phong không nhíu mày lấy một lần, xoay tay đánh mạnh lên vai Bồ Phương, thân hình Bồ Phương ngã về phía sau, đất bằng nổi gió, cuốn nàng ta về phía sau, nếu thuận theo lực đạo lúc này, Bồ Phương sẽ bị thổi đi rất xa.

Nhạn Hồi sửng sốt, đạo trưởng này đang giúp Bồ Phương.

Hắn muốn giúp nàng ta trốn thoát...

Nhưng bàn tính còn chưa kịp kêu, Lăng Phị bị Hề Phong cản lại sau lưng rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, nhuyễn kiếm trong đêm như một con rắn bạc lập tức cuốn lấy eo Bồ Phương, lưỡi kiếm rạch qua eo Bồ Phương, máu tươi bắn ra, động tác trên tay Lăng Phi vẫn chưa dừng, lưỡi kiếm "xoẹt xoẹt" đảo lại, từ mềm như một dải lụa, lập tức cứng rắn như băng, chỉ nghe "bụp" một tiếng cắm vào tim Bồ Phương.

Một loạt kiếm biến hoá này diễn ra trong thoáng chộc.

Nhạn Hồi không ngờ, tất cả mọi người có mặt đều không ngờ động tác của Lăng Phi lại nhanh như vậy!

Nhìn thấy cơ thể Bồ Phương rơi xuống, đồng tử Hề Phong phóng to lên.

Nhạn Hồi nghiến răng, vận khí chuyển động, thân hình như ánh chớp đáp xuống bên cạnh Bồ Phương, nàng kéo tay Bồ Phương, đưa tay điểm vào huyệt vị toàn thân Bồ Phương để cầm máu, vác Bồ Phương đã mềm nhũn trên vai, sử dụng thuật Độn thổ định chạy trốn.

Bên tai bỗng nghe tiếng Lăng Phi hừ lạnh "Muốn trốn à?"

Nhạn Hồi muốn trốn đi một cách nhanh nhất, hoàn toàn không đề phòng đạo pháp thuật từ không trung đánh tới của Lăng Phi, nên bị đánh thẳng vào ngực.

Nàng liền cảm thấy nội tức trống rỗng, không thi triển thuật pháp được nữa.

Nhạn Hồi thăm dò trong cơ thể, cảm thấy kinh mạch đau nhói, nếu cố sử dụng pháp thuật cũng có thể xông phá, có điều tụ khí lại e là phải mất một thời gian.

Tuy nhiên, thời khắc này đây chỉ cần chậm trễ trong chốc lát cũng đủ mất mạng.

Nhạn Hồi cảm thấy thuật Dịch dung trên mặt cũng lập tức biến mất, nàng ngước đầu nhìn Lăng Phi, trong ánh lửa, nàng không nhìn thấy sắc mặt Lăng Phi sau tấm sa, nhưng nàng có thể cảm nhận được khí tức oán hận đang dâng lên quanh người nàng ta.

"Nhạn Hồi"

Nàng ta gọi tên nàng, giọng điệu căm hận.

Phải, cùng bị huỷ dung, nhưng hiện giờ nàng đã khỏi, còn Lăng Phi lại phảo đội nón, không thể để ai thấy dung nhan.

Cao ngạo như nàng ta làm sao để cuộc đời mình xuất hiện thất bại nhục nhã như vậy.

Họ vốn đã tích oán, hiện giờ chỉ e là đã thành kẻ thù thật sự.

"Hiên giờ ngươi đang giúp người của yêu tộc sao?" giọng Lăng Phi lạnh lẽo, "Đúng là sỉ nhục của Tiên môn, hôm nay ngươi và Hồ yêu này đều đừng hòng chạy trốn"

Nhạn Hồi ôm Bồ Phương, cảm nhận khí tức của nàng ta ngày một yếu ớt, trong lòng vô cùng sốt ruột, nàng vốn không nhìn Lăng Phi, chỉ nói với Hề Phong bên cạnh "Cô ấy sắp chết rồi. Ngày nào cô ấy cũng nhớ tới ngươi, nay cuối cùng gặp được ngươi, vậy mà ngươi lại lấy mạnh của cô ấy"

Sắc môi Hề Phong tái nhợt dưới ánh lửa.

"Chỉ là yêu vật mà thôi, chết không đáng tiếc" Lăng Phi thờ ơ nói với Hề Phong "Đạo trưởng đừng mềm lòng vì yêu vật này, làm trái với đạo nghĩa của người tu tiên tu đạo ta"

"Đại nghĩa?" Nhạn Hồi tựa như nghe thấy chuyện cười "Đại nghĩa là gì?"

Nàng vốn còn muốn nói nhiều, nhưng bỗng cảm thấy tim ấm lên, nàng vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy trong không trung có một Hồ yêu khổng lồ đạp gió bay đến, Nhạn Hồi bỗng yên lòng một cách kì lạ.

Thiên Diệu tới rồi.

Trong sự kinh ngạc của chúng nhân, một người từ trên lưng Hồ yêu nhảy xuống, đáp bên cạnh Nhạn Hồi, không cho bất kì ai cơ hội nhìn rõ gương mặt hắn.

Một ngọn lửa nhanh chóng bùng lên quanh người hắn, tựa như một vòi rồng gột rửa tất cả, quét hết người tu tiên sang một bên.

Ở trung tâm ngọn lửa chỉ có Lăng Phi và Hề Phong đang chống đỡ ngọn lửa kia.

Thiên Diệu cúi đầu nhìn Nhạn Hồi, thấy toàn thân nàng dính máu, hắn chau mày "Bị thương rồi sao?"

Nhạn Hồi lắc đầu "Máu của Bồ Phương, ta chỉ tạm thời bị phong kinh mạch thôi, khong sao" Nàng dìu Bồ Phương dậy, không nói thêm lời nào, bước lên lưng Hồ yêu.

Chú Ly cũng ở trên lưng Hồ yêu, thấy Nhạn Hồi và Bồ Phương toàn thân đầy máu, lập tức kinh ngạc thất sắc "Hai người... hai người..."

"Bồ Phương bị thương nặng hơn" Nhạn Hồi đặt Bồ Phương xuống, Chúc Ly lập tức thăm dò kinh mạch nàng ta, sắc mặt khó coi thêm mấy phần "Sao lại như vậy! Sao lại như vậy! Chúng ta mau về thôi!"

Nhạn Hồi ngoái đầu, thấy Thiên Diệu đã đi về phía này, Hề Phong đạo trưởng cũng theo về phía trước mấy bước, Lăng Phi hét lên " Yêu tộc thật quá hỗn xược! Dám xông vào Tam Trùng sơn ta!"

Thiên Diệu nghe vậy, bước chân khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta.

Tựa như nhớ lại pháp thuật của Thiên Diệu hôm đó, Lăng Phi khẽ lui lại.

Không giằng co nữa, Thiên Diệu bước lên lưng Hồ yêu, Hồ yêu khổng lồ cưỡi gió bay lên không trung, thẳng về hướng Thanh Khâu.

Chúc Ly nhìn Bồ Phương đang thoi thóp, Nhạn Hồi cúi đầu nhìn đôi tay dính máu Bồ Phương của mình, im lặng một hồi rồi hỏi Thiên Diệu "Mấy ngày rồi không gặp ngươi, sao hôm nay ngươi lại nghĩ tới chuyện tìm ta?"

"Thấy cô không ở trong phòng, thăm dò khí tức của cô, phát hiện cô đã tới Tam Trùng sơn"

Phải rồi, lúc đầu Thiên Diệu đã thi chú thuật theo dõi hành tung trên người nàng, lúc đó không có năng lực giải, sau đó sai sót nhầm lẫn thế nào lại quên giải, cứ để mãi trên người, đến giờ không cần phải giải nữa, đề thì để thôi.

Nhạn Hồi gật đầu, nhưng nghĩ lại, lại ngẩng đầu hỏi "Sao ngươi biết ta không ở trong phòng?"

Thiên Diệu ngước đầu nhìn phương xa, dường như không nghe thấy câu hỏi của Nhạn Hồi.

Chỉ có hắn thầm biết trong lòng tại sao lại phát hiện được, Nhạn Hồi ngủ không thích đóng cửa sổ, moi đêm hắn trở về đều nhìn qua cửa sổ, ngắm nàng đang ngủ say trong màn.

Nhiều ngày không gặp, nhưng chỉ có nàng không gặp hắn mà thôi.

-------------------------------------

Như đã đăng bên "Chiêu diêu" khi nhà mình tròn thành viên thì sẽ có quà mừng siêu lớn mà ad đã ròng rã chuẩn bị, quà mừng gồm phần:

◄.►

◄.► Chương mới của "Cùng tấn Trường An"

◄.► Cuối cùng là tác phẩm mới ad ấp ủ bấy lâu mà giờ mới dám đào hố "Phật tội" của Đằng Bình hy vọng sẽ được mn ủng hộ Link: s://.wattpad.com/story/-edit-ph%E%BA%ADt-t%E%BB%i-%C%%E%BA%Bng-b%C%ACnh

Đến dịp nhà mình tròn member chắc ad ăn lớn hơn, haha, nhớ like và comment chúc mừng nhaz mấy nàng (っ◕‿◕)っ '

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio