Chương :
Trong chốc lát, không ít người đều ném ánh mắt khinh thường, lời nói của họ như kim đâm khiên Đường Mộc Tuyết vô cùng đau lòng.
“Tôi không trộm, tôi thực sự không trộm!” Đường Mộc Tuyết run rây nói.
Triệu Vô Cực nói đùa: “Không trộm?
Mộc Tuyết, tôi cũng không ngại nói thật với em, tôi đã mua viên kim cương Nam Phi này với giá tám mươi triệu tệ.
“Mọi người đều ở thành phố Trung Nguyên, cúi đầu không gặp ngâng đâu gặp. Em trả lại viên kim cương Nam Phi cho tôi. Tôi không so đo nhiều với em, thế nào?”
Trước khi ra tay, Triệu Vô Cực đã chắc chắn trong hiện trường không.
có camera giám sát nên anh ta mới dám hành động táo bạo như vậy.
Đường Dĩnh thầm sảng khoái trong lòng, lần trước cô ta ăn đăng trong cuộc họp thường niên của nhà họ Đường là do có camera giám sát, nếu không hành vi của cô ta sẽ không bị bại lộ ngay tại chỗ.
“Tôi không trộm, tôi không phải kẻ trộm!” Đường Mộc Tuyết âm ức suýt khóc.
Đáng tiếc, hầu hết không ai ở hiện trường tin Đường Mộc Tuyết.
Nếu Đường Mộc Tuyết thật sự không ăn trộm, tại sao không cho khám người?
Đường Dĩnh vênh váo hung hãng: “Thật sao? Nếu không phải cô trộm, vậy cô cho tôi khám xem!”
“Tôi… tôi…” Qương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tái lại.
“Viên kim cương Nam Phi giá tám mươi triệu tệ, đây không phải là con số nhỏ. Mọi người bắt cô ta lại, tông cô ta vào tù đil”
“Đúng vậy, kẻ trộm không biết xâu hồ, đây là hội nghị thượng đỉnh giao lưu kinh doanh, làm sao có thê chứa kẻ trộm?”
Rất nhiều người tại hiện trường đều vô cùng tức giận, bọn họ nóng lòng muốn lập tức bắt Đường Mộc Tuyễt lại.
Nước mắt ấm ức của Đường Mộc Tuyết suýt nữa rơi xuông: “Tôi thật sự không ăn trộm, tôi thật sự không ăn trộm!”
“Không trộm thì để chúng tôi khám người, cô!” Đường Dĩnh tỏ vẻ như đã ăn chắc được Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc :. Tuyết như bị sét đánh, trong lòng cô rât hoảng loạn. Một khi viên kim cương Nam Phi của Triệu Vô Cực thật sự năm trong túi cô, cô nhảy xuông sông Hoàng Hà cũng không rửa được tội.
“Không cho khám, chắc chắn cô đã ăn trộm!” Đường Dĩnh nói lời sắc bén.
“Tôi thật sự không ăn trộm!” Đường Mộc Tuyết tuyệt vọng.
Đường Dĩnh cắn Đường Mộc Tuyết không buông: “Chính là cô ăn trộm!”
“Mộc Tuyết, đề bọn tôi kiểm tra xem có hay không là biết thôi mà?” Triệu Vô Cực xoa tay chơi đùa.
Ngay lúc Đường Mộc Tuyết. đang do dự và bắt lực, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Mộc Tuyết, không phải chỉ là khám người thôi sao?
Khám đi, không làm chuyện xấu không sợ ma gõ cửa, để bọn họ khám đi!”