Chương :
Triệu Văn Triết người có nhiều triển vọng nhất trong nhà họ Triệu, nhìn Triệu Thiết Căn ông cụ Triệu bằng ánh mắt dữ tợn: “Bác cả, bác thật sự không thể cho tôi một cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi sao?”
“Văn Triết. đây là để cho bác gái cả của cậu bồi bỗ sức khỏe, sao cậu có thê nhẫn tâm lấy?” Vẻ mặt Triệu Thiết Căn không tình nguyện.
Nhìn thấy dáng vẻ không thể thương lượng gì của Triệu Thiêt Căn, vẻ mặt Triệu Văn Triết ác độc: “Được được lắm, bác cả, thấy chết không cứu đúng không? Chuyện này tôi nhớ kỹ rôi!”
Lần trước gia đình Dương Tiêu trở về huyện Thiên Sơn, Triệu Văn Triết bị mất mặt, công việc kinh doanh thủy.
sản của anh ta bị Vạn Tứ Hải người giàu nhát huyện Thiên Sơn trần áp mạnh.
Giờ đây, mắt xích tài chính của Triệu Văn Triết đã ngắn, anh ta đánh ý đồ lên hai cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi mà Dương Tiêu tặng.
Bắt kỳ một củ sâm hoang dã trăm năm tuôi nào trong hai cây này đều trị giá hơn một triệu tệ, chỉ cân có được một cây công việc kinh doanh của anh ta có thê khởi tử hồi sinh.
“Ài!” Nhìn Triệu Văn Triết tức giận thở hồn hến rời đi, Triệu Thiết Căn thở dài thườn thượt.
Mặc dù ca phẫu thuật thành công nhưng bà cụ Triệu vẫn còn rât yêu, tuổi cao nên bà cần nhiều thuốc bổ đề bồi bổ co thê.
Sau khi rời đi, Triệu Văn Triết tìm Tôn Phú Quý: “Đây là thạch tín, hãy đầu độc bá: gái cả của tôi!”
“Hả?” Tôn Phú Quý sững sờ.
Bác gái cả của Triệu Văn Triết, thế nhưng là mẹ ruột của Triệu Liên vợ ông ta, đầu độc bè trên là tội ác tày trời!
Triệu Văn Triết lầy thẻ ngân hàng ra:
“Trong đó có hai trăm nghìn tệ, chỉ cần anh làm, tiền sẽ là của anh.”
“Hai trăm nghìn tệ?” Ánh mắt kinh ngạc của Tôn Phú Quý dần dần chuyển thành lạnh lẽo: âm hiểm.
Ngày hôm saul Tin dữ ập đến vào sáng sớm, bà cụ Triệu bị trúng độc qua đời.
Nguyên nhân chết: Trước khi chết đã uông một bát canh thuốc bồ làm từ nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi.
Ngay khi tin tức được đưa ra, tất cả người nhà họ Triệu đều vừa đau buồn vừa tức giận, bọn họ đều nhắm vào Dương Tiêu.
Dương Tiêu không hề hay biết một cơn bão lớn sắp ập đến.
“Cái gì”
Tờ mờ sáng, Triệu Cầm vừa mở đôi mắt lim dim còn buồn ngủ thì nhận được một cuộc gọi.
Sau khi trả lời điện thoại, Triệu Cầm như bị sét đánh giữa trời xanh, ánh mắt dần dần trở nên đò đẫn, điện thoại di động trong tay trượt xuông đất.
“Cầm Cầm sao vậy?” Đường Kiến Quốc ngạc nhiên hỏi.
Triệu Cầm hồn bay phách lạc lắm bẩm: “Mẹ chết rồi!”
“Sao có thể?” Vẻ mặt Đường Kiến Quốc thay đổi.