Chương
Triệu Cầm đánh xong mạt chược lại thua toàn bộ tiền, về đến nhà nhìn thấy Dương Tiêu từ trong toilet đi ra, khinh miệt nói: “Cũng là người, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Người ta tuổi còn trẻ phát tay một cái ra một trăm triệu, bắt lấy đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh, tên phế vật mày còn ở nhà làm sâu gạo. Ai cho phép mày tắm rửa? Mày nghĩ điện nước không cần tiền à?”
Bị Triệu Cầm mắng một trận, Dương Tiêu sờ sờ mũi, không nói gì, đi về phòng.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Tiêu, Triệu Cầm càng thêm khinh thường, nói: “Một người đàn ông, nói mày, cả rắm mày cũng không dám đánh. Thật là rác rưởi, phụt!”
Nói xong, Triệu Cầm phun một ngụm nước miếng ở trên mặt đất, trong ánh mắt toàn sự khinh thường.
Trong năm năm này, dường như mỗi ngày Triệu Cầm sẽ châm chọc mỉa mai Dương Tiêu. Dương Tiêu đã thành thói quen từ lâu.
Chờ khi biệt thự xây xong, sẽ khiến máy người lâu mắt mà nhìn tôi. Dương Tiêu âm thầm suy nghĩ.
Trở về phòng, Dương Tiêu mở ra quạt nhắm vào Đường Mộc Tuyết, đau lòng nói: “Mộc Tuyết, không bao lâu nữa anh sẽ cho em kinh hỉ thật lón.”
Dương Tiêu không có nói thẳng, nếu trực tiếp nói cho Đường Mộc Tuyết người bắt lấy mảnh đất đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh là mình, chỉ sợ không mang đến kinh hỉ mà sẽ mang đến kinh hách.
/ Bản thân treo tên tuổi phế vật trong năm năm, muốn đổi mới ngay chốc lát không hề dễ dàng.
“Anh có phần tâm này, em đã vô cùng thỏa mãn.” Thái độ Đường Mộc Tuyết đối với Dương Tiêu dần dần ôn hòa hơn.
Dù như thế nào cô cũng không đoán được Dương Tiêu mua đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh. Trong mắt Đường Mộc Tuyết, kinh hỉ trong miệng Dương Tiêu đơn giản là trang bị trong nhà mấy cái điều hòa thôi.
Tuy rằng Dương Tiêu mua cho cô một chiếc Maserati Quattroporte thì trong lòng Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu vẫn không có thực lực kinh tế lớn mạnh.
Điều hòa trong phòng quá cũ cơ bản không thể làm lạnh, cô chỉ có thể dùng quạt.
Dương Tiêu còn không có quạt, anh trải một chiếc chiếu ngủ ở trên mặt đất.
Nghĩ đến Dương Tiêu tốt như vậy với mình, quạt cho mình, mà Dương Tiêu ngủ dưới đất, nội tâm cô rất hụt hãng.
“Có phải rất nóng hay không?” Đường Mộc Tuyết cắn chặt hàm răng hỏi.
Cô nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Dương Tiêu nói nóng, để cho Dương Tiêu lên giường ngủ, bọn họ cùng nhau dùng gió quạt.
Dù là Dương Tiêu kiềm chế không được, cùng lắm thì mình giao thân mình cho Dương Tiêu thôi.
Dù sao, cô đã là vợ của anh, cô căn bản không có bắt kỳ ý niệm muốn rời đi Dương Tiêu.
Làm sao Dương Tiêu hiểu rõ được ý nghĩ của Đường Mộc Tuyết, anh cười nói: “Không nóng, hơn nữa trên mặt đất còn lạnh căm căm!”
“Phải không?” Đường Mộc Tuyết hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Dương Tiêu, đỏ mặt nói: “Đừng giả vờ, chúng ta ở mái nhà, không có gió, ngột ngạt. Nếu không anh lên giường nằm đi, chúng ta cùng dùng gió quạt!”
Nói xong, Đường Mộc Tuyết như mắt hết tất cả sức lực trong cơ thể, nằm tê liệt ở trên giường.
Cô là một người phụ nữ bảo thủ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cô nói những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng này với Dương Tiêu. Cô khẩn trương đến nỗi chảy ra mồ hôi.
Cô vô cùng hiểu rõ ý nghĩa sau khi Dương Tiêu lên giường là cái gì.
Dương Tiêu đưa mắt nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, chân thành tha thiết nói: “Không không không. Mộc Tuyết, nếu là anh lên giường, hai người nằm ở cạnh nhau càng nóng. Em nhìn đi, anh chưa lên giường em nóng không chỉ đỏ mặt mà còn chảy mồ hôi. Anh tiếp tục ngủ dưới đất là được!”
Nói xong, Dương Tiêu quyết đoán nằm xuống, giả vờ như ngủ rồi.
Nhìn Dương Tiêu khò khò ngủ, Đường Mộc Tuyết tức giận, thân thể mềm mại run lên. Cô cầm lấy cà phê mèo đầu giường hung hăng ném ở trên người Dương Tiêu, xấu hỗ và giận dữ nói: “Dương Tiêu, anh không bằng cầm thú!”
Dương Tiêu càng mò mịt hơn.
Rõ ràng anh muốn em tốt, tại sao em còn nói anh không bằng cầm thú?