Chương :
Dương Tiêu giễu cọt: “Giết tôi? Tốt!
Nhìn tôi không vừa mắt thì cứ thả ngựa ra đi.”
Đối ,phương không phải tốt lành gì, muốn thuyêt phục băng lời nói thì chắc chắn không được. Nếu đã như vậy, thì dùng vũ lực giải quyết.
“Đờ mò, ông đây phải đập vỡ đầu của cậu!” Lửa giận của Lương Mãnh phun trào.
Anh tạ dùng sức mạnh chín trâu hai hồ, nắm đấm sắt giáng xuống đầu Dương Tiêu như sâm sét. Năm đấm của anh ta cực kỳ cứng, giồng như một cái búa, nếu bị rơi xuống, người bình thường có thê bị xuất huyết não.
Sau lưng Lương Mãnh có chỗ dựa lớn, anh ta không hè sợ hãi. Cho dù giết Dương Tiêu thì thê nào?
Anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, không có chuyện gì là tiền bạc không giải quyết được. một nơi nhỏ bé như của họ, một mạng người hai trăm nghìn tệ là đủ.
Sắc mặt Dương Tiêu càng ngày càng lạnh, anh không muốn quan tâm loại chuyện này, nhưng nếu đã xảy ra rồi thì anh không thê mặc kệ.
“Giết cậu ta đi!” Trong lòng Triệu Văn Triết và Tôn Phú Quỷ đều cổ vũ cho Lương Mãnh.
“Giết cậu ta!” Đám người nhà họ Lương lại hét lên.
Nắm đám sắt cách đầu Dương Tiêu trong gang tắc, Lương Mạnh kích động nói: “Nhóc con, „ kiếp sau hãy cảnh giác cao độ, cuỗi củng có mây người không phải cậu có thê xúc phạm được!”
“Dương Tiêu, cần thận!” Đường Mộc Tuyết không nhịn được kêu lên.
Nghe lời nói đó, Dương Tiêu cười tà khí lâm liệt: “Thật sao?”
Vút!
Ngay khi nắm đắm sắt của Lương Mãnh cách đầu Dương Tiêu chưa đầy một cm, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười kỳ dị.
Trong chốc lát, Dương Tiêu không còn do dự nữa, tân công ngang tàng.
Đám người nhà họ Triệu nhát gan đã nhắm mắt lại, sợ máu trên đầu Dương Tiêu sẽ bắn tung tóe khắp nơi.
Triệu Văn Triết và Tôn Phú Quý cười điên cuÔng trong lòng, như thế Dương Tiểu tự tìm chết, máu đã văng ngay tại chỗ.
Tắt cả mọi người trong nhà họ Lương đều cười điên cuông không ngừng, như thể Dương Tiêu hoàn toàn không thể xuất chiêu trước mặt Lương Mãnh.
Ngay cả Lượng Mãnh cũng cho rằng dưới năm đâm của mình cho dù Dương Tiêu không chết cũng sẽ trở thành một tên ngôc.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Lương Mãnh lập tức cứng lại. Không biệt từ khi nào, nắm đâm sắt của anh ta lại bị Dương Tiêu tóm được.
Lần này, Dương Tiêu sẽ không cho Lương Mãnh cơ hội để thở. Anh chọt dùng lực, răng rắc, tay phải của Lương Mãnh đã bị trật ngay tại chỗ.
Bóp bóp!