Chương :
Chúng cháu bị đánh thê thảm, đói phương không hề để chú vào mắt, nói chú là một đống phân!”
Để tăng giá trị hận thù, Lương Mãnh thêm mãm thêm muỗi nói qua một lượt.
“Cái gì Còn có chuyện như vậy? Đồ khốn kiếp, Mãnh Tử, nhà họ Lương chúng ta ‘ nhất định phải có được núi Tướng Quân, không phải ngày mai bọn T sẽ đưa tang sao? Đánh cậu ta! Xảy ra chuyện, tôi sẽ gánh!” Đầu bên kia điện thoại vang lên một tràng giận dữ.
“Vâng, chú hai!” Nghe đến đây, Lương Mãnh kích động như căn phải thuôc.
Cúp điện thoại, Lương Mãnh nhe răng cười nói: “Dương Tiêu đúng không? Mẹ kiếp ngày mai cậu chờ chết đi!”
Màn đêm buông xuống.
Đường Mộc Tuyết nằm trên giường lo lắng nói: “Em nghe nói Lương Mãnh không phải người bình thường. Chú hai của anh ta kinh doanh bắt: động sản, giá trị trên người mây tỷ tệ, „Ó lẽ Lương mãnh sẽ không bỏ cuộc.”
Dương Tiêu cười dịu dàng: “Mộc Tuyệt em yên tâm, có anh đây, không sao đâu. Nêu Lương Mãnh lại đên gây rồi, anh sẽ không khách sáo!”
“Nếu chú hai của anh ta dám can thiệp, anh bảo đảm sẽ khiên anh ta hôi hận đứt ruột.”
Ngày mai đưa tang bà Triệu, liên quan đến chuyện tiếp theo Dương Tiêu bắt được hung thủ hành động.
Lúc này kẻ nào dám gây chuyện, đến một người anh sẽ giêt một người.
Cùng lúc đó, thôn nhà họ Lương.
Một người đàn ông vạm vỡ cầm một chiếc hộp tinh xảo đến trước mặt Lương Mãnh: “Anh Mãnh, đồ mà anh muôn!”
Lương Mãnh nóng lòng muốn mở hộp, khi mở ra, bên trong có ba khẩu súng ngăn.
“Tốt lãm! Ngày mai đưa tang bà Triệu, nêu Dương Tiêu kia dám làm loạn, ông đây sẽ bắn cậu ta một phát!” Lương Mãnh cậm một. khẩu Súng ngắn lền, vẻ mặt âm hiểm tàn nhân.
Như thể nếu Dương Tiêu còn dám can thiệp, anh ta sẽ bảo đảm khiến Dương Tiêu tận mắt nhìn thây não của mình.
Đội phá án của Hỗ Khoan Quảng đã đến khu nhà của nhà họ Triệu vào đêm muộn tìm ông Triệu Triệu Thiết Căn. Biết được Hỗ Khoan Quảng đến có ý gì, Triệu Thiết Căn do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiên Triệu Thiệt Căn ý thức được hung thủ thực sự đứng sau hạ độc giết hại vợ mình có lẽ không phải là Dương Tiêu, mà là một người khác.
Vợ của ông sông với ông cả đời, nhà nghèo không được hưởng phúc, nay lại bị hạ độc giết chết, khồng cần nói trong lòng Triệu Thiết Căn đau buồn tức giận như nào.
Bây giò Triệu Thiết Căn thực sự muôn lập tức bắt được hung thủ, đưa hung thủ ra trước công lý.
“Bác Triệu, nếu bác không phản đối thì cứ quyết định như thê này!” Hồ Khoan Quảng nghiêm nghị nói.
Vẻ mặt Triệu Thiết Căn phức tạp: “Cảnh quan Hồ, tất cả đều nhờ vào cậu.”
“Bác Triệu yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ.” Hồ Khoan Quảng trịnh trọng nói.
Ngày hôm saul Trời vừa hửng sáng, những chiếc xe việt dã sang trọng đang đi nhanh vê phía thôn trang Triệu. Người đứng đầu là Vạn Tứ Hải, người giàu nhất ở huyện Thiên Sơn mang người vội vã trở về trong đêm.